Phương Xa

Chương 4: Thiên Y


2 năm


"Thanh xuân dường như đã qua, từ rất lâu..."
___


Ta tên là Thẩm Thiên Y, là con gái của minh chủ võ lâm tiền nhiệm.

Chàng ấy tên là Thương Lan, là thiếu chủ ma giáo.

Ta cứu được chàng ấy trong một khe suối nhỏ cạnh Lạc Dương, chàng bị thương rất nặng, suy yếu nằm ở đó, ta còn không nỡ chạm vào chàng.

Sau đó ta mới biết chàng ấy là thiếu chủ ma giáo, từ miệng sư huynh ta, nhưng ta không ghét chàng.

Sư huynh được cha nhận nuôi từ nhỏ, là thanh mai trúc mã của ta, cha thường nói sau này ta sẽ gả cho huynh ấy, ta cũng nghĩ như thế, cho tới khi nhìn thấy chàng.

Chàng là người đẹp nhất ta từng gặp, như một đóa hoa mẫu đơn đỏ rực, đẹp đẽ, kiêu sa. ta cố kìm nén tâm lý vặn vẹo muốn giam giữ chàng, chiếm hữu chàng.

Ta biết, ta yêu chàng.

Nhưng ta không nỡ đụng đến chàng, cũng không dám, nếu để bọn ngũ nhạc kiếm phái biết ta có quan hệ bất chính với chàng, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho chàng.

Ta lừa chàng rằng ta thích sư huynh.

Sau đó chàng biến mất, ta suýt phát điên lên, sau đó nữa thì biết chàng bế quan tu luyện, ta mới từ từ bình tĩnh lại, ta nhớ chàng.

Lần sau gặp lại nhau, ta đã là minh chủ võ lâm, chàng ấy, là giáo chủ ma giáo.

Chàng cứu ta hai lần, nhưng ta chỉ biết một.

Ta không hề biết chàng cũng trúng độc, nếu ta biết...

Phụ thân muốn ta cứu sư huynh, ta bắt buộc phải dẫn người vây bắt chàng.

Ta hận không thể một đao chém chết lũ người khiến chàng bị thương, ta còn không nỡ đụng tới một sợi tóc của chàng, các ngươi lại dám làm chàng bị thương.

Cuối cùng chúng đều chết, rất tốt.

Ta thấy ánh mắt chàng nhìn ta khi ấy, nó làm cho ta hoảng hốt.

Ta cứ đinh ninh mình đã quên mất cái gì.

Ta quên hỏi chàng vì sao chàng ấy cần Hàn Băng Tâm Liên, ta đáng chết ngàn lần.

Ta tìm tới Dao Quang là hơn nửa tháng sau, lúc ta nhờ Linh Tuyền thượng nhân pha chế thuốc giải, bà ấy có nhắc tới.

Tuy không nói nhiều, nhưng lúc đoán ra chuyện gì, ta cứ ngỡ như nghe một câu chuyện cười.

Sao chàng có thể trúng độc chứ...

Lừa ta.

Ta lại gặp chàng, ta dùng sinh mệnh của ta thề, ta sẽ không rời khỏi chàng nữa.

Chàng ấy tiều tụy quá, lại vẫn giống hệt như đóa hoa năm đó cạnh u cốc không người, xinh đẹp.

Ta gặp Bình đại phu, hắn hận ta, ta biết.

Ta chỉ còn mười ngày, cùng chàng.

Ta dẫn chàng đi khắp mọi nơi, luôn luôn bên cạnh chàng, ta không muốn xa rời chàng ấy một giây nào.

Ta đã bỏ lỡ mười năm rồi.

Ta muốn giết sư huynh ta, ta biết hắn không chính nhân quân tử như vẻ bề ngoài.

Ta biết lũ hắc y nhân đuổi giết bọn ta là người của hắn, hắn muốn thống nhất giang hồ.

Ta không nói ra, nhưng cái gì ta cũng biết, ta đã âm thầm điều tra hắn, chỉ tiếc, cha ta đã già rồi.

Di nguyện của ông là ta cùng hắn hạnh phúc bên nhau, nhưng không thể.

Ta cũng thật sự đã giết hắn, dù chàng ngăn cản ta.

Chàng ấy cài hoa trên đầu trông rất đáng yêu, ta muốn đem chàng giấu đi.

Ta yêu chàng tận xương tủy, chàng là tâm can bảo bối mà ta nằm gai nếm mật cũng không dám thương tổn.

Nhưng ta không bảo vệ được chàng.

Ta biết chàng nghĩ ta không yêu chàng, nhưng ta không có cách nào nói cho chàng hết.

Ta không dẫn chàng đi gặp phụ thân, ta sợ cái lão già cổ hủ đó dọa chàng sợ, ta đánh khắp ngũ nhạc kiếm phái, cũng chẳng lo lão không biết.

Đúng rồi, cha ta là lão quân tử cổ hủ, luôn nói ma giáo tà ma ngoại đạo, hừ, thế nên cha đã mất đi người con gái này và con dâu của cha đó!

Ta cùng chàng quay về núi Dao Quang, ta biết thời khắc đó sắp tới rồi.

Ta đã khóc, cho dù chàng có chê ta khóc rất xấu, ta muốn chết theo chàng, nhưng ta còn vài chuyện chưa làm xong.

Ta quy ẩn giang hồ một năm.

Một năm sau, ngũ nhạc kiếm phải toàn bộ trưởng môn nhận được lời mời tới Đông Châu.

Bọn họ nhìn thấy ta, nhìn ta bằng ánh mắt sợ hãi, ta giết sạch tất cả bọn họ.

Ta cũng bị thương khá nặng, nhưng ta thành công khiến ma giáo thống nhất giang hồ rồi.

Ta đứng trên cao, nhìn xác chết chất kím trăm dặm xung quanh, ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng.

Hoan nghênh các vị, tiến vào niên đại mới.

Ta đã hứa dùng giang sơn này làm sính lễ cho chàng, sao dám thất hứa chứ.

Ta một mình quay về Dao Quang điện, muốn trèo lên giường ngủ một giấc, lại sợ ô uế chăn của chàng, vì thế cố nhịn đau tắm sạch sẽ.

Ta không cho Bình Nhất Chỉ băng bó vết thương, ta vẫn còn giận hắn chuyện ngấp nghé vợ ta đấy nhé.

Ta biết ta sắp gặp lại chàng, chỉ là không biết chàng có ghét bỏ bộ dáng hiện giờ của ta hay không.

Dù sao, ta cũng sẽ không xa chàng nữa.

Trước khi huyết tế võ lâm, ta đã tới gặp cha ta, cha không tức giận như trong tưởng tượng của ta, chỉ hoài niệm nói, Thương Lan là đứa trẻ tốt.

Hừ, cha cũng biết vợ ta tốt sao.

Chàng đi vào ngày trời đổ tuyết, ta theo chàng lúc mùa xuân chim yến lượn trên trời cao.

Ta muốn gặp lại chàng, cực kì.

Ta tên là Thiên Y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play