Phương Xa

Chương 1


2 năm


"Đứng lại."

"Đại ma đầu, hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát."

Giữa tiết thanh minh, bầu trời tại Thành Trường An âm u nổi bão, gió lốc gào thét quét qua vô số ngóc ngách trong thành, mưa rào ào ào rơi xuống thẩm thấu xuống mặt đất, triền miên không ngớt.

Tiếng sấm trên trời càng lúc càng lớn, trong cơn mưa, một đạo sấm sét màu tím cực đại bổ xuống trên ngọn đồi cách đó vài chục dặm.

Một nam tử quần áo đỏ tươi đứng trong mưa, sấm sét đánh nát ngọn cây to lớn phía sau y, đối diện với y là đám có già có trẻ, người dẫn đầu là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

"Trời thấy ngươi làm việc ác, cũng muốn trừng trị ngươi rồi." một lão già đứng cách đó không xa cao giọng quát, công lực trong giọng nói thâm hậu vang vọng núi rừng.

"Haha, muốn đánh thì đánh, lũ chính nhân quân tử các ngươi cũng chỉ được cái giả nhân giả nghĩa, có tư cách gì mà chất vấn bổn tọa." Nam tử này mặt mũi tuấn tú, chỉ là quần áo y mặc trên người đã rách nát hơn phân nửa, máu tươi thấm vào quần áo bị nước mưa rửa trôi, tay trái còn đang chống thanh loan kiếm xuống đất.

Giọng nói của y đã hơi suy yếu, cả người lung lay sắp đổ nhưng biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.

Đám người đối diện thật ra cũng không khá hơn là bao, đều bị thương trên người, hôm nay võ lâm minh chủ ra lệnh vây bắt tên nghiệt đồ ma giáo này dẫn đi vô số tinh anh của các đại tông môn, chết hơn phân nửa thế mà vẫn không giết được y.

"Thương Lan, chỉ cần ngươi giao ra Hàn Băng Tâm Liên, hôm nay bản minh chủ sẽ thả ngươi đi." Cô gái xinh đẹp dẫn đầu nãy giờ không nói gì bất chợt mở miệng, để ý thấy thì cô cũng không bị thương quá nặng, nhưng sắc mặt lại trắng hơn bao giờ hết.

Người phía sau nghe thế thì vội kêu:

"Minh chủ không được..."

"Minh chủ, không thể để tên đại ma đầu này chạy đi."

"Minh chủ..."

"Được rồi." Cô gái lạnh giọng quát, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Thương Lan đang chống kiếm ở đối diện, trầm mặt.

"Hàn Băng Tâm Liên ở trên tay ta, có bản lĩnh thì tự tới mà cướp." Thương Lan cười khẩy, đè nén ngụm máu muốn trào ra xuống cổ họng, hiện giờ toàn thân y không chỗ nào không đau, Thương Lan biết mình sắp không xong rồi.

Nàng ấy không thích y.

Nàng ấy vì người khác, muốn mạng y.

Thương Lan rũ mắt, rút kiếm cầm trên tay, y không muốn dây dưa thêm chút nào nữa, hiện giờ lục phủ ngũ tạng của y bị thương nghiêm trọng, còn có dấu hiệu lệch vị, Thương Lan hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh như băng nhìn hộp ngọc trắng đang thoát ra từng trận hàn khí trên tay, ánh mắt hơi mờ đi, nở một nụ cười nhạt...

"Giết..." Không biết là bên nào xông lên, chỉ thấy một đám người bạch y trộn lẫn vào nhau, kiếm trên tay Thương Lan vung lên rất nhanh, y đi tới đâu người chết tới đó, nữ tử dẫn đầu vẫn chưa ra tay, thẳng tới khi Thương Lan giết tới mấy người cuối cùng mới chậm rãi đi tới.

Hiện giờ y đã không đứng nổi nữa, một châm quỳ xuống đất, cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi, tay trái vẫn ngoan cường vung kiếm chém người.

Nàng vu roi tự đánh rớt thanh kiếm của mấy người phe mình, nghe thấy họ thất kinh kêu lên:

"Minh chủ ngươi đang làm gì..."

Mắt Thiên Y phát lạnh, roi một lần nữa vung lên, nhưng là quấn kiếm của Thương Lan.

Thiên Y kéo mạnh roi, cơ thể của Thương Lan như mất đi sức lực bị kéo về phía nàng, y vẫn lạnh lùng rũ mắt, tận tới khi bị kéo tới trước mặt Thiên Y mới chậm chạp ngẩng đầu nhìn thẳng mắt nàng.

"Ta không muốn giết chàng, chỉ cần giao Hàn Băng Tâm Liên ra, ta sẽ để chàng đi." Thiên Y nhìn bộ dáng nhếch nhác của y, trái tim đau như bị khoét từng lỗ, vì sao phải đối đầu với nàng như vậy, chỉ cần từ đầu chàng ấy giao ra thôi mà...

"Nàng cần Hàn Băng Tâm Liên làm gì?" Lần này Thương Lan mở miệng hỏi lại, thanh âm đã khàn đi rất nhiều, nhưng vẫn lạnh lẽo như vậy.

"Sư huynh ta bị trúng một loại độc của Linh Tuyền thượng nhân, cần Hàn Băng Tâm Liên để làm chất dẫn giải độc." nàng vội vàng đáp.

Giải độc...

Thôi bỏ đi.

"Được."

Nàng cầm Hàn Băng Tâm Liên trên tay, vẫn hơi nghi ngờ đầy không phải sự thật, còn nghĩ nếu chàng ấy không chịu giao ra thì cùng lắm là cướp về, mình sẽ không giết chàng...

Nhưng nàng lấy được nó rồi.

Ngày hôm ấy, võ lâm minh chủ Thẩm Thiên Y dẫn người vây bắt ma đầu Thương Lan tại thành Trường An, cuối cùng toàn quân tổn thất quá nửa, để giáo chủ ma giáo chạy thoát.

Mặc kệ giang hồ đồn đãi thế nào, hiện giờ trên đỉnh núi Dao Quang, tổng bộ ma giáo đang loạn cào cào cả lên.

Giáo chủ ra ngoài một chuyến, quay về đã trọng thương tới hôn mê, Tả Hữu hộ pháp tự tay ôm giáo chủ về, nghe nói trên người y chỗ nào cũng là vết thương, dọa hai vị hộ pháp sợ tới suýt ngất tại chỗ.

Bình Nhất Chỉ xem vết thương cho giáo chủ, chỉ thiếu nước chửi ầm lên, dù y sợ hãi Thương Lan như thế nào thì giờ cũng không nhịn nổi nữa, muốn quấn tay nải xuống núi hạ độc minh chủ võ lâm.

Cuối cùng vẫn là bị hai hộ pháp ngăn lại.

Tuy bị thương nặng nhưng Thương Lan vẫn tỉnh lại rất nhanh, y trầm mặc ngồi trên giường, gương mặt xinh đẹp hơn cả nữ tử nhưng lại không hề nữ tính tái nhợt, Bình Nhất Chỉ không dám che giấu nói:

"Giáo chủ tịnh dưỡng tốt...cùng lắm còn một tháng." Giọng nói của hắn ta run rẩy, hắn quỳ hẳn xuống đất, cùng với hai vị hộ pháp mắt đều đỏ hoe, hiện giờ bọn họ hận không thể lột da lũ giang hồ võ lâm kia, cả con ả minh chủ võ lâm hại giáo chủ của bọn họ thê thảm như vậy.

"Ta biết rồi, lui ra đi..." Thương Lan không tỏ biểu cảm gì, thấy bọn họ vẫn quỳ dưới đất thì khẽ cười, không biết lại động vết thương ở đâu, ho sặc sụa một hồi làm Bình đại phu kêu thấu trời.

Cuối cùng vẫn phải lui ra.

Nhìn thương tích của y tuy nặng, nhưng mất mạng thì chưa đến lúc, hôm ấy Thiên Y muốn Hàn Băng Tâm Liên trong tay y, cũng không hỏi y cần nó làm gì...

Một tháng trước, sau đại hội võ lâm, nàng cùng với sư huynh của nàng bị một đám người bịt mặt đuổi giết, Thương Lan tình cờ đi ngang, cứu được hai người.

Nhưng ba người bọn họ bị ép rơi xuống vách núi, đám hắc y nhân đó quá đông, võ công cũng không hề yếu.

Bọn họ được Linh Tuyền thượng nhân cứu, nhưng bà ta xưa nay làm việc cổ quái, trong lúc hai ngươi kia hôn mê đã hạ độc với sư huynh nàng, còn muốn hạ độc nàng thì bị Thương Lan liều mạng ngăn cản, nói để y chịu thay nàng.

Linh Tuyền thượng nhân cười cổ quái nói, nhưng loại thuốc của ta là độc nhất vô nhị độc dược, trên đời chỉ có duy nhất một liều thuốc giải, một trong hai người chắc chắn phải chết.

Thương Lan lại phun ra một ngụm máu, y tự nói với mình rằng nàng ấy không biết, nàng ấy không biết,...

Vẫn lâm vào hôn mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play