Ngay lúc Cù Bạch còn đang không ngừng tự hào về kỹ năng làm "ba ba" của bản thân, hai đứa bé sau khi đã nhịn đến đỏ bừng cả mặt cuối cùng cũng chết sống mà không chịu phối hợp ăn uống nữa.
Hắn thất bại đặt chén cháo hoa xuống bàn, cúi đầu nhìn vào đôi mắt to của chúng, bình tĩnh hỏi han: "Các con muốn gì nào?"
"Hừ... ưm ba, ba.." Hai đứa bé lắp bắp một lúc vẫn không nói được gì với hắn.
Đến lúc này Cù Bạch mới ý thức được tầm quan trọng của trao đổi ngôn ngữ, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm hai đứa bé hồi lâu, đột nhiên tỉnh ngộ lập tức đẩy xe em bé vào WC của tiệm cơm.
Đến lúc hắn đưa bọn nhỏ đi giải quyết xong "Ba cái gấp" của con người, Cù Bạch mới lau mặt, cúi đầu nhìn hai đứa bé vẫn đang ngẩng đầu nhìn mình.
Hắn ác ý thổi phù một hơi lên mặt hai đứa, làm bọn trẻ lập tức nhắm mắt lại, nắm tay nhỏ huơ huơ kêu, "Ba ba, ba ba", bộ dạng đáng thương nhìn lên làm lòng Cù Bạch mềm nhũn, thở ra một hơi, nói nhỏ: "Đúng là hai đứa nhỏ... phiền phức!"
Giải quyết xong "Ba cái gấp" hai đứa bé cũng ngoan ngoãn trở lại, để Cù Bạch đút nốt chén cháo hoa, đến khi hắn kiểm tra thấy bụng cả hai đều căng rồi mới dừng lại.
Sau đó gọi chủ quán chiên cho mình một suất cơm rang, nhanh chóng giải quyết vấn đề cơm nước của mình, suốt quá trình hai đứa bé vẫn luôn im lặng ngồi trong xe trẻ em nhìn Cù Bạch.
Thỉnh thoảng hai đứa sẽ ghé vào nhau một chút, hừ hừ rầm rì phun nước miếng với nhau, Cù Bạch liếc mắt nhìn thấy liền không khỏi nghĩ, chẳng lẽ là hai đứa đang bí mật dùng ngôn ngữ riêng thảo luận tướng ăn của hắn à?
Cù Bạch chậm rãi nuốt cơm, cúi đầu dí sát mặt về phía hai đứa trẻ, nhe răng trợn mắt "Ngao" một tiếng, "Xú tiểu tử, cười nhạo ta ăn cơm không đẹp phải không?"
Hai đứa bé nín thở ngẩn ra, trong mắt kinh ngạc, nhưng lại thấy Cù Bạch giương nanh múa vuốt hù bọn chúng thì kinh ngạc lập tức tiêu tan, không hẹn mà cùng cười khanh khách.
Cù Bạch thất bại vuốt tóc, liếc nhìn hai đứa nhỏ còn đang cười, nhanh chóng ăn cơm, hắn còn phải mang bọn trẻ đi mua đồ dùng quần áo nữa.
Hai đứa bé thấy Cù Bạch không để ý đến mình, cười một chút rồi ngừng, tiếp tục mở to mắt "Nghiên cứu" tướng ăn của hắn.
Đứa nhỏ rất nhạy cảm, chúng biết mặc dù Cù Bạch nhe răng trợn mắt giương nanh múa vuốt với bọn chúng nhưng lại không có hành động gì khác, không giống như "Ba ba" trước kia của bọn trẻ.
Ba cha con giải quyết xong vấn đề ăn uống, liền thẳng tiến trung tâm mua sắm gần tiệm cơm, Cù Bạch đẩy thẳng hai đứa bé đến tầng năm khu bán đồ cho trẻ em.
Hiện đang là mùa xuân, thời trang xuân hè rực rỡ đầy màu sắc, làm Cù Bạch hoa cả mắt.
Nhân viên cũng rất có mắt nhìn, rađa cảm ứng thấy Cù Bạch là khách hàng tiềm năng liền đi đến trước mặt ba cha con họ.
Cù Bạch nhếch môi cười khách khí, im lặng nghe nhân viên bán hàng ba hoa miêu tả, trong lòng âm thầm đếm tiền trong ví, khó trách người ta đều nói nuôi con tốn kém, chỉ có mấy miếng vải bé tí tùy tiện ghép vào mà đã trở thành "Khoa học kỹ thuật kết hợp cùng nghệ thuật" giá cũng chẳng kém quần áo người lớn.
Đi dạo nửa vòng, Cù Bạch đã không còn kiên nhẫn, lựa mấy bộ có "Kỹ thuật cao" và "Nghệ thuật ẩn dấu" giá cả phải chăng, lấy cho mỗi đứa hai hai bộ rồi nhanh chóng tính tiền chạy lấy người.
Sau đó hắn treo bao quần áo vào một bên xe đẩy đi xuống siêu thị dưới tầng hai, hai đứa bé vẫn luôn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, cả một đường đều rướn người nhìn ngó, đối với mọi thứ xung quanh đều biểu hiện ra bộ dáng hiếm lạ.
Làm Cù Bạch vừa lòng nhất là, dù hai đứa bé tò mò mọi thứ nhưng lại không hề tranh cãi ầm ĩ, tay nhỏ cũng không hề khua loạn lấy bừa đồ vật gì gây phiền phức cho hắn cả.
Nhưng khi Cù Bạch đóng gói đống thực phẩm mình chuẩn bị ăn cho mấy hôm tới, hai đứa bé đã mệt đến ngáp dài.
Cù Bạch run rẩy nhìn bản kê kế hoạch mình đã liệt kê hôm qua, phát hiện những việc hoàn thành không đến một phần năm, mấy mục như mua đồ dùng dụng cụ cho trẻ con, nhập hộ tịch vẫn chưa hoàn thành.
Hắn hơi bất mãn nhíu mày nhìn chằm chằm hai đứa trẻ còn đang ngáp, kế hoạch còn chưa xong đã buồn ngủ rồi.
Hai đứa nhỏ vô tội nhìn Cù Bạch, ba đang nhìn gì vậy?
Cù Bạch nản lòng bại trận, hắn nên sớm giác ngộ, đối với bọn nhỏ kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, ba cha con chỉ có thể đổi hướng về nhà nghỉ ngơi, ngày mai tái chiến.
Bang!
Khi Cù Bạch đang nhìn xung quanh bắt xe, vừa không để ý, xe trẻ em trong tay đã va phải một người đi đường.
Cù Bạch quay đầu lại, chưa kịp nhìn xem đã đụng tới ai, chỉ nhớ kiểm tra tình hình hai đứa bé đang ngủ, thấy cả hai đứa không việc gì mới cúi đầu giải thích với người đi đường.
"Hai đứa bé trai này... là con anh à?" Một âm thanh trong trẻo truyền vào tai Cù Bạch.
Cù Bạch im lặng, giương mắt nhìn người trước mặt... Y làm sao biết là đây là hai đứa bé trai?
Đứng trước xe trẻ em là một người đàn ông cao lớn, không quá khôi ngô, nhưng vóc dáng rất cao, tỉ lệ thân thể cân đối, cơ thể cường tráng, mũi cao thẳng, da nâu rám nắng, nhìn lướt qua thì thấy cũng bình thường, nhưng khi chú ý đến thì lại không thể rời mắt.
Nhưng...
Cù Bạch lặng lẽ nhìn miếng vải bịt mặt của đối phương buộc trên mái tóc đen nhánh dài tới mông, quần áo được cắt may rất đẹp cùng đôi dày vải vô cùng đáng chú ý, ở giữa đô thị xi măng sắt thép này, không hề ăn nhập chút nào.
"Anh... thấy được hai đứa bé sao?" Cù Bạch do dự hỏi han, nhìn bộ dạng người trước mắt hẳn là không nhìn thấy gì chứ nhỉ?
"Không, ngoài thị lực, tôi vẫn có cảm quan khác." Đối phương từ từ đáp, miếng vải che mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt Cù Bạch, làm hắn cảm thấy đối phương như đang nhìn mình.
Cù Bạch không tự nhiên nhíu mày, nghiêng thân mình, đôi mắt bị che dưới miếng vải đen vẫn theo sát mọi cử động Cù Bạch, làm hắn càng khó chịu, mở miệng liền nói: "Thật sự xin lỗi, đã đụng phải anh."
Đối phương không để ý lắc đầu, giọng nói mang theo vài phần nghiên cứu hỏi: "Hai đứa bé trai này... Là con anh à?"
Câu hỏi của đối phương làm Cù Bạch hơi hơi bài xích, chủ đề người bình thường hay hỏi hẳn cũng không phải là xác nhận xem hắn có phải cha đứa bé không đi? Hơn nữa phương thức đặt câu hỏi của y giống như hỏi "vật" này của ai vậy.
Cù Bạch nhẹ nhàng đẩy xe trẻ em qua người đối phương, khi đi qua người nọ, hắn thản nhiên nói: "Tôi là cha bọn trẻ. Nếu anh không có việc gì, tôi xin đi trước, bọn nhỏ đang mệt."
Người đàn ông bịt mắt nghe xong, không có phản ứng gì, đứng im tại chỗ, đến khi Cù Bạch đi xa, y mới quay người nhìn về hướng Cù Bạch rời đi đứng lặng một lúc, ngay khi vừa định bước đi, khoảng không trống rỗng hai bên y bỗng nhiên xuất hiện hai người, y lập tức dừng bước.
Mà dòng người đi lại xung quanh như nước chảy lại dường như không hề chú ý đến hai người từ hư không xuất hiện không hề bình thường kia, vẫn tới tới lui lui qua lại.
"Đại ca!" Một người đàn ông mặc áo choàng dài, dưới áo choàng ẩn ẩn có lưu quang giống như vừa từ trường quay phim cổ trang bước ra, giờ phút này hắn đang cau mày thập phần không đồng ý nhìn người đàn ông mù, "Anh bây giờ không giống người bình thường, đã mất thị lực hoàn toàn, sao có thể tùy tâm sở dục như vậy?"
Người đàn ông mù còn chưa mở miệng, một người khác ăn mặc hiện đại đã giành nói: "Thanh Hiên, đại ca vừa xuất môn tôi đã biết, cũng đã nói với anh, tôi đã đặt hơn mười cấm chế trên người đại ca, người bình thường không thể động đến y được."
"Chỉ Mục!" Người đàn ông gọi Thanh Hiên không đồng ý quát lên, "Cậu biết rõ tình huống tộc ta, đại ca lại đang trong thời gian đặc thù, nếu có sai sót gì trách nhiệm đó cậu gánh nổi sao?"
Chỉ Mục bị mắng liền im lặng, có thể thấy lời Thanh Hiên hắn không phản bác nổi, nhưng muốn hắn hạ xuống mặt mũi nhận sai thì không thể, nên chỉ càng gân cổ cãi: "Tôi đã chuẩn bị kỹ càng..."
Người đàn ông mù bỗng giơ tay, hai người lập tức im lặng, nhìn về phía y.
"Tôi nghĩ, tôi đã tìm được "cơ hội" kia rồi." Người đàn ông mù thản nhiên nói.
"Thật sao?!" Thanh Hiên và Chỉ Mục hưng phấn khó nói nhìn y.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra..." Người đàn ông mù hơi nghiêng đầu nhìn về hướng ban nãy, "Đi về phía trước đi..."
Lời còn chưa dứt, ba người đã biến mất ở đầu phố, dòng người vẫn tới lui như trước, không hề có cảm nhận được điều gì khác lạ.