Lật từng lớp từng lớp hành lý cũng không tìm được một bộ quần áo lành lặn tử tế, nếu không bị ố bẩn thì cũng nhỏ bé cũ nát không vừa người, xem ra bộ hôm qua hai đứa mặc đã là bộ tử tế nhất rồi, hẳn là quần áo bên phúc lợi xã hội cấp riêng cho chúng.
Vì hôm trước đã nhìn thấy vết thương của bọn trẻ, giờ không tìm được bộ áo quần tử tế nào, Cù Bạch cũng chẳng giật mình.
Tốt xấu gì cũng còn có bảy vạn tiền "Di sản", nhìn hai đứa con trai bị anh trai mình nuôi thành bộ dạng kia, xem ra dù còn sống thì anh ta vĩnh viễn cũng không thể "Quay đầu là bờ" mà trở về nhà như kỳ vọng của cha hắn đâu.
Cù Bạch nhẹ nhàng ôm lấy hai người con trai, lục lại đám quần áo ngày xưa của mình, trong lòng thầm nghĩ hôm nay có lẽ phải thêm hạng mục mua sắm vào lịch trình rồi.
Trước khi đi, lúc cho hai đứa bé ăn sáng lại không khỏi nghĩ đến khi kiểm tra sức khỏe, phải nhân tiện hỏi bác sĩ, trẻ con lớn như vậy thì ngoài sữa còn ăn được thức ăn loãng gì mà không bị nôn mửa đi ngoài không.
Đến khi Cù Bạch sửa sang bản thân và hai đứa nhỏ chỉnh tề, một tay giữ xe đẩy cho khỏi trượt, một tay lần tìm chìa khóa khóa cửa lại hắn mới giật mình ý thức được bản thân chỉ vừa mới quyết định nuôi bọn nhỏ nhưng thân thể đã nhanh chóng vào vai ông bố bỉm sữa luôn rồi.
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn hai đứa bé, thấy chúng vừa hưng phấn lại vừa bất an, dị thường luống cuống.
Xem ra so với việc thắc mắc tại sao "Ba ba" lại trở nên kỳ quặc thì việc ngồi xe đẩy lắc la lắc lư còn thu hút sự chú ý của bọn nhỏ hơn nhiều.
Cù Bạch nhẹ thở phào, nâng xe đẩy xuống lầu, chỗ hắn ở không có thang máy, người dân đều phải dựa vào đôi chân mà leo lên leo xuống từng tầng, Cù Bạch cũng đành chấp nhận lao lực mà khênh xe xuống.
Mang theo hai đứa bé cũng không thể đi xe bus hay tàu điện được, may mà chỗ hắn cũng không quá hẻo lánh, chỉ cần đi ra khỏi ngõ là có thể bắt được taxi.
Một đường chạy tới bệnh viện, đến khi đăng kí khám bệnh, hắn mới nhớ ra mình không biết tên hai đứa nhỏ, dưới ánh nhìn hoài nghi của y tá, hắn liếc nhìn hai đứa bé rồi điền xuống cái tên Cù Ngôn, Cù Ngữ.
Sau đó viết tiếp thông tin dựa theo mô tả của nhân viên công vụ ngày đó, đến lúc hoàn thành, y tá nhìn thấy số tuổi ghi trên giấy, ánh mắt kinh ngạc quan sát hai đứa bé nằm trên xe.
Cù Bạch không kiên nhẫn gõ bàn, nhắc nhở y tá nhanh lên một chút.
Hắn biết người ta chắc đang kinh ngạc tại sau thời đại này rồi mà còn có người nuôi con thành suy dinh dưỡng đến như vậy, nhưng đây cũng chẳng phải hắn nuôi ra, hắn không muốn vì Cù Thanh mà phải nhận những ánh mắt trách cứ đó.
Y tá mờ mịt lại khinh thường nhìn dáng người trắng nõn cao gầy của Cù Bạch, miệng lẩm bẩm không rõ, nhưng Cù Bạch cũng đại khái đoán ra được, hẳn là "Không thể trông mặt mà bắt hình dong" rồi.
Kỳ thật lời này cũng đúng, Cù Thanh và hắn mặt mũi giống nhau như đúc, anh ta dùng khuôn mặt này mà làm ra những việc không bằng súc sinh, cũng chẳng thẹn với mấy câu "Mặt người dạ thú".
Cù Bạch có chút phản cảm đi theo phía sau y tá, đưa hai đứa bé đi kiểm tra từng hạng mục.
Lúc kiểm tra sức khỏe, bọn trẻ đều cực kỳ ngoan ngoãn, chưa nói đến những vị phụ huynh phải ôm ấp dỗ dành con nhỏ bên cạnh, ngay cả hắn cũng hơi kinh ngạc.
Hai đứa bé hình như vẫn luôn phải chịu áp lực từ Cù Thanh ngày này qua tháng khác, đã có bản năng sợ hãi đến không dám làm gì rồi, ngoan như rối gỗ vậy.
Cho nên, hiện giờ Cù Bạch cũng không thấy bọn nhỏ khóc nháo gì.
Nhưng đến khi y tá cầm kim tiêm lấy máu, hai đứa bé lại không phối hợp như trước nữa, lúc Cù Bạch ôm một đứa ra, nó đã không như ban đầu sợ hãi Cù Bạch nữa, mà cúi đầu vùi mặt vào cổ hắn, hơi hơi nức nở xin tha.
Cù Bạch thấy phản ứng của đứa bé cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ nhẹ mông nó, nắm bàn tay nhỏ đưa cho y tá.
Hắn thấy rõ đứa bé trong lồng ngực hơi co rúm lại, nhưng cũng không giãy dụa, giống như đã từ bỏ rồi, vô lực tựa đầu lên vai hắn, không động đậy.
Cù Bạch nháy mắt liền ngộ ra, đứa bé này hình như cũng không phải là sợ bị tiêm mà là sợ những thứ xảy ra sau khi tiêm thì phải. Hắn nghĩ đến những vết thương trên người đứa bé đã thấy hôm qua, hình như cũng có rất nhiều vết kim châm.
Cù Bạch nghĩ đến phỏng đoán này của mình liền tức giận, nhưng khi hắn phản ứng lại thì y tá đã nhanh chóng lấy máu xong rồi, ấn miếng bông lên vết kim nho nhỏ.
Cù Bạch giúp đứa bé giữ miếng bông, nhẹ nhàng ôm mặt đứa bé qua trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, hắn nói "Tốt rồi, tốt rồi, chỉ lấy một tí máu thôi, không đau đúng không?"
Đứa trẻ kinh ngạc há miệng, nhìn nhìn Cù Bạch, lại nhìn miếng bông nhỏ, nước mắt lập tức dâng lên, bộ dạng thập phần ủy khuất, "Đau, Ba, ba ba..."
Đứa còn lại ngồi trong xe lạ lùng nghiêng đầu nhìn anh em nó được Cù Bạch ôm, hình như với việc Cù Bạch tìm một bà cô đến châm bọn nó lại chỉ đâm có một nhát cực kỳ kinh ngạc.
Cù Bạch nhìn thấy biểu tình của hai anh em, trái tim liền xót xa, hắn che đi cảm xúc chờ đến lúc vết kim trên tay đứa nhỏ không còn chảy máu, liền đổi sang bế đứa kia lên.
Kiểm tra tình trạng hai đứa bé từ trên xuống dưới cũng không hề đơn giản, trong bệnh viện, phần lớn đều là ba năm người lớn vây lấy một đứa nhỏ, đã vậy mà vẫn thường thường xảy ra hỗn loạn, đứa này ấn không được, đứa kia đá chân, thậm chí còn có đứa chạy thoát cả đám người lớn đang giữ chặt.
Dưới tình cảnh hỗn loạn như vậy, Cù Bạch một mình mang theo hai đứa bé, im ắng làm kiểm tra sức khỏe hiển nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong lúc xếp hàng chờ, một vài phụ huynh lúc nào cũng bị con quấy khóc đến tinh bì tẫn lực qua bắt chuyện với Cù Bạch xin chia sẻ phương pháp dạy con, nhưng hai ba câu nói vừa biết bọn trẻ đã hai tuổi mà gầy nhỏ như vậy, đều nhìn Cù Bạch bằng ánh mắt "Thật đáng thương", "Hay là bị bệnh gì khó chữa".
Cù Bạch vốn cũng chẳng có kinh nghiệm nuôi con, thấy nhiều ánh mắt khác thường như vậy nhìn mình, cũng không khỏi lo sợ, hai đứa bé người đầy vết thương, hẳn là từ nhỏ đã bị ngược đãi hàng năm, hơn hai tuổi rồi mà nói không rõ ràng, cũng chưa biết đi, thậm chí đến ăn cũng...
Mãi đến khi cầm một đống giấy tờ xét nghiệm, lo sợ bất an gặp được bác sĩ rồi, lại thấy người này nói một câu: "Chỉ là phát triển chậm chút thôi, tổng thể không có vấn đề gì!"
Không có vấn đề?! Kết luận này làm Cù Bạch nghe thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Không nói đến vấn đề khác, nếu không phải hồ sơ ghi rõ thân thể nhiều vết thương cũ xác minh hắn không cầm nhầm hồ sơ người khác, thì bác sĩ ngồi trước mặt chắc chắn là lang băm rồi.
"Bác sĩ, hai đứa nó đã gầy đến như vậy, cả người đều là vết thương cũ, cho dù không thương gân động cốt, thì ngoại thương hẳn cũng không nhẹ? Hơn hai tuổi rồi, đến giờ vẫn chỉ ăn được thức ăn lỏng; cũng chẳng nói được gì nhiều, tư duy cũng có vấn đề..." Cù Bạch chỉ vào một vài ghi chú trên hồ sơ phản bác lại kết luận của bác sĩ.
Bác sĩ rung rung tay cầm bút máy, không hoảng không vội nghe Cù Bạch nói hết, mới mở miệng: "Vị này... Xin hỏi hai đứa bé là con trai anh sao?"
"Tôi là chú." Cù Bạch không chút nghĩ ngợi trả lời, ngừng một chút mới bổ sung thêm, "Sau này thì cũng xem như là ...ba ba."
Bác sĩ trung niên có chút kinh ngạc, sau đó đại khái đoán ra ẩn tình trong đó, liền không hỏi nhiều, nói tiếp, "Như vậy, những vết thương cũ trên người bọn trẻ, anh cũng không cần quá lo lắng, tuy rằng không biết ai đã ngược đãi hai đứa bé, nhưng đó quả thực chỉ là vết thương trên da thịt, đã không còn gì đáng ngại nữa."
Ngừng lại một chút, thanh âm của bác sĩ mang theo sự nghiêm khắc, "Đương nhiên, nếu anh cần, tôi sẽ viết cho anh giấy xác nhận bọn trẻ chịu ngược đãi thời gian dài. Tất cả các biểu hiện như chậm lớn, trở ngại về trí lực và ngôn ngữ đại khái đều có liên quan đến hoàn cảnh sống, nếu cần thiết, tôi cũng có thể viết giấy xác nhận..."
Cù Bạch vừa đỡ xe đẩy trẻ con, vừa tổng kết ý kiến của bác sĩ, đơn giản gồm ba ý chính:
Một là, ngoài chỉnh thể phát triển không giống trẻ đồng trang lứa, cơ quan nội tạng của hai đứa bé vẫn bình thường, chỉ cần điều dưỡng là có thể chậm rãi khôi phục; Thứ hai, trí lực phát triển chậm có liên quan đến hoàn cảnh sống khi còn ở với Cù Thanh; Thứ ba, bác sĩ nghĩ mình mang hai đứa nhỏ đến kiểm tra, tám chín phần mười là phát hiện bọn trẻ bị ngược đãi, cần giấy tờ của bệnh viện làm chứng để giải cứu hai đứa nhỏ.
Cù Bạch vẻ mặt phức tạp cầm giấy tờ kiểm tra sức khỏe và giấy chẩn đoán dặn dò của bác sĩ mà đẩy xe trẻ em ra khỏi cổng bệnh viện.
Thời gian tuy còn sớm, nhưng sáng sớm khi xuất phát hai đứa trẻ chỉ uống một ly sữa, hiện tại dù sao cũng biết tình trạng bọn nhỏ đều không quá nghiêm trọng, kiêng kị cũng ít đi một chút.
Hắn đẩy xe em bé đến phụ cận bệnh viện tìm một nhà hàng sạch sẽ, gọi chút nước ấm và cháo nóng, để bọn nhỏ ăn no bụng rồi mới tiếp tục hành trình buổi chiều được.
Đến khi tìm được nhà ăn, Cù Bạch do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi một phần cháo trắng, dù là phải đợi hơi lâu nhưng nghĩ đến việc bọn nhỏ từ hôm qua đến giờ vẫn chỉ uống sữa, nếu còn tiếp tục thì vĩnh viễn chắc cũng chỉ còi như vậy thôi.
Trong lúc đợi cơm, Cù Bạch dùng muỗng đút bọn trẻ uống nước, tay chân cũng cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nơm nớp lo sợ mình hơi mạnh tay chút là bọn nhỏ gãy xương.
Hai đứa bé cũng ngày càng quen được Cù Bạch ôm ấp, không còn như lúc đầu khi hắn ôm thì chân tay cứng ngắc như cương thi nữa. Tuy trước mắt vẫn chưa thấy có hành động thân thiết gì, nhưng ít nhất cũng không như những đứa trẻ khác, không vừa ý là khó khóc nháo nháo không yên.
Với việc mình từng muỗng thuận lợi đút xong bọn trẻ uống nước, hai đứa cũng ngoan ngoãn không chút ý kiến gì, Cù Bạch tỏ vẻ rất vừa lòng.