"Tôi không tin anh ta đã chết." Cù Bạch lãnh đạm liếc mắt nhìn hai bé trai đang ngủ không yên trong xe, sau đó lắc đầu.
Nhân viên công vụ nhìn hắn đầy lý giải, miệng thuần thục nhắc lại: "Anh Cù, mong anh nén bi thương, anh trai anh quả thực đã chết vì tai nạn giao thông, tuy rằng khó nhận dạng... Nhưng căn cứ vào giấy chứng nhận sở hữu còn lại trên người hai đứa nhỏ may mắn sống sót này, thông qua các ban ngành liên quan xác nhận, anh ta xác thực đã gặp nạn."
"Không!" Cù Bạch ngắt lời đối phương, đẩy kính mắt trên sống mũi, mím môi, có chút châm chọc nhìn đối phương "Anh hiểu nhầm ý tôi rồi."
Hắn không tin cái người kia đã chết, cũng không phải xuất phát từ tâm lý của người nhà với người thân đã qua đời, anh của hắn, hắn tin trên đời này không ai hiểu anh ta hơn bản thân mình.
Nhân viên công vụ khó hiểu nhìn hắn cười, đợi nửa ngày mới thấy đối phương không có ý muốn giải thích thêm, đành phải chỉnh đốn lại suy nghĩ, nói tiếp:
"Anh Cù, anh hiện là chú của hai đứa nhỏ này, chúng tôi cũng không bắt buộc anh nhận nuôi chúng, nhưng bất kể là theo khía cạnh pháp luật hay đạo đức tình cảm mà nói, tôi tin anh cũng sẽ đồng ý nuôi nấng dạy dỗ bọn trẻ thành người, dù sao thì bọn nhỏ cũng là cháu anh, cùng chung một dòng máu với anh, đúng không?"
Cù Bạch còn chưa trả lời lại đối phương, hơi nghiêng mặt đi, thật lòng bắt đầu đánh giá hai bé trai đang ngủ trên xe đẩy, bề ngoài chúng giống nhau như đúc, so với hắn và Cù Thanh khi bé còn giống hơn.
Chỉ tiếc, bọn trẻ dù sao vận còn nhỏ xíu nhăn nhó như con khỉ nhỏ, vẫn đang ở cái tuổi đi bằng bốn chân nghịch ngợm nhức đầu nhất. Cù Bạch thầm nghĩ, chẳng giống như mấy đứa trẻ con béo trắng tròn trịa đáng yêu hắn hay thấy ở công viên nhỏ dưới lầu chút nào, hai đứa bé này gò má hóp lại, làn da vàng vọt, tay chân giống nhau đều chỉ còn xương cốt, hoàn toàn là bộ dáng chịu đói lâu ngày.
Một lát sau, hắn quay lại hỏi "Bọn nó mấy tuổi rồi?"
"Hơn hai tuổi rồi." Nhân viên công vụ nhìn Cù Bạch cuối cùng cũng có dáng vẻ quan tâm đến hai bé trai, trên mặt mang theo một chút ý cười chân thành, nếu có thể để Cù Bạch thật lòng tiếp nhận hai đứa nhỏ, so với dùng pháp luật cưỡng ép vẫn là tốt nhất.
Cù Bạch nhíu mày, hai tuổi mà nhìn nhỏ như thế? Vậy bọn trẻ con như mấy viên thịt lăn qua lăn lại mà hắn vẫn nhìn thấy trên đường phải lớn đến tuổi nào rồi?
"Bọn nó ở chỗ các anh đã bao lâu rồi?" Cù Bạch lại hỏi.
"Nửa tháng."
"Mới nửa tháng?" Cù Bạch kinh ngạc, hắn cho là hai đứa bé ở chỗ này cũng phải ít nhất nửa năm rồi, nếu không thì làm sao có thể bị đày đọa đến mức độ như mấy con khỉ được cứu viện từ Châu Phi ra.
"..." Nhân viên công vụ xấu hổ cười cười, cũng hiểu vì sao đối phương lại kinh ngạc như vậy, "Bọn nhỏ từ hiện trường tai nạn cứu ra đã như vậy rồi... Gầy yếu, đúng ra là... Anh trai anh hoàn cảnh sống cũng không tốt lắm, hơn nữa cũng không biết chăm trẻ con, chứ không phải do nhân viên công tác chúng tôi chăm sóc không chu toàn."
Nói xong, nhân viên công vụ như nghĩ tới điều gì, thay đổi sắc mặt, như lo lắng Cù Bạch từ chối nhận nuôi hai đứa bé, lập tức bổ sung:
"Nhưng mà anh ta vẫn có một chút tài sản để lại, trừ chi phí mai tang bên ngoài, toàn bộ đều là chi phí nuôi hai đứa bé kia... Số tiền đó chúng tôi hy vọng có thể giúp anh giảm bớt gánh nặng, anh yên tâm, trong quá trình nuôi dưỡng nếu có khó khăn gì, anh có thể tìm tới chúng tôi bất cứ lúc nào."
Nhân viên công vụ vừa nói, vừa hồi tưởng đến tư liệu mình vừa xem qua, một thanh niên vừa mới độc lập kinh tế còn chưa lập gia đình đột nhiên lại như bị lừa gạt đeo thêm hai gánh nặng, người bình thường ai cũng sẽ không vui.
Nhất là đứa nhỏ này lại là của người anh trai lâu ngày không gặp lưu lại.
Cù Bạch và Cù Thanh là một cặp song sinh, nhưng Cù Thanh lúc thi vào đại học không thuận lợi, chán nản mà bỏ nhà đi, chưa từng trở về.
Một năm trước, cha mẹ qua đời, Cù Bạch cũng không thể liên lạc với anh ta, trước khi nhận án tử này nhân viên công vụ cũng từng dù ít dù nhiều có hy vọng thuyết phục thành công, thì đến giờ đã chẳng còn bao nhiêu nữa.
Cho dù có bảo hiểm tai nạn của Cù Thanh thì Cù Bạch một thanh niên vừa vất vả kham khổ học xong đại học, bắt đầu cuộc sống độc lập, mới hơn hai mươi tuổi, đúng cái tuổi đang muốn vui chơi thích ý thì làm sao có thể đồng ý...
Ai! Nhân viên công vụ lặng lẽ thở dài trong lòng, nếu có thể, hắn cũng muốn tìm cho hai đứa nhỏ một mái ấm, tuy rằng không phải lần đầu gặp trường hợp hai bé trai, nhưng khi nhìn thấy đống tư liệu liên quan của hai đứa nhỏ này, hắn ngoại trừ khiếp sợ thì không còn từ nào để mô tả tâm trạng của mình lúc đó.
Giờ phút này hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để người chú kia có thể tự nguyện nhận nuôi bọn nhỏ, có thân nhân tự nguyện nhận nuôi, dù sao so với pháp luật cưỡng ép hoặc đưa đến cô nhi viện vẫn tốt hơn, huống hồ hai đứa bé này lại khó nuôi.
Nửa tháng trôi qua, toàn bộ văn phòng bọn họ đều hiểu rõ điểm này, đã hai tuổi rồi mà rất nhiều thứ đều không thể ăn, trừ uống sữa và cháo nhuyễn hoặc một ít thức ăn lỏng ra thì những thứ khác ăn vào đều khó tiêu hoặc nôn ra.
Nhưng kỳ lạ là, từ đầu tới cuối, hai bé chưa từng khóc tiếng nào.
Mấy đứa trẻ bình thường tỉnh dậy, không thấy cha suốt ba ngày thì thế nào cũng sẽ khóc nháo vài tiếng mới đúng. Nhưng hai bé lại không kêu một tiếng, nguyên nhân trong đó, họ cũng có biết một chút.
Từ báo cáo sức khỏe của hai bé cùng các loại tư liệu thu thập được, hắn đã xác định được hai bé trai này hẳn đã không được chăm sóc tử tế trong một thời gian dài, cả tâm lý lẫn thân thể đều đã gần với tình trạng bị ngược đãi, đến nỗi phát dục chậm chạp, răng cũng chưa mọc nổi, xương cốt mọi thứ đều phát triển kém, đứng cũng không vững.
Ai không biết nhìn thấy đều tưởng bọn nhỏ mới một tuổi thôi, thậm chí còn nhỏ hơn, không biết nói, có lẽ đầu óc cũng...
Cho nên với nghi hoặc của Cù Bạch, nhân viên công vụ hiểu trong lòng nhưng không cách nào giải thích cho hắn được.
"Người nhà mẹ đẻ của bọn trẻ không liên hệ được sao?" Cù Bạch nhìn chằm chằm hai khuôn mặt nhỏ nhắn khô vàng, đáy lòng vẫn bài xích, chỉ cần tưởng tượng đây là con trai Cù Thanh lưu lại, trong lòng hắn lại bốc lên chán ghét khó có thể tiếp nhận.
Nhân viên công vụ thấy biểu tình của Cù Bạch, thập phần nhụt chí, trong lòng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, ngoài miệng khô cằn trả lời: "Mẹ hai đứa bé hình như đã mất vì khó sinh, phần thông tin về người mẹ vẫn luôn để trống. Chúng tôi cũng đành bất lực."
Trong căn phòng nhỏ bất giác chìm trong im lặng đầy xấu hổ, Cù Bạch nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, nước trà xanh biếc hiện lên ảnh ngược khuôn mặt có chút run rẩy của hắn.
Đột nhiên, hai bé trai đang ngủ bỗng rầm rì hai tiếng, cùng mở mắt, phản ứng đầu tiên bất ngờ là nhìn xem đối phương có còn bên cạnh mình không, hai cái móng vuốt nho nhỏ nắm lấy tay nhau sau đó mới quay qua nhìn bốn phía.
Đập vào mắt là Cù Bạch đang yên lặng nhìn chúng.
Hai đứa bé bỗng đột nhiên run lên, như thể gặp phải uy hiếp lớn, hốc mắt mù sương, lại cố nén không để nước mắt rơi, hoặc là không dám, vừa xa lạ vừa chậm rãi cùng anh em mình rụt người lại, động tác mang theo một tia sợ hãi và đề phòng.
Hai đứa nhỏ run rẩy nhìn Cù Bạch kêu lên: "Ba, ba ba."
Cù Bạch: "...!"
Nhân viên công vụ kinh ngạc há to miệng: "Bọn nhỏ có thể nói?!"
Cù Bạch liếc mắt nhìn hắn một cái, "... Anh vừa nói bọn nó đã hơn hai tuổi rồi."
Cù Bạch lại tiếp tục nhìn chằm chằm hai đứa trẻ hồi lâu, nhìn đến khi sương mù trong đôi mắt nhỏ chuyển thành nước, hai đứa bé không nhịn được mà khóc lên, ôm lấy nhau như an ủi lại như bảo hộ.
Đến lúc đó, Cù Bạch đã hiểu cảm giác cổ quái trong lòng hắn không phải là ảo giác.
Hai đứa trẻ không phải là sợ hắn, mà là sợ khuôn mặt giống cha chúng như đúc này. Hắn nhíu mày, bọn nhỏ sợ cha ruột của mình à?
Hắn nghĩ đến lý do, hẳn không phải là xấu đến mức dọa khóc trẻ con chứ? Yên lặng thở dài trong lòng, nhìn hai đứa bé cái gì cũng không hiểu, trong lòng liền mềm đi một chút nói: "Ta là chú của các cháu."
Hai đứa nhỏ đột nhiên "A" một tiếng, suýt chút nữa thì sặc, tiếng khóc đau đầu người lớn cũng ngừng lại.
Hai đứa tách nhau ra, nằm trong nôi, mở to mắt, không chớp nhìn Cù Bạch, giống như đang hoang mang điều gì.
Hoang mang cái gì? Cù Bạch không hiểu, nhưng từ ánh mắt ngây thơ mang chút đề phòng đó, hắn bỗng có chút rung động.
"Anh Cù..." Nhân viên công vụ bị chuyện liên tiếp xảy ra làm cho trợn mắt há mồm, nhất thời không biết nên tiếp tục câu chuyện ra sao.
Cù Bạch sờ sờ chén trà trước mặt, nhìn chằm chằm nước trà trong chén, trầm ngâm thật lâu mới mở miệng lần nữa: "Tài sản của Cù Thanh còn bao nhiêu?"
"Cái, cái gì?" Nhân viên công vụ nhất thời chưa kịp phản ứng.
Cù Bạch dùng tay đẩy mắt kính, giương mắt nhìn đối phương, "Tài sản của Cù Thanh còn lại bao nhiêu, ít nhất tôi cần biết mình phải trả giá đến mức nào chứ?"
Nhân viên công vụ vừa mừng vừa sợ nhìn Cù Bạch, đáy mắt tràn ngập không thể tin, tay lập tức với lấy công văn được đặt trong đống văn kiện bên cạnh, đặt trước mặt đối phương, "Anh Cù, đây là thống kê tài sản của anh trai anh, đây là phí mai táng của anh ta, đây là báo cáo tình trạng cơ bản của hai đứa nhỏ..."
Đến khi Cù Bạch ký tên xong vào các giấy tờ cần thiết, bầu trời đã chỉ còn lại một tầng ửng đỏ mỏng manh phía đường chân trời.
Hắn, Cù Bạch, hôm nay không hiểu sao đã mang trên mình trách nhiệm nuôi dưỡng hai con khỉ nhỏ, nhận lấy "Di sản" bảy vạn nguyên từ cha bọn chúng.
A, di sản. Cù Bạch nhìn văn kiện trong tay, yên lặng cười nhạo một tiếng.
Nhờ nhân viên công vụ giúp đỡ, Cù Bạch đặt hai đứa nhỏ và một ít đồ dùng tùy thân của chúng vào trong xe, trở về căn nhà cha mẹ để lại đã ở hơn hai mươi năm của mình.
Nhân viên công vụ dặn dò hắn các mục cần chú ý khi chăm sóc hai đứa bé, lại có chút nhiệt tình bảo Cù Bạch rằng tất cả thủ tục hộ tịch bọn họ đều đã làm giúp hắn, giấy tờ sẽ giao tận nơi, không cần hắn phải lo, hơn nữa cho đến trước khi bọn nhỏ 17 tuổi, họ sẽ định kỳ thăm hỏi.
Lo lắng? Thăm hỏi? Cù Bạch nghĩ, còn gì đáng lo hơn việc cuộc sống bỗng nhiều ra thêm hai vị khách không mời? Thăm hỏi hẳn là giám thị nhỉ? Lo lắng hắn khắt khe với hai đứa bé?
Cù Bạch tự thấy mình không phải thánh nhân, cho dù không hiểu trước kia bọn trẻ đã phải chịu đựng những gì, cũng sẽ không khắt khe với chúng, hắn nếu đã nhận mệnh nuôi bọn trẻ thì dù không vui cũng sẽ không lấy chúng ra làm bao cát mà trút giận.
Khách sáo tiễn nhân viên công vụ đi, Cù Bạch im lặng nhìn hai đứa nhỏ nằm trong xe trẻ con đang không ngừng cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại, nhìn chúng thở thật nhẹ, không dám cử động trộm nhìn hắn.
Cù Bạch đột nhiên ý thức được, hành trình sau này của hắn sẽ nhiều ra hai gánh nặng. Hắn phải nuôi con trai Cù Thanh nên người, mà Cù Thanh... thì lại không biết ở chỗ nào tiếp tục cuộc sống tiêu giao thối nát của hắn!
Nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ ở trên xe sợ sệt một hồi, đột nhiên hắn hoàn hồn thấy ánh mắt đánh giá mình của chúng, liền dán mặt về phía bọn trẻ, làm chúng sợ đến mức co rúm người, chỉ thiếu điều ôm lấy nhau mà run rẩy.
"Ba, ba ba..."
Cù Bạch đỡ mắt kính, nhíu mày, "Gọi chú."
"Ch, ch ba..."
"Chú."
"C, ch, ch... Ba."
"..." Cù Bạch nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ một hồi, nghi ngờ càng sâu, hai đứa trẻ không chỉ chậm lớn mà còn có chút vấn đề, trong lòng hắn ngập tràn hối hận, tự thấy mình vì nhất thời mềm lòng mà đem đến vô vàn phiền phức.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tình huống lúc đó dù hắn không muốn cũng phải tuân theo pháp luật mà phải nhận nuôi con Cù Thanh.
Hắn mân môi, tạm thời bỏ qua việc sửa lại xưng hô cho đúng, thẳng người dậy từ trên cao nhìn xuống bọn nhỏ, "Nếu sau này mấy đứa cũng biết thành cái dạng lang tâm cẩu phế như Cù Thanh, chú sẽ đánh gãy chân bay đó!"
Hai đứa nhỏ run lên, càng giống như không hiểu hoàn toàn lời hắn, chỉ là với chữ "đánh" mang theo phản xạ có điều kiện.
Ý nghĩ đó bay qua đầu Cù Bạch, tuy rằng vớ vẩn nhưng lại thật sự giống việc mà cái người kia có thể làm ra, nhìn bộ dạng hai đứa trẻ này, không phải là do bị Cù Thanh ngược đãi mà ra chứ?