"Đã phiền bệ hạ để tâm. Hôm nay hạ thần tiến cung cũng chỉ muốn thưa một điều..."
"Ái khanh đứng lên, việc gì không quan trọng có thể bẩm báo sau." Uyển Vân đế nở nụ cười, lời nói vang lên ngắt lời nàng, kèm theo đó là một chút mang ý vị sâu xa.
Lâm Minh Hoa ngước nhìn đế vương tại vị trên cao bỗng hơi cau mày một chút, nghĩ cũng không nên quá náo loạn khiến y phải khó xử trên triều thì đành cúi đầu phục mệnh.
... Sau buổi thiết triều, như mọi ngày Hoàng đế trở lại tẩm cung của chính mình, thay ra một bộ y phục liền đến Thượng thư phòng. Trong Thượng thư phòng không có bất kỳ thuộc hạ nào, chỉ đợi sẵn ở đó là hai thân ảnh quen thuộc.
"Có chuyện gì mà Tướng quân kiên quyết trên triều muốn bẩm báo như vậy?"
"Bệ hạ, xin người giúp bản tướng ban thánh chỉ tứ hôn." Lâm Minh Hoa đưa tay nắm chặt tay Dạ Uyên Vũ đang ngồi bên cạnh, trong lời nói chứa đầy sự kiên quyết.
"Tứ hôn? Mộc Loan Tướng quân nên biết rõ, muốn trẫm ban hôn thì trước mắt cả hai bên phải cân xứng, đối phương đầu tiên là phải có gia thế, có điều kiện xứng ngang với ngươi." Uyển Vân đế không quan tâm đến nam nhân ngồi cạnh nàng, nói ra sự thật có sức sát thương ghê gớm.
"Bệ hạ, nếu bản tướng kiên quyết muốn thực hiện mối hôn sự này thì sao?" Nhận ra tay của người trong lòng hơi run lên khiến Lâm Minh Hoa đau lòng muốn chết, ngón tay nàng nhẹ ma sát tạo ra độ ấm nhàn nhạt khiến người yên tâm.
Nghe nàng hỏi, Uyển Vân đế cuối cùng cũng liếc nhìn hắn một cái đánh giá... Quả thật là giai nhân tuyệt thế nhưng...
"Hắn ta là ai?" Y nhíu mày mở lời hỏi, xem ra nam nhân trước mắt không khiến cho y hài lòng lắm.
"Là nam nhân bản tướng yêu thích." Thanh âm trong trẻo của nàng thốt ra tỉnh bơ, không thể phủ nhận đây là người mà nàng muốn sống chết phải đem về nhà.
harry potter fanfic"Yêu thích?" Trong lòng quân vương đất Tây An bỗng nhói lên khó chịu, người mà y đã nhắm đến đã có người để yêu thích rồi hay sao?
"Mong bệ hạ cân nhắc, bản tướng cáo lui." Không để cho Uyển Vân đế có thời gian suy nghĩ nữa, nàng động tác nhanh nhẹn đưa Dạ Uyên Vũ rời khỏi thư phòng.
"Uyên Vũ." Lâm Minh Hoa vuốt ve sống lưng giúp hắn thuận khí, vừa rồi khi đối diện với đế vương làm nhịp tim hắn tăng một cách bất thường, còn có chút hít thở không thông.
Mãi mới bình phục lại như lúc đầu, Lâm Minh Hoa dứt khoát ôm hẳn hắn trên tay, cảm nhận sự thân mật tuyệt đối giữa hai người khiến cho gương mặt vốn trắng trẻo của hắn trở nên đỏ bừng. Dạ Uyên Vũ lắp bắp: "Nàng, nàng, nàng bỏ ta xuống..."
"Không bỏ." Đem người đặt lên mã xa xong hết thảy, một cơn gió lạnh truyền tới khiến Lâm Minh Hoa khẽ run lên, theo sau đó dường như là từng trận gió nối tiếp nhau, đủ mạnh để thổi bay tóc nàng, khiến chúng rối tung hết cả.
Thời tiết thay đổi thật nhanh chóng.
Nàng lại cau mày, ra lệnh cho thị nữ bên cạnh: "Đem một chiếc áo lông thật dày lập tức đến đây cho bản tướng."
Thị nữ bên cạnh không chần chừ tức thì thưa "vâng" liền rời đi.
Trở lại mã xa, Lâm Minh Hoa thả vào tay hắn một cái túi sưởi đồng thời cũng choàng lên người hắn một chiếc áo lông trông thật ấm áp, nghĩ vậy dường như đặc biệt chưa đủ, nàng còn ôm ngang hắn đặt hẳn trong lòng mình.
"Hoa Hoa..." Hắn thốt lên tiếng kêu khe khẽ, vùi gương mặt tuấn mỹ vào hõm cổ nàng cọ cọ.
"Không phải là không có cách để chúng ta thành hôn. Nhưng từ khi bắt đầu, mục đích của ta chính là biến ngươi thành nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này, còn chưa gì làm sao ta có thể bỏ cuộc?" Lâm Minh Hoa vừa đặt lên trán hắn một nụ hôn đầy cưng chiều vừa giải bày.
Tim hắn đột nhiên thình lình nhảy vọt, làm sao... làm sao, nàng ngay từ đầu thật sự đã có ý nghĩ đó?
"Uyên Vũ ngoan, trời sắp trở lạnh nên nhớ phải giữ ấm thân thể, nghe không hả?" Nàng siết chặt vòng tay, như muốn hòa làm một với hắn cũng không đủ. Nhưng người kia nửa phần không thoải mái cũng không có, chỉ nhu thuận dựa vào người nàng mặc Lâm Minh Hoa sờ loạn khắp thân thể.
Mã xa đi lướt qua phố chợ tấp nập, qua cửa sổ nàng có thể thấy được các gian hàng thịt nướng nghi ngút khói, phá lệ một lần Dạ Uyên Vũ kéo vạt áo nàng, giọng nói nhỏ như kiến: "Thê chủ, ta muốn ăn..."
Cả hai ngưng đọng giây lát, Lâm Minh Hoa là người phản ứng đầu tiên. Khóe môi nhếch lên một độ cong, nàng cúi người: "Uyên Vũ vừa gọi ta cái gì?"
Phu quân nhà nàng, chưa gì đã nóng vội vậy rồi sao?... hắc hắc.
"Ta... Ta muốn ăn thịt nướng." Không trả lời câu hỏi của người kia, Dạ Uyên Vũ vụng về nói lảng sang chuyện khác. Chẳng qua...
"Uyên Vũ vừa gọi ta cái gì cơ?" Nàng nhất quyết không buông tha một lần lầm lỡ của người thương, cái tay hư hỏng lúc nãy còn sờ loạn trong giới hạn, bỗng nhiên lúc này đi quá xa những gì hắn nghĩ, Dạ Uyên Vũ chống cự thật yếu ớt... Sau cùng chỉ còn biết dựa lên người nàng thở hổn hển.
Căn bản là... Không có cách nào kháng cự...