Ngày hôm sau, đúng như những gì Lâm Minh Hoa suy đoán. Người nhà Lý Mạn Mạn ùn ùn kéo đến đòi lấy công bằng cho đại tiểu thư, nghĩ cũng không thể nghĩ chứ làm sao có thể chấp nhận việc đại tiểu thư nhà mình bị ức hiếp?
Từ sớm tinh mơ xung quanh tửu lầu đã nhộn nhịp bát nháo đến không thể tưởng tượng. Lâm Minh Hoa mang bộ mặt đầy sát khí hừng hực ngồi ở chính phòng, trên tay là mỹ nhân đang yên ổn ngủ say.
Nàng tất nhiên là không muốn Dạ Uyên Vũ cực khổ phải cùng nàng mất thời gian ở đây. Chẳng qua, chỉ cần không có nàng bên cạnh, Dạ Uyên Vũ cũng đồng thời không thèm ngủ nữa. Mà nàng đương nhiên cũng không muốn như thế.
"Bẩm Đại tướng quân..." Thuộc hạ thân cận run bần bật, đấu hai tay ngập ngừng không dám nói tiếp.
Đang khi sắc mặt Lâm Minh Hoa càng thêm trầm trọng, từ bên ngoài bỗng nhiên là một trận náo loạn, tên thương gia béo mập cư nhiên xông thẳng vào phòng hô hào thuộc hạ bao vây.
"Các hạ đây là?" Khuôn mặt yêu kiều của Lâm Minh Hoa tối sầm, giọng nói không rõ ra ý vị gì.
Tên thương gia béo mập nghe thế liền tức điên: "Mong Đại tướng quân trả người!"
Nàng ung dung bình thản chẳng thèm đáp trả, cùng lúc vuốt ve mái tóc của người đang nằm trong lòng. Vốn là nàng đã muốn trả người, nhưng nhìn khí thế của đối phương... Cho dù không đành nàng cũng không muốn cho đối phương một đáp án.
"Đại tướng quân đây muốn... Lạm quyền?" Tên béo mập vận y phục may từ gấm quý, ngũ quan cũng không đến nỗi có thể làm hư mắt người nhìn, nhưng thật ra cũng chẳng đáng để nàng cho vào mắt.
Lâm Minh Hoa không hề lúng túng, động tác kế tiếp nhất thời khiến cho tên béo mập tức đến đỏ mặt.
Nàng nâng lên cốc trà trong tay uống một ngụm, đồng thời cũng lên tiếng với thuộc hạ chuẩn bị thức ăn. Nhìn sơ qua rất giống như... Tên béo mập mới là người gây chuyện trước.
"Hoa Hoa?" Dạ Uyên Vũ giương đôi mắt phượng xinh đẹp hướng nàng mà nhìn, khẽ kêu một tiếng ngọt ngào.
Lâm Minh Hoa cúi người, bỏ qua hết đám phiền phức đang tồn tại xung quanh, hôn "chụt" một cái lên trán người thương.
"Uyên Vũ đã ngủ đủ?" Rất dễ hiểu, đó là một câu nghi hấn.
"Ừ." Dạ Uyên Vũ trong vòng hai ngày này đã bị cưng chiều đến nhanh chóng quen thuộc, không thèm xem ai ra gì, vừa mở mắt ra đã ôm cổ nàng chặt cứng: "Hoa Hoa, ở đây sao lại đông người như thế?"
"Hửm?" Nàng nghe vậy lập tức cau mày, lặp lại từng từ: "Đông người?"
Dạ Uyên Vũ gật đầu không chút do dự khẳng định: "Đúng vậy." Đáp xong liền như con mèo nhỏ vùi vào hõm cổ nàng nói tiếp: "Hoa Hoa, người này là ai? Hắn thật ồn ào."
Lâm Minh Hoa quả thật ngạc nhiên quá đỗi, phu quân nhà nàng từ khi nào đã mạnh miệng như vậy nhỉ? Nhưng mà, cũng chẳng phải để tâm lắm. Dạ Uyên Vũ trong mắt nàng tất nhiên nên kiêu ngạo một chút, không coi ai ra gì một chút mới đúng với những gì nàng mong muốn, bằng không sẽ bị người khác dễ dàng bắt nạt.
"Hôm nay chúng ta quay về kinh thành, phu quân nên sớm chuẩn bị thôi." Lâm Minh Hoa đặt Dạ Uyên Vũ xuống ghế, bằng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ không nói lời nào lập tức đuổi người. Hai ngày qua Lý Mạn Mạn vốn cũng đã chịu đủ cực hình, nàng cư nhiên cũng không cần phải làm khó dễ ả nữa.
Tên béo mập ngơ ngác hồi lâu, tới khi ý thức sâu sắc bản thân vừa rồi bị đối phương không thương tình chừa cho chút mặt mũi nào thì giận dữ lắm, nhưng cũng chẳng thể làm gì, cho tới khi...
Lý Mạn Mạn ôm một người đầy vết thương quay về khiến cho tên béo mập thật sự không kìm nổi nữa bùng nổ, cả thê chủ của hắn cũng vậy tông cửa muốn chạy đi tìm Mộc Loan một lần tính toán hết thảy nợ nần thì nhận được loại tin không mấy tốt đẹp...
Người cần tìm đã nhanh chóng xuất phát vào thành mất rồi.
"Cái gì?" Tên thương gia béo mập gằn giọng với hạ nhân của mình, điên tiết đập bàn một cái.
Thê chủ của hắn thiếu chút nữa là tức đến ngất xỉu, được hạ nhân kính cẩn đỡ lấy.
Hắn nhất định! Không tha cho đôi tình nhân đáng chết kia!
Bên cạnh là Dạ Uyên Vũ được nàng một đường ôm vào đây. Quan văn võ trong triều dù thấy không hợp quy củ cũng không dám lên tiếng, chỉ đành một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Bởi lẽ, trong lòng ai cũng biết dù không nói ra nhưng... có thể người này sẽ là người nắm giữ ấn tỳ, tự ngồi lên đế vị nhiếp chính trong tương lai.
Thế giới này thật sự không sai là thế giới nữ tôn. Chẳng qua, chuyện có nam nhân lên làm Hoàng đế cũng không hiếm lắm.
Nguyên nhân thì xác thực rất hợp tình hợp lý, đơn giản dù là nam nhân nhưng miễn mang danh con cháu hoàng tộc thì không thể không bước lên ngôi vương nắm quyền.
Chẳng qua...
Thời thế rất nhanh sắp sửa thay đổi rồi.
Các quan viên trong triều thật sự đã nghĩ vậy, duy chỉ một người là không.
"Ái khanh đã quay về khiến trẫm rất vui vẻ." Hoàng đế đất Tây An, gọi Uyển Vân đế thân mặc Hoàng bào, gương mặt nhu hòa mở lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT