Bữa trưa hôm ấy do chính Diệp Lục Bắc vào bếp. Cầm Du đương nhiên là không lo lắng về việc này đơn giản là vì Diệp Lục Bắc nấu ăn rất ngon. Từng miếng thịt được hắn thái ra rất đều hệt như đầu bếp chuyên nghiệp. Có lẽ vì bệnh cũ tái phát nên hội chứng ám ảnh của hắn lại bắt đầu phát huy tác dụng.

Cầm Du thấy Diệp Lục Bắc nấu ăn xong rồi, cứ tưởng hắn ở trong bếp làm gì mà lại lâu đến vậy. Thật không ngờ, hắn lại khi cô đi vào thấy hắn đang dọn dẹp mọi thứ, thậm chí lau sạch đến nỗi bóng loáng. Đồ đạc bắt đầu được để ngăn lắp không lệch đi đâu được cả.

- Diệp Lục Bắc, anh định ở lì trong bếp đến bao giờ hả? Có mau ra ngoài ăn cơm hay không?

- Đợi anh một chút nữa, sắp xong rồi.

Nắm lúc Cầm Du cảm thấy rất điên tiết về Diệp Lục Bắc. Bảo sao như vậy không khiến cô hay điên đầu lên. Ông bà nội cô ngồi ở bàn ăn, chờ đợi chắc phải nửa tiếng sau mới được dùng nữa.

Việc đầu tiên sau khi Diệp Lục Bắc ngồi xuống ghế chính là xin phép vì sự chậm trễ của mình. Do Cầm Nghị không nấu cơm, đã bị ông bắt đi chặt củi đến nỗi đỏ cả hai bàn tay. Thấy bản thân sắp được ăn nhưng vẫn chưa được khiến cậu tụt mất cả hứng.

Diệp Lục Bắc đúng là xuất thân trong gia đình nhiều quy tắc. Đến lúc ăn cơm cũng rất nghiêm chỉnh, mời người bề trên trước.

Có vẻ như ông bà nội cô rất hài lòng. Đến khi cầm đũa gắp thử từng món ăn bỏ vào miệng, thì cả hai người đồng loạt gật đầu tán thưởng. Cầm Du xì một cái, bắt đầu công cuộc ăn uống.

- Cháu rể có tay nghề nấu ăn không tồi.

Ông nội Cầm vừa cho một miếng rau xanh vào miệng, vừa nói.

- Ông thấy được là cháu vui rồi ạ.

Còn bà nội cô chỉ nhàn nhạt dùng bữa à thêm một câu.

- Thông qua!

Ăn xong bữa trưa, đương nhiên là đến giờ nghỉ ngơi. Có điều, Diệp Lục Bắc không nhàn nhã như Cầm Du. Hắn rửa bát xong thì phải đem hành lý đi sắp xếp. Cả phòng ngủ của hai người được Diệp Lục Bắc đi đi lại lại lau dọn, ngay cả kệ sách cũng phải xếp ngăn nắp. Cái gì cũng phải gọn gàng, tương xứng với nhau.

Đến khi Diệp Lục Bắc dọn xong rồi thì cũng là lúc Cầm Du ngủ trưa dậy. Cô nhìn người đàn ông cả người ướt sũng vì mồ hôi hơi giật mình, rồi nhìn căn phòng trước kia cô từng ở đã lột xác thì không tin vào mắt mình.

- Diệp Lục Bắc, anh dành cả trưa chỉ để dọn cái phòng này à?

- Ừ. Anh cảm thấy phòng không hài hòa, đồ đạc của em thì để lung tung nên anh mới dọn lại. Không ngờ lại mất nhiều thời gian đến vậy.

Cô nhìn Diệp Lục Bắc bằng ánh mắt ngờ vực. Rốt cuộc bệnh của Diệp Lục Bắc đến cấp độ mấy rồi mà lại có thể làm đến mức độ này chứ? Cũng may, hắn chưa thấy cô khó coi mà bắt cô đi phẫu thuật thẩm mỹ cho hoàn hảo hơn. . truyện ngôn tình

Chiều hôm ấy, bà Vương cũng là bà ngoại của Tiêu Nghi Hân sang nhà ông nội cô, mời cả gia đình tham dự bữa tiệc thịt nướng tối nay. Nghe nói, Diệp Lục Nam đã sẵn đồ, cắm sẵn trại và bày biện chỗ ngồi rất tốt, chỉ cần bà Vương đi mời hàng xóm sang ăn chung vui mà thôi.

Ban đầu, Cầm Du không muốn đi nhưng cô lại nghe thấy Cầm Nghị nói rằng sẽ có rất nhiều cô gái cũng đến đó nên cô mới suy nghĩ lại. Đơn giản là chồng của cô đẹp nên chỉ có thể nằm dưới tầm kiểm soát của cô mà thôi.

Nhìn thấy Cầm Du ghen vì mình, Diệp Lục Bắc mới thở phào nhẹ nhõm. Ít ra cô vẫn còn quan tâm hắn mà biết ghen. Dạo gần đây Cầm Du vẫn còn rất tức giận. Hắn phải nhân bữa tiệc tối nay tìm cách làm hòa với cô mới được. Khi Diệp Lục Bắc vừa ngẩng đầu lên thì đã nhận thấy cái ánh mắt nghi ngờ của Cầm Du.

- Tối nay anh mà liếc mắt đưa tình với cô nào thì tốt nhất từ giờ về sau đừng nhìn mặt em nữa.

- Anh chỉ nhìn em thôi.

- Đừng có nói trước bước không qua. Anh nhớ đấy!

Nghe được những lời này, Diệp Lục Bắc chỉ biết thở dài. Hắn đã phạm lỗi gì mà để cô hết lần này đến lần khác khó chịu như vậy chứ?

Tối hôm đó, Cầm Du và Diệp Lục Bắc cùng ông bà nội sang nhà bà Vương. Bữa tiệc nướng được tổ chức ở sân sau nhà bà vươn với một khung cảnh rất hữu tình và đẹp. Đèn điện được mắc sáng trưng xung quanh. Tất nhiên, vì sự xuất hiện của Diệp Lục Bắc nên đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người. Chính vì thế mà Cầm Du lại bắt đầu một bài thuyết trình nói rõ sự tình, giải thích vì sao Diệp Lục Bắc và Diệp Lục Nam giống nhau.

Sau khi nghe xong, ai nấy đều có vẻ như hiểu ra chuyện. Bởi vì ngoại hình đặc biệt mà ai người họ được rất nhiều người vây quanh. Do Cầm Du đang mang bầu nên cô không tiện đi lại mà chỉ ngồi một chỗ quan sát mà thôi. Đến khi cô nhìn thấy Tiêu nghi Hân đang một mình đi vào trong nhà lấy thêm đồ ra thì cô mới bắt đầu đứng dậy theo sau cô ta.

Cầm Du bước nhanh hơn, tiến tới nắm lấy tay của Tiêu Nghi Hân kéo lại. Hai người ở trong gian bếp mặt đối mặt với nhau.

- Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?

Tiêu nghi Hân nhìn Cầm Du mà bắt đầu tỏ thái độ. Từ sau khi hai người nói chuyện ở dinh thự Diệp Gia thì coi như tình nghĩa đã cạn từ đấy rồi. Cầm Du cũng chẳng phải nể nang gì nữa.

- Tiêu Nghi Hân, tôi nhớ lại rồi. Nhớ lại tất cả những gì mà cô đã từng lừa tôi!

Cô có được cuộc sống như hiện tại, bên cạnh Lục Nam chính là cơ hội mà cô đã cướp đi của tôi!

- Bây giờ cô đang ghen tị sao? Chẳng phải cô đã có Diệp Lục Bắc rồi à? Tôi và Lục Nam lấy nhau chính là chuyện thường tình mà thôi.

Cầm Du không nhìn được mà giơ tay giáng cho Tiêu Nghi Hân một cái tát. Cô ta trợn tròn mắt, như không tin vào cảnh tượng vừa xảy ra mà nói.

- Khốn kiếp, Cầm Du! Ai cho cô có cái quyền tát tôi hả?

Ngay khi Tiêu Nghi Hân muốn tát lại, Cầm Du nhanh nhẹn cản tay cô ta rồi giáng thêm cho cô ta một cái tát nữa mà chỉ thẳng tay vào mặt cô ta tức giận.

- Tôi coi cô là bạn thân mà cô lại đối xử với tôi như thế à? Tiêu Nghi Hân, sao lòng cô lại ác như rắn độc vậy hả? Cô biết năm đó tôi mất đi trí nhớ tôi đã đau khổ như thế nào không? Cô bị cái thứ tình yêu của mình che mờ mắt rồi sao? Nếu biết sớm cô là cái loại người này, tôi thà quen một người lạ còn hơn là chơi với cái loại người như cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play