- Đúng đấy! Tôi là cái loại người đó đấy! Cầm Du, cô đáng ghét hệt như cái con người cô vậy! Cũng đáng đời cô bị Giang Niên bỏ lắm!
Tiêu Nghi Hân cũng chẳng phải dạng vừa. Thấy cô nói vậy thì cũng phản bác lại ngay.
Cầm Du nhìn chằm Tiêu Nghi Hân, hai tay cô nắm chặt lại. Còn Tiêu Nghi Hân cảm thấy đến nước này cũng chẳng muốn giấu giếm nữa. Chính vì vậy mà cô ta tiếp tục.
- Cầm Du, từ nhỏ cô luôn giỏi hơn tôi. Là bạn thân của cô, tôi rất áp lực, nhưng tôi chưa từng muốn hơn thua với cô chuyện gì cho đến khi tôi gặp Lục Nam. Chính tôi đã gặp anh ấy trước cô, chính tôi mới là người để ý tới anh ấy trước. Vì cái gì mà cô lại chen chân vào cướp anh ấy đi khỏi tay tôi? Cũng may, ông trời vẫn có mắt, cho cô gặp tai nạn mất đi trí nhớ. Chính vì lẽ đó, tôi mới có cơ hội để tiến tới với Lục Nam. Mọi chuyện tôi làm tôi chưa từng hối hận. Cầm Du, tôi và anh ấy đang sống rất hạnh phúc, vì cái gì mà cô lại xuất hiện chứ? Sao cô cứ phải phá hoại hạnh phúc của tôi thế? Vì sao…
Vừa nói, Tiêu Nghi Hân như muốn hét lên.
Hai hàng nước mắt của Cầm Du cứ thế chảy xuống. Cô cảm thấy rất nực cười, rốt cuộc cô phạm phải cái lỗi lầm gì mà hết bị Giang Niên phản bội rồi đến cả Tiêu Nghi Hân phản bội cô chứ?
Hai người cứ đứng đó nhìn nhau. Cầm Du cảm thấy lòng mình như bị ai cứa mạnh vào một nhát. Còn Tiêu Nghi Hân cũng chẳng hơn cô là bao. Cô ta rơi nước mắt, cả người bắt đầu run lên. Đến cả chính bản thân cô ta cũng không thể hiểu nổi cô ta và Cầm Du lại sao có thể đi đến bức đường cùng này chứ?
Hai người trước kia đã có khoảng thời gian rất vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Cầm Du cố gắng giành được phần thưởng nào đó, người đầu tiên mà cô nghĩ đến là Tiêu Nghi Hân. Rồi đến sinh nhật của Tiêu Nghi Hân, do cô không có tiền nên mới học ngày học đêm, liều mạng lấy học bổng để mua cho bạn một món quà. Rồi sao? Để có ngày biết được bạn hại mình, cướp đi người yêu mình…
- Tiêu Nghi Hân… Cô không phải là Tiểu Hân… Tiểu Hân trước kia của tôi không như vậy. Bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi không thể nào là cô được…
Tiêu Nghi Hân cũng không biết nói gì cả, mà lặng im.
Cô ta cũng khổ tâm lắm chứ. Hai người nếu không phải vì một người đàn ông thì cũng chẳng đi đến mức đường cùng này.
- Tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi! Cô đã lấy Diệp Lục Bắc có hạnh phúc của cô, vì vậy… Đừng có tiểu nhân mà đi phá hoại hạnh phúc của tôi và Lục Nam nữa!
- Được! Từ giờ về sau, chúng ta coi như hai người xa lạ!
Nói đến đây, Cầm Du không chịu được nữa mà quay người rời đi trước. Thật không ngờ, cuộc nói chuyện của hai người lại bất ngờ bị Diệp Lục Nam nghe thấy. Cho đến khi Tiêu Nghi Hân lau đi nước mắt rồi định bê đồ ra thì sững sờ khi thấy Diệp Lục Nam đứng ở bên ngoài từ bao giờ.
Cô ta lập tức chột dạ, gương mặt cứng ngắc nặn mãi ra một nụ cười gượng gạo rồi tiến lên.
- Lục Nam, anh cần thêm cái gì sao?
Diệp Lục Nam nắm chặt tay lại, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
- Tiêu Nghi Hân! Thì ra… Tôi bị cô lừa bao năm nay… Thì ra mọi chuyện là như vậy!
Cầm Du đi ra ngoài muốn để cho dịu đi sự uất ức trong lòng. Trông thấy cô, bà nội vội đi đến đỡ cô ngồi xuống một chiếc ghế gỗ mà có chút không vui.
- Đang bầu, chỗ này lại nhiều đồ như vậy nên đi lại ít thôi. Cứ ở đây, lát nữa mọi người xong thì ăn, nhưng cháu chỉ được ăn ít thôi đấy. Để ta bảo Cầm Nghị đi lấy cho cháu cốc sữa.
- Cầm Nghị tối nay không sang đây.
- Cái thằng đó lại ở nhà cắm mặt vào cái điện thoại chứ gì? Thôi, để bà đi lấy cho.
- Cháu yêu bà nhất!
- Ngồi yên đấy!
Cầm Du như được an ủi một chút. Khi cô quay người muốn tìm bóng dáng của Diệp Lục Bắc thì chợt, cô thấy thấp thoáng phía bên kia, Diệp Lục Bắc đang đi theo một cô gái ra phía trước nhà. Chính vì thế, Cầm Du mới đứng dậy đi đến đó.
Còn Diệp Lục Bắc thì có vẻ không vui mà đi theo một người phụ nữ. Cô ta chính là Ý Như, một trong những người hàng xóm của ông bà nội Cầm Du. Ngay từ khi nhìn thấy Diệp Lục Bắc và Diệp Lục Nam, cô ta đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của hai người. Có điều, vì Tiêu Nghi Hân khó tính và canh chồng như quỷ nên cô ta không tiếp cận được. Chính vì vậy mà Ý Như liền đổi mục tiêu sang Diệp Lục Bắc.
Hai người đi đến một chỗ vắng vẻ, Ý Như tựa lưng vào tường, lấy ra một đoạn ghi âm rồi bật lên. Hiển nhiên đó là đoạn ghi âm của Cầm Du và Tiêu Nghi Hân vừa nãy.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Diệp Lục Bắc khó coi đến nỗi không thể nào tệ hơn.
- Cô muốn cái gì?
Ý Như bỗng lộ ra một nụ cười mị hoặc. Chiếc váy của cô ta mặc rất khéo léo. Chỗ cần hở thì hở rất quyến rũ. Chỗ cần che thì lại rất kín đáo. Cô ta nhìn Diệp Lục Bắc mà nói.
- Em vừa đi ngang qua bếp. Nghe thấy cuộc nói chuyện của Cầm Du và Tiêu Nghi Hân. Thì ra hai người bạn thân đó lại đi tích cùng một người. Anh nói xem, nếu em cho mọi người nghe đoạn ghi âm này thì vợ anh sẽ ra sao chứ? Sẽ trở thành trò hề cho mọi người đúng không?
- Cô muốn sao mới xóa đoạn ghi âm đó đi?
- Em thích anh. Nếu như anh có thể làm bạn trai của em, em nhất định sẽ xóa đoạn ghi âm này đi.
- Tôi có vợ rồi.
- Không sao, chỉ cần anh muốn thì không gì không thể cả.
Vừa nói, Ý Như vừa tiến gần lại Diệp Lục Bắc. Còn hắn thì tiến lên ép Ý Như vào tường. Cô ta cứ tưởng bản thân đạt được ý nguyện thì nở nụ cười hết sức vui vẻ. Ai ngờ, Diệp Lục Bắc lại bóp chặt cổ của cô ta rồi cướp lấy điện thoại từ tay của Ý Như, nhanh chóng xóa đoạn ghi âm đó đi.
Ý Như bị bóp cổ đến nỗi không thở được, cố gắng nói…
- Anh đừng nghĩ có thể xóa được… Em đã gửi 1 bản khác đi rồi…
- Mấy trò vặt vãnh của cô mà đòi uy hiếp tôi à? Ai cho cô dám chọc đến vợ tôi? Ai cho cô cái quyền đấy?
Càng nói, Diệp Lục Bắc càng bóp chặt hơn, Ý Như chỉ có thể phát ra những tiếng kêu nho nhỏ. Tuy nhiên, Cầm Du đúng lúc đi đến nhìn thấy cảnh này. Từ góc nhìn phía sau của cô, cô thấy Diệp Lục Bắc đang ép sát Ý Như vào tường… Cái hành động thân mật kia lại còn phát ra tiếng kêu thì làm sao có thể khiến cho người ta không hiểu lầm được chứ?
Cầm Du do vừa trải qua cuộc nói chuyện với Tiêu Nghi Hân nên đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo, lại nhìn thấy một màn này thì vô cùng tức giận, lập tức quay người rời.
Thì ra ai cũng muốn phản bội cô, Diệp Lục Bắc… Anh dám lừa tôi… Tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT