Thấy Cầm Nghị bắt đầu hỏi linh tinh, Cầm Du tiến tới gõ vào đầu của đứa em trai cô một cái rồi nói.

- Chồng của Tiêu Nghi Hân chính là anh trai song sinh của chị, đương nhiên sẽ có ngoại hình giống nhau rồi.

- Chị gái, thật sự chị và Tiêu Nghi Hân thật là có duyên. Chọn chồng thật là khéo.

- Em không nói không ai bảo em câm đâu!

Cầm Du nhìn về phía của Tiêu Nghi Hân, ánh mắt cô xuất hiện chút gì đó nghi ngờ. Theo như cô nhớ lại thì khi gặp tai nạn quên đi Diệp Lục Nam, Tiêu Nghi Hân chưa từng nói với cô sự thật. Rồi cô ta đã nói dối cô ra nước ngoài, còn rất rất nhiều thứ khác. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi đứa bạn mà cô coi là rất thân lại đối xử với cô như vậy. Tiêu Nghi Hân không những lừa cô, mà còn đang giấu giếm thêm chuyện gì đó. Không biết chừng, đến giờ phút này cô ta vẫn còn thấp thỏm sợ lộ bí mật không chừng.

Bây giờ chưa phải lúc quan tâm đến chuyện này. Chính vì vậy mà Cầm Du nhanh nhanh chóng đi vào nhà, để hành lý và quà cho Cầm Nghị và Diệp Lục Bắc ở phía sau đem vào.

Vừa đi vào đến sân, Cầm Du thấy ông nội cô đang tưới cây. Khi cô đang định lên tiếng gọi ông nội thì đột nhiên vòi nước bị xì. Vậy là toàn bộ nước dội thẳng vào người cô. Ông nội vừa quay ra, đúng lúc thấy cảnh này thì vội vàng chạy đi khóa nước lại.

- Tiểu Du, cháu có sao không?

Diệp Lục Bắc đi phía sau thấy cô bị ướt như thế thì vội vàng đem tất cả đồ nhét vào tay của Cầm Nghị rồi mở vali, lấy một chiếc khăn lớn ra đi đến bao bọc vào người của cô.

Hiện tại, Cầm Du thật sự muốn chửi thề lắm rồi. Lần nào về quê là y như rằng cô lại gặp chuyện. Cô vẫn nhớ lần trước nữa về thì bị bà nội vô tình dội nước từ trên tầng 2 vào đầu, có lần thì bị ngã vào đống bùn trước nhà, còn có lần thảm hơn mà chân dẫm phải shit! Chắc chắn cô không hợp ở cái nơi này rồi.

- Ông nội, cháu về rồi đây.

Cầm Nghị vui vẻ chạy đến nhưng lại bị ông nội ngó lơ. Ông chỉ quan tâm tới Cầm Du vừa bị bắn hết nước vào người mà thôi.

- Cháu gái, mau vào nhà rồi thay quần áo nhanh lên. Kẻo ốm ra đấy thì khổ.

Diệp Lục Bắc cũng lo lắng chẳng kém mà vội vàng đỡ cô đi vào trong. Mọi người hầu như quên mất còn có Cầm Nghị ở ngoài với một đống đồ không ai phụ giúp. Nghĩ mà tức ơi là tức!

Nói về ông bà của Cầm Du thì có rất nhiều chuyện. Ông cô thì là người rất chiều chuộng cháu gái hơn cháu trai, quý con dâu hơn con ruột. Nghe bảo trước đây ông có tận 5 người anh trai nên ở trong nhà ngoài cụ thân sinh ra ông thì chẳng có lấy một người con gái. Đàn ông với đàn ông với nhau thì rất khô khan, chính vì vậy mà cái tư tưởng trọng nữ khinh nam của ông nội cô bắt đầu từ đó. Có điều, ông nội cô mong muốn đứa con gái bao nhiêu thì lại sinh ra ba của cô. Niềm hy vọng dập tắt từ đó mãi cho đến khi Cầm Du được sinh ra.

Vì vậy, từ nhỏ đến giờ người mà ông nội cô quý nhất chính là cô.

Đấy là một người, còn bà nội cô thì lại khác. Tính cách của bà nội cô thì thuộc vào hàng khó tính. Làm cái gì cũng phải chỉn chu, không được sơ xuất. Đối với bà, con nào cũng là con, miễn sao có thể đáp ứng được mong đợi của bà là bà quý lắm.

Sau khi Cầm Du thay quần áo xong thì đúng kúc bà nội cô trở về. Nhìn thấy sự có mặt của Diệp Lục Bắc thì bà cũng có chút bất ngờ. Hôm tổ chức hôn lễ, cô có chuẩn bị xe để đón ông bà nội cô đến nhưng ông nội cô lại ốm đột xuất, vì vậy hai người không thể có mặt trong hôn lễ của cô, nên đến bây giờ họ kinh ngạc khi trông thấy Diệp Lục Bắc thì chẳng có gì mà lạ cả.

Cầm Du đành phải ngồi xuống kể lại toàn bộ sự việc cho ông bà nội cô nghe. Có điều, về chuyện cô và Diệp Lục Bắc lên giường để mang bầu trước khi cưới thì cô không có dám kể.

- Cái thằng Giang Niên đó đúng là thằng tồi! Lại dám bỏ cháu gái của ông. Sao cháu không nói cho ông chuyện này sớm hơn chứ? Ông nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cháu!

- Không sao đâu ông, cháu bỏ được anh ta cũng là quá may mắn rồi.

- Hiện tại cháu có biết thằng khốn đó đang làm gì không?

- Anh ta chết rồi!

Một lời nói ra khiến cho ông nội cô thở dài. Phải chăng nếu có cơ hội, ông cũng muốn cho cái tên đó ăn tát đã. Tiếc là làm chuyện xấu nên yểm mệnh chết sớm.

Lúc này, bà nội mới nhìn về phía của Diệp Lục Bắc, nhìn kỹ hắn từ đầu đến chân một lượt. Mắt thấy bà nội nhìn, Cầm Du vội vàng giật giật ống tay áo của Diệp Lục Bắc ra hiệu.

Diệp Lục Bắc bình tĩnh, nở một nụ cười nhẹ rồi lễ phép nói.

- Dạ, cháu tên là Diệp Lục Bắc. Lần đầu về ra mắt, có điều gì không phải… Xin ông bà cứ nói để cháu sửa.

- Sao ta nhìn cái mặt của chồng cháu quen quen thế nhỉ? Ta vừa mới đi qua nhà bà Vương… Hình như thấy chồng của Tiêu Nghi Hân… A, đúng rồi. Chồng của Tiêu Nghi Hân rất giống với cháu rể nhà mình.

Cầm Du không thể ngờ được rằng bên phía Tiêu Nghi Hân lại có thể về quê cùng ngày với cô. Chính vì Diệp Lục Bắc và Diệp Lục Nam có ngoại hình rất giống nhau nên rất dễ gây hiểu lầm.

Ngay lúc này, Cầm Nghị từ một người bị bỏ rơi đã có cơ hội được lên tiếng.

- Bà không biết rồi, chồng của Tiêu Nghi Hân là Diệp Lục Nam, còn chồng của chị Du tên là Diệp Lục Bắc. Hai người là anh em sinh đôi.

- Trùng hợp đến vậy sao?

- Đây là ý trời đấy bà ạ.

Riêng Cầm Du thì không coi đây là sự trùng hợp. Rồi cô sẽ tìm cách nói chuyện riêng với Tiêu Nghi Hân sau.

Ngồi trò chuyện với ông bà một lúc là đến chuyên mục tặng quà. Quả nhiên, không hổ danh là quản gia thân cận của Diệp lão, chọn món quà khiến ông bà nội cô rất ưng ý.

Có điều, đột nhiên bà nội cô đưa mắt nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, bắt đầu xắn tay áo nhìn Diệp Lục Bắc và Cầm Nghị.

- Mẹ của mấy đứa đã gọi điện về thông báo cho ta biết. Cầm Nghị vô dụng thì ta không nói làm gì. Nhưng cháu rể sẽ phải ở đây trải qua 5 bước nhập gia tùy tục.

- Vậy nếu anh rể không hoàn thành đủ thì sao hả bà?

Cầm Nghị thắc mắc.

Chỉ biết, bà nội cô rất bình thản. Ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm nghị nói.

- Rút kinh nghiệm từ chuyện của Giang Niên trước đây. Nếu cháu rể không hoàn thành, đơn giản là ta sẽ không để đồng ý cuộc hôn nhân hiện tại của hai đứa được!

Cầm Du thấy mọi chuyện bắt đầu rắc rối hơn. Người ta thì thử thách con dâu, nhà cô lại đi thử thách cháu rể! Quá là đau đầu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play