Sao Thẩm Nguyệt có thể vui cho được, nàng ta coi Thẩm Úc là kình địch, thấy Thẩm Úc cao cao tại thượng mà bản thân lại trở thành tù nhân, trong lòng không thể nào cân bằng được.

Tâm tình dao động quá lớn, trên mặt nhiều ít cũng hiện ra chút manh mối. Nhưng hiện tại nàng ta ở vị thế yếu hơn nên chỉ có thể nhịn cục tức này.

Nàng cắn môi dưới tỏ vẻ yếu thế: "Ý của nô tỳ không phải như vậy ."

Thẩm Úc nhìn ra nàng miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo nhưng cũng không thèm để ý: "Ngươi nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo bệ hạ, bệ hạ đã ở chỗ này, có chuyện gì thì nói đi."

Thẩm Nguyệt không cam lòng nói ra ở trước mặt Thẩm Úc, nàng tính lấy bí mật của chủ nhân thân thể này để đổi lấy chút tương lai cho bản thân, nhưng có Thẩm Úc ở đây, không chừng y sẽ cản trở nàng.

"Chuyện này rất quan trọng, bệ hạ có thể nói chuyện riêng với ta không......"

"Làm càn, sao bệ hạ có thể nói chuyện riêng với một tội nô như ngươi!" Không đợi Thẩm Nguyệt nói xong, cung nhân hầu hạ ở một bên đã lạnh giọng quát lớn.

Thẩm Nguyệt bị dọa đến run rẩy, cúi đầu không dám nói tiếng nào, sau một lúc lâu mới dám ngẩng đầu nhìn trộm đế vương.

Chỉ liếc mắt một cái, mà suýt chút nữa nàng đã cắn nát răng.

Quân vương tuấn mỹ mặc một thân hoa lệ đang ôm thanh niên ở trong lồng ngực, nhẹ giọng nói chuyện, trên mặt là sự ấm áp nhu tình hoàn toàn đối lập với lúc đối mặt với nàng.

Sự ghen ghét nảy lên trong lòng, Thẩm Nguyệt nói không lựa lời: "Đưa hắn đi ra ngoài! Nếu không ta sẽ không nói!"

Thanh âm Thẩm Úc hơi dừng lại, y bắt đầu hoài nghi phỏng đoán của bản thân. Người đến từ nơi đó sẽ ngu xuẩn tới mức đó sao?

Thẩm Thanh Nhiên đâu có ngu đến như vậy?

Sắc mặt Thương Quân Lẫm nhanh chóng lạnh xuống, ấn theo tác phong của hắn thì có chút đáng ngờ thì sẽ giết luôn. Nếu Thẩm Úc không ám chỉ trên người nữ tử này có gì đó kỳ quặc thì hắn cũng sẽ không cất công tới đây một chuyến.

Ôm lấy bả vai Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không chịu nói liền giết."

Thẩm Nguyệt nhìn bóng dáng hai người rời đi, trợn tròn mắt, nàng ta không phải thật sự không định nói, nàng chỉ là...... Chỉ là không muốn yếu thế trước mặt Thẩm Úc thôi.

Có cung nhân tới gần, Thẩm Nguyệt cuống quít mở miệng: "Bệ hạ! Bệ hạ! Ta nói! Đừng giết ta!"

Đến lúc này, Thẩm Nguyệt mới thật sự hoảng loạn lên, cũng thật sự ý thức được, mình đã xuyên đến nơi nào. Đây chính là hoàng cung, người nàng đối mặt chính là một người trên vạn người-hoàng đế, thân phận của nàng là cung nữ, đối phương nắm giữ quyền sinh sát, nắm quyền một quốc gia.

Sợ hãi nảy lên trong lòng, Thẩm Nguyệt cuối cùng nhận thức được hành động của chính mình lớn mật biết nhường nào.

"Bệ hạ, không nghe một chút sao?" Cảm nhận được lực đạo trên vai, Thẩm Úc nhỏ giọng hỏi.

Thương Quân Lẫm không chút hứng thú nói: "Mạnh Thường sẽ báo cáo kết quả lên, nếu ngươi muốn biết thì đến lúc đó cùng xem sổ con đó là được."

Thẩm Úc cũng nghĩ vậy, hơn nữa chính y cũng muốn nghiệm chứng một ít vấn đề, có nhiều người ở đó như vậy cũng không thuận tiện để hỏi.

Hai người cầm tay rời đi.

Lần này Thẩm Nguyệt đã hiểu ra, hỏi gì đáp nấy, không bao lâu liền khai hết những tin tức chủ nhân thân thể này biết một cách rành mạch.

"Bệ hạ, có giữ lại mạng của Thẩm Nguyệt hay không?" Sau khi trở lại tẩm cung, Thẩm Úc cởi áo choàng xuống liền hỏi.

Thương Quân Lẫm cũng đang được cung nhân hầu hạ hạ đổi qua thường phục nói: "Thế nào? Cảm thấy hứng thú sao?"

Thẩm Úc sờ sờ mặt mình: "Ta chỉ là có chút tò mò, sao trong hoàng cung lại có người có gương mặt tương tự như ta."

Cái lý do này không thể phản bác, thân thế của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm cũng đã biết đến liền gật đầu nói: "Tùy ngươi."

"Bệ hạ thật tốt." Thẩm Úc mi mắt cong cong nhìn về phía Thương Quân Lẫm, trong mắt phảng phất chứa đầy những vì sao. Thẩm Úc thường xuyên nói những lời này, không biết tại sao nhưng Thương Quân Lẫm rất muốn làm một chút gì đó để che kín những vì sao trong đôi mắt kia. Nhịn xuống dục vọng đột nhiên dâng lên liền nói: "Nghỉ tạm đi."

Cố thái y được Thương Quân Lẫm đặc biệt ban cho Thẩm Úc điều dưỡng thân thể. Vào mỗi buổi sáng đều sẽ tới Ngọc Chương Cung xem mạch cho Thẩm Úc.

Theo thường lệ sau khi xem xong mạch, Cố thái y hỏi Thẩm Úc trạng thái gần đây, Thẩm Úc đáp lại, hắn đang muốn cáo lui đã bị Thẩm Úc gọi lại.

"Cố thái y."

"Quý quân có gì phân phó?"

"Chỉ là muốn nói với Cố thái y con người ta tương đối bá đạo, nếu Cố thái y muốn an tâm vì ta điều dưỡng thân thể, những việc khác đều đẩy đến chỗ người khác đi ."

Động tác Cố thái khựng lại , nhìn về phía thanh niên nửa nằm trên đầu giường. Thanh niên mặc một bộ đồ màu đỏ, da trắng như tuyết, trông như một bông mai đỏ tuỳ ý nở trên nền tuyết, khi nói chuyện trên mặt không chút để ý, phảng phất cũng không ý thức được lời mình vừa nói có bao nhiêu quá đáng đối với người làm nghề y.

"Thần......"

Cố thái y theo bản năng muốn từ chối nhưng lại bị Thẩm Úc ngắt lời.

"Cố thái y cứ theo lời ta nói mà làm, ta tuyệt đối sẽ không hại ân nhân của mình ."

Đón nhận ánh mắt của đối phương Cố thái y nuốt xuống lời nói, cung kính hành lễ: "Thần tuân chỉ."

Sau khi Cố thái y rời đi , có cung nhân khó hiểu: "Vì sao quý quân phải làm hại thanh danh của mình."

Thẩm Úc cười cười không nói, y chỉ muốn hồi báo một chút ân tình kiếp trước thôi. Hơn nữa, Cố thái y- người này ở chung cũng không tồi, không có Cố thái y ôn hoà hữu lễ, ai tới điều dưỡng thân thể giúp y?

Cái khác không nói, y thuật của Cố thái y quả thật xuất chúng, sau mấy lần uống thuốc, Thẩm Úc cảm thấy mùa đông năm nay thoải mái hơn nhiều so với trước đây.

Thế cục đương triều càng ngày càng khó đoán, sau khi liên tục đem ba vị đại thần đưa vào đại lao, không còn ai dám cầu tình cho Trương ngự sử, nhưng điều này cũng không đại biểu việc bọn họ sẽ đồng ý với quyết định của hoàng đế.

Ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất sóng ngầm đã trở nên mãnh liệt, khắp nơi đều có các thế lực ngo ngoe rục rịch. Thiên tử ngồi ở trên cao, thu tất cả mọi chuyện vào trong đáy mắt.

Thẩm Úc hoặc nhiều hoặc ít nghe được một ít tin tức, kết hợp với ký ức kiếp trước y có thể đoán được đại khái hiện tại đang trong tình trạng nào. Đâu đó có một bàn tay duỗi khá dài, tự cho là không hề có bất kì sai sót nào lại không biết sớm có một người đã sớm nắm mọi hành động của bọn họ trong lòng bàn tay.

Trương ngự sử đứng mũi chịu sào, chỉ là một quân cờ do mấy thế lực khác đẩy ra. Thương Quân Lẫm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai để bắt người làm đối phương trở tay không kịp, người thắng cuối cùng là ai cũng rất khó đoán.

Thẩm Úc hồi tưởng một chút, kiếp trước Việt Vương hình như từng nói qua, trong sự kiện này hắn được rất nhiều lợi ích. Nhưng Thẩm Úc không tham gia vào chuyện này vì thế cụ thể như thế nào y cũng không quá rõ.

Sự tình bùng nổ sau khi Việt Vương bí mật vào kinh, như vậy Việt Vương không tránh được liên quan. Thẩm Úc là người có thù tất báo, nếu Việt Vương có liên quan, y sẽ không hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn. Người khác như thế nào y mặc kệ, đời này Việt Vương đừng nghĩ đến chuyện có được thứ hắn muốn!

Hoàng cung tạm thời gió êm sóng lặng, nhưng Thẩm Úc biết không bao lâu sau, sóng gió tàn dư từ tiền triều sẽ thổi tới hậu cung.

Quả nhiên, hôm sau mới sáng sớm Thẩm Úc đã nghe thấy tiếng khóc những tiếng khóc đè nén.

Thẩm Úc: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mộ Tịch trả lời Thẩm Úc : "Tối hôm qua trong cung xử trí vài cung nhân."

Thẩm Úc: "Sao lại không báo cho ta?"

Mộ Tịch: "Là bệ hạ phân phó không cho quấy rầy ngài nghỉ ngơi."

Nghĩ đến cảnh tưởng tối hôm qua, ngón tay Mộ Tịch run nhè nhẹ, lúc trước nghe nói bệ hạ tàn nhẫn thích giết chóc là một chuyện, chính mắt thấy lại là một loại cảm giác hoàn toàn khác.

Trải qua tối hôm qua, Mộ Tịch càng nhận thức rõ đương kim hoàng đế là một người như thế nào. Những lúc hắn ở bên Thẩm Úc khác hoàn toàn với những lúc khác. Tối hôm qua hình tượng đế vương lại càng phù hợp với lời đồn đãi: ngang ngược, thô bạo, ngoan tuyệt, giết người vô tình.

Hắn không cần tự mình ra tay, chỉ cần ngẩng đầu nói một tiếng, bất luận là đau mắng, hay là xin tha, trong khoảnh khắc ấy tất cả mọi người đều mất mạng.

Nhận thấy được sự khác thường của Mộ Tịch, Thẩm Úc hơi hơi nheo mắt: "Ngươi cũng thấy được?"

Mộ Tịch: "...... Vâng."

Thẩm Úc điều chỉnh một cái tư thế thoải mái : "Nói ta nghe xem, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì."

Trong khoảng thời gian này Thương Quân Lẫm tương đối bận, không hề giống như lúc trước ngày ngày ngủ lại Ngọc Chương Cung. Tối hôm qua Thương Quân Lẫm không ở lại, Thẩm Úc nghe theo lời dặn của Cố thái y, ngủ sớm.

Nghĩ vậy, Thẩm Úc nhíu mày, tối hôm qua y thế mà lại ngủ sâu đến như vậy sao. Động tĩnh lớn như vậy cũng không làm y tỉnh giấc.

Nhớ lại tình hình tối hôm qua, Mộ Tịch không nhịn được rùng mình một cái: "Tối hôm qua sau khi ngài ngủ, hai ám vệ thần bí tới tiếp quản Ngọc Chương Cung. Cung nhân Ngọc Chương Cung đều bị đưa đi, tất cả cung nhân đều bị đưa tới một chỗ hẻo lánh trong cung điện, nô tỳ hỏi cũng không ai trả lời. Chúng ta tới nơi không bao lâu, bệ hạ mang theo một đội cấm quân tới rồi sau đó......"

Sau đó trước mắt là màu đỏ tươi của máu cùng những xác người buồn nôn. Mộ Tịch cùng các cung nhân Ngọc Chương Cung ở một chỗ khác nơm nớp lo sợ vây xem cuộc hành hình trong yên lặng này.

Theo những hồi ức tuôn trào, hồng hào trên mặt Mộ Tịch đều rút đi, nàng không phải là người chưa trải qua sự đời nhưng cảnh tượng như vậy ai thấy có thể mặt không đổi sắc?

"Mộ Tịch" Thấy trạng thái Mộ Tịch càng ngày càng không đúng, Thẩm Úc không thể không phát ra tiếng đánh gãy suy nghĩ của nàng, "Không có việc gì, nô tỳ thất thố." Mộ Tịch miễn cưỡng hoàn hồn,dù sao nàng cũng là một nữ tử mạnh mẽ, không bao lâu sau đã điều chỉnh tốt trạng thái chính mình.

"Tối hôm qua khi các ngươi rời đi có gây ra động tĩnh lớn không?" Thẩm Úc vẫn có chút để ý.

"Không lớn, có thể là bệ hạ không muốn kinh động đến ngài, gần như toàn bộ hành trình đều không phát ra quá nhiều âm thanh." Nhớ tới đội quân xuất quỷ nhập thần kia, trong lòng Mộ Tịch lạnh lẽo.

Như thế mọi chuyện liền thông suốt, phương thuốc của Cố thái y sẽ làm người ta ngủ tương đối sâu, nếu Thương Quân Lẫm hạ lệnh không thể quấy rầy y, y không nhận ra được cũng thực bình thường.

"Công tử, ngài nói xem bệ hạ có ý gì?" Cố ý phân phó không thể đánh thức công tử, là bởi vì để ý sao?

Thẩm Úc lắc đầu, y cũng không biết vị đế vương này là nghĩ như thế nào.

"Người của Ngọc Chương Cung, ngươi cố gắng trấn an một chút, chọn chút đồ vật trong nhà kho thưởng xuống." Thẩm Úc phân phó.

"Đúng rồi. Hôm nay ngươi cũng cần nghỉ ngơi tốt một chút."

Mộ Tịch đang muốn nói "Không cần" lại nghe thấy Thẩm Úc tiếp tục nói: "Cũng cho những người khác của Ngọc Chương Cung nghỉ."

Thẩm Úc ngày thường không thích được cung nhân hầu hạ quá thân cận. Mộ Tịch sẽ điều chỉnh tốt thời gian để thay người, thời gian còn lại để điều chỉnh chính mình, thật sự không ảnh hưởng đến sự vận hành của Ngọc Chương Cung.

Nghĩ đến kiếp trước Việt Vương đắc chí nói thanh danh chính mình tốt hơn so với bạo quân như thế nào, Thẩm Úc có lòng ban cho Việt Vương thêm chút ngột ngạt.

Đời trước hình tượng bạo quân của Thương Quân Lẫm càng ngày càng thâm nhập lòng người cũng không thiếu sự bôi đen của Việt Vương cùng một đám người khác. Người nào đó trong lúc chửi bới người khác cũng không xem xem nếu chính mình làm có thể tốt hơn bao nhiêu so với đối phương.

Xử lý xong triều chính, Thương Quân Lẫm do dự một chút, vẫn tới Ngọc Chương Cung.

Mạnh công công đi theo phía sau hoàng đế, kinh ngạc nói: "Này...... Có phải quá an tĩnh hay không?"

Cùng so sánh với trước kia, Ngọc Chương Cung phảng phất như lập tức trống không. Bọn họ một đường đi vào, tựa hồ không gặp mấy cung nhân.

Tẩm cung một mảnh tối tăm, Thương Quân Lẫm sai người tiến lên thắp nến, trong cung mới một lần nữa khôi phục ánh sáng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thương Quân Lẫm nhìn thanh niên ngồi ở bên cạnh bàn không đứng dậy nghênh đón hắn nói "Người hầu hạ đâu?"

"Ta thấy bọn họ một đám tâm thần không yên, liền cho bọn họ đi nghỉ ngơi." Thẩm Úc vẫn như cũ không đứng dậy, ánh mắt dừng lại trong người phản chiếu trên gương.

Về việc vì cái gì tâm thần không yên, không cần Thẩm Úc nói, ở đây mọi người đều có thể đoán được.

Mạnh công công không ngờ được sau khi bệ hạ giải quyết xong công vụ liền tới Ngọc Chương Cung lại gặp được cảnh tượng này, mồ hôi lạnh đều toát ra. Thầm nghĩ: Tiểu tổ tông của ta ơi, liền tính ngài bất mãn với cách làm của bệ hạ, ngài cũng không nên chọc bệ hạ không vui chứ.

Thương Quân Lẫm bước vài bước đi đến trước mặt Thẩm Úc, nắm cằm y, quay đầu Thẩm Úc qua đối mặt với mình, lạnh giọng hỏi: "Ngươi ở đây giận trẫm?"

Làm người ta không nghĩ tới chính là Thẩm Úc dù bị hàn ý bao phủ cũng không những không sợ hãi, ngược lại trong đôi mắt tràn ngập hứng thú: "Bệ hạ cũng muốn thấy máu ta chảy sao?"

Edit F1 ăn chung với F0 rồi 😢

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play