Điều này làm các cung nhân không khỏi sửng sốt. Thương Quân Lẫm-người gần gũi đối mặt với Thẩm Úc càng có thể cảm nhận được trên người y không có chút sợ hãi nào.

Thẩm Úc đang run rẩy nhưng lại không phải bởi vì sợ hãi, mà giống như là gặp được điều gì khiến y cảm thấy hứng thú đến nỗi sinh ra hưng phấn cực độ.

Bàn tay đang nắm cằm Thẩm Úc không tự nhiên mà khẽ buông lỏng, Thẩm Úc quơ quơ đầu, nhỏ giọng oán giận: "Ngài véo ta đau."

Thương Quân Lẫm không tự chủ được nhìn về nơi chính mình vừa rồi đã nắm, nơi đó đã nhiễm một tầng đỏ nhàn nhạt. Thật...... Kiều quý.

Không ngờ lại nhìn thấy một chút thất thố từ trong mắt nam nhân, trong mắt Thẩm Úc xẹt qua một tia hứng thú, y đứng dậy, chậm rãi tới gần Thương Quân Lẫm, ghé sát vào vành tai Thương Quân Lẫm, đè nén giọng xuống để chỉ có hai người có thể nghe thấy rồi nói: "Bệ hạ áy náy sao?"

Thương Quân Lẫm bắt lấy bả vai Thẩm Úc, ngăn cản y tiếp tục tới gần, nhỏ giọng quát: "Thẩm Úc, ngươi thất lễ!"

"Bệ hạ thứ tội." Thẩm Úc bình tĩnh đứng thẳng, quy quy củ củ hành lễ.

Không biết vì sao nhìn thấy Thẩm Úc như vậy trong lòng Thương Quân Lẫm xẹt qua một tia mất mát, ngăn lại cảm xúc khác thường trong lòng, hắn nắm lấy tay Thẩm Úc, dắt người đến bên mép giường ngồi xuống: "Thật sự giận trẫm sao?"

Thẩm Úc: "Bệ hạ muốn nghe ta nói thật hay là nói dối?"(này đang dỗi nên tui nghĩ sẽ xưng ta thay vì xưng thần)

Thương Quân Lẫm: "Trẫm không thích người nói dối."

Thẩm Úc: "Nói thật chính là...... Ta không tức giận."

Thương Quân Lẫm không tin: "Biểu hiện hôm nay của ngươi trông không giống như là không tức giận ."

"Vậy đi, thật ra lúc nãy vẫn còn một chút tức giận." Thẩm Úc vươn tay, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ đo khoảng cách nói "Có tức giận một chút, chẳng qua hiện tại đã sớm không còn tức giận nữa."

Thương Quân Lẫm lại nắm cằm Thẩm Úc, nhưng lần này hắn chú ý dùng lực hơn, không làm Thẩm Úc đau, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt Thẩm Úc, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ của y.

"Thật sao?"

"Ta nào có lá gan nói dối với bệ hạ ?" Thẩm Úc mặc kệ hắn nhìn, tò mò hỏi "Vì sao bệ hạ không cho ta biết?"

"Vốn dĩ không phải chuyện gì quá lớn," Thương Quân Lẫm quay đầu đi, né tránh ánh mắt chuyên chú của Thẩm Úc "Thái y nói thân thể của ngươi cần phải tĩnh dưỡng, loại chuyện này không đáng nháo đến trước mặt ngươi."

Hoá ra là vì thân thể mình sao, Thẩm Úc hơi sửng sốt, đồng thời trong lòng y có một dòng nước ấm chảy qua. Kéo một thân bệnh tật gian nan lớn lên, từ nhỏ Thẩm Úc đã thiếu sự quan tâm, mặc kệ là đời trước hay là đời này, người thật sự chỉ bởi vì thân thể y không tốt mà quan tâm y, thật sự rất ít ỏi.

Dường như nhận ra mình đã thất thố, Thương Quân Lẫm lại bổ sung: "Trẫm cũng sợ ngươi thấy thì buổi tối sẽ gặp ác mộng, làm ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của trẫm."

"Bệ hạ yên tâm, có bệ hạ bên người thì không có cái gì có thể dọa được ta." Thẩm Úc cũng không bóc trần, cười tủm tỉm tiến đến trước mặt nam nhân, gác đầu lên vai nam nhân.

"Xem ra trẫm đã phát hiện được ngươi là người không sợ trời không sợ đất." Cảm nhận được sức nặng không thuộc về mình trên vai, Thương Quân Lẫm khẽ nhếch khóe miệng.

"Nào có, ta rất sợ bệ hạ không để ý tới ta." Thẩm Úc lẩm bẩm.

Không đợi Thương Quân Lẫm nói cái gì, Thẩm Úc lại tiếp tục nói: "Ta biết bệ hạ đối tốt với ta, sẽ không bởi vì những việc này oán bệ hạ, hơn nữa chỉ một vài người xưa nay không quen biết sao so được với người quan trọng như bệ hạ?"

Khúc mắc trong lòng Thương Quân Lẫm hoàn toàn biến mất, ngón trỏ điểm nhẹ lên trán Thẩm Úc, chủ động nhắc tới: "Lời khai của cung nữ kia đã được mang tới, ngươi muốn xem một chút không?"

Thẩm Úc nhẹ gật đầu, bởi vì đầu y đang tựa ở trên vai Thương Quân Lẫm nên trên đầu y động một chút thì Thương Quân Lẫm cũng có thể cảm nhận được bả vai mình bị y nhẹ nhàng cọ qua.
"Mạnh Thường, đưa lời khai tới đây."

"Vâng ạ." Mạnh công công tấm tắc khen, đồng thời còn nháy tâm nhãn bày tỏ sự bội phục về cách làm của Thẩm Úc. Ông chưa từng thấy ai có thể bình ổn lửa giận của bệ hạ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Vị này chẳng những làm được, còn quay đầu đã dỗ cho tâm trạng hắn tốt lên. Đừng nhìn trên mặt bệ hạ không có nhiều cảm xúc, Mạnh công công đã hiểu rõ hắn, không khó để nhìn ra hiện tại tâm tình bệ hạ đang rất tốt.

Lời khai nhanh chóng được trình lên, Thẩm Úc dựa vào vai Thương Quân Lẫm, có thể xem cùng hắn.

Có thể đã bị dọa sợ, Thẩm Nguyệt kể một cách rành mạch những tin tức mà chủ nhân thân thể này biết, đọc xong Thẩm Úc không nhịn được cau mày.

Dù sao Thẩm Nguyệt cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không biết được nhiều nội tình, nhưng nếu đọc những tin tức nàng đưa ra có thể mơ hồ thấy được dã tâm của người phía sau màn lớn đến mức nào.

Tuy Thẩm Úc đã sớm biết trong hoàng cung có nhiều thám tử được bên ngoài xếp vào nhưng cũng không ngờ được lại có nhiều cọc ngầm được chôn vào như vậy.

Thẩm Nguyệt đã vào cung mười năm nói cách khác mười năm trước hay...... Thậm chí càng lâu hơn những người đó đã bắt đầu lập mưu, bắt được Thẩm Nguyệt chẳng qua cũng chỉ mới đào được một góc nhỏ của núi băng mà thôi.

Những người đó ẩn giấu ở sâu dưới lớp băng, không hề lộ ra chút tung tích nào, những người có sự tồn tại giống như Thẩm Nguyệt ở trong cung đếm không hết, ngày thường, bọn họ cũng sẽ không có động tác nào, người phía sau màn rất cẩn thận, chỉ có ở thời khắc mấu chốt mới có thể làm cho bọn họ ra tay.

Mà sau khi Thương Quân Lẫm đăng cơ, thời gian ở trên chiến trường nhiều hơn so với ở trong cung nhiều, cũng may mấy năm gần đây quốc thổ đã được đoạt lại nên mới không phải ra chiến trường thường xuyên như trước nữa.

Sau khi xem xong lời khai, Thẩm Úc cũng hiểu vì sao Thương Quân Lẫm phải bắt cung nhân vây xem cuộc tàn sát kia, một phần là để giết gà dọa khỉ, xét theo một phương diện khác hắn cũng đang cố ý để cho người phía sau màn xem, hắn dùng trận huyết tinh đó như một phương thức cảnh cáo kẻ địch: Không cần dở trò ở trước mặt hắn.

Danh sách những người trên có lẽ không được đầy đủ, nhưng không có vấn đề gì, trải qua tối hôm qua, còn có mấy người dám phạm phải sai lầm tương tự ? Huống chi trước đây là do Thương Quân Lẫm không ở trong cung, còn sau này hắn sẽ luôn luôn ở đây, năng lực khống chế hoàng cung tất nhiên cũng sẽ tăng lên.

"Thứ cung nữ kia giao ra còn thiếu một ít thế nhưng cũng đủ rồi, căn cứ vào những manh mối này trẫm có thể tra được những người trẫm muốn tra."

Thẩm Úc đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Thương Quân Lẫm, nghĩ một chút y mới kịp phản ứng lại, Thương Quân Lẫm đang giải thích cho y, bèn chần chừ nói: "Còn phần lời khai......"

"Che giấu tai mắt của người khác thôi, bên trong đó còn có một phần là do Ẩn Long Vệ điều tra ra."

Thẩm Úc đã hiểu, làm như vậy là vì để lẫn lộn tầm mắt, đẩy Thẩm Nguyệt ra che chắn thì người phía sau màn sẽ không biết được rốt cuộc hoàng đế có bao nhiêu hiểu biết về hành động của bọn họ.

"Thế nhưng trẫm thật sự không biết tay của Trương ngự sử đã duỗi dài đến như vậy."

Cũng không phải là giả, căn cứ vào những bằng chứng Thẩm Nguyệt chỉ ra và xác nhận, một vài manh mối đã chỉ thẳng về hướng Trương ngự sử. Vị này ngoài mặt là một ngự sử thanh chính liêm minh, sau lưng lại làm không ít "Chuyện tốt". Căn cứ vào những manh mối đó, Ẩn Long Vệ đã tra được không ít chứng cứ phạm tội.

Thương Quân Lẫm không giấu Thẩm Úc mà nói: "Trẫm chỉ nghĩ hắn là người lòng tham không đủ, rắn muốn nuốt voi, không ngờ tới......"

Trương ngự sử xuất thân là thế gia vọng tộc*, lại cũng làm quan từ thời tiên đế, khi đó chỉ có vài người còn dùng được, tất cả đều là những người có thanh danh tốt, sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi đã bãi miễn không ít quan viên ngồi không ăn bám, nhưng Trương ngự sử là một trong số ít người được giữ lại, ai có thể ngờ được tất cả đều là giả chứ. (Những gia đình có tiếng nói trong xã hội và được nể trọng.)

"Bệ hạ, có cần phải công khai chứng cứ phạm tội của Trương ngự sử hay không?"

"Ngươi muốn trẫm công khai?" Thương Quân Lẫm ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm Thẩm Úc.

"Chỉ là ta cảm thấy hắn đã làm nhiều chuyện ác như vậy, để dân chúng mắng hắn một chút thì tốt hơn." Loại người như Trương ngự sử sau khi chết còn có thanh danh tốt quả thực là để hắn được lời. "Người làm ra chuyện sai lầm thì phải chịu tội vì những hành vi của mình, không phải sao, bệ hạ?"

Thương Quân Lẫm: "Quý quân nói cái gì cũng rất có lý."

Thẩm Úc: "Chuyện kia...... Bệ hạ dọa tới nha hoàn của ta rồi, có phải nên bày tỏ chút gì đó hay không?"

Thương Quân Lẫm không nghĩ tới đề tài đột nhiên chuyển tới chuyện này liền cười như không cười nhìn y: "Có phải ngay từ đầu ngươi đã tính sẽ đòi ban thưởng cho nha hoàn mà ngươi mang vào cung hay không?"

"Nếu có thể, cũng hy vọng bệ hạ có thể bày tỏ với các cung nhân khác một chút."

"Được" Tâm trạng Thương Quân Lẫm đang rất tốt, vui vẻ thỏa mãn yêu cầu nhỏ này của Thẩm Úc "Mạnh Thường, dựa theo lời quý quân nói mà làm."

"Ai da, nô tài thay mọi người cảm tạ quý quân đã nhớ tới." Mạnh công công cười tủm tỉm lãnh chỉ, tạ ơn.

Sau khi đồ vật được ban thưởng xuống đã giảm bớt sự sợ hãi của các cung nhân, Việt Vương đợi mấy ngày cũng chỉ chờ được "tin tốt" từ trong cung truyền đến, tức đến nỗi đập vỡ vài tách trà.

"Đây là kế hoạch mà các ngươi nói chắc chắn thành công sao? Là ai nói hắn sẽ không quản sống chết của các cung nhân?!"

"Chuyện này......" Tâm phúc không thể nói ra hắn cũng rất muốn biết sao hoàng đế đột nhiên lại đổi tính như thế. Sau khi các cung nhân được ban thưởng và an ủi thì sẽ kính lớn hơn sợ* đối với hoàng đế, kế hoạch bọn họ sớm định ra sẽ trực tiếp ngâm nước nóng. (Kính trọng nhiều hơn sợ hãi.)

"Đồ vô dụng!" Việt Vương kìm nén một chút rồi nói tiếp "Các ngươi cẩn thận ngẫm lại xem gần đây bên người hắn có xảy ra chuyện gì khác thường hay không."

Việt Vương có vài phần hiểu biết đối với Thương Quân Lẫm, hắn biết vị hoàng huynh này của mình rất khinh thường việc giải thích những chuyện này, tên kia căn bản sẽ không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, chuyện trấn an các cung nhân lần này căn bản không giống cách làm việc của của tên kia.

"Nếu muốn nói thì vị Thẩm quý quân mới được phong kia có tính không?"

Đột nhiên tay của Việt Vương nắm chặt cái bàn, mặt đen thùi lùi, nhắc tới Thẩm Úc liền nghĩ đến chuyện mình bị biến thành thế thân của người nọ, thế nhưng những người khác không biết chuyện đó, còn tiếp tục nói:"Nghe nói vị Thẩm quý quân kia rất được sủng ái, chuyện này lại xảy ra tại hậu cung, rất có khả năng chuyện này liên quan đến vị này......"

"Đừng nói nữa!" Trong lòng Việt Vương khó chịu đến mức không chịu được, lại còn không thể thể hiện ra, khỏi nói khiến hắn khó chịu đến mức nào, chỉ là bây giờ còn có chuyện quan trọng phải làm, "Việc này lần sau lại nói, các ngươi ngẫm lại xem làm thế nào để cứu tiểu công tử Hà gia."

Hắn sẽ không quên lần này mình che giấu tung tích để tới kinh thành, chuyện quan trọng nhất là làm gì.

Thẩm Úc mới không thèm để ý tới việc Việt Vương sẽ nghĩ như thế nào, sửa sang lại mình một chút, y dự định đi thăm Thẩm Nguyệt tiếp.

Thẩm Nguyệt bị nhốt ngục tối-là nhà lao chuyên môn, theo lý thuyết thì Thẩm Úc không thể tới đó, y đã dụ Thương Quân Lẫm mấy ngày, cuối cùng dụ đến mức khiến Thương Quân Lẫm đồng ý dẫn y đi một chuyến.

"Ngươi đã nói ngươi có thể hỏi ra những chuyện khác, đừng quên." Ngoài ngục tối, Thương Quân Lẫm nhàn nhạt nhắc nhở.

Thẩm Úc: "Ta biết, chỉ cần bệ hạ có thể cho ta ở riêng với nàng trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa phải bảo đảm trong khoảng thời gian đó không có bất cứ kẻ nào âm thầm giám thị ở trong bóng tối."

Thương Quân Lẫm: "Trẫm thật sự khá tò mò, rốt cuộc bí mật mà ngươi nói quan trọng kia đến tột cùng là cái gì."

Ẩn Long Vệ cũng không tra được tin tức, vì sao Thẩm Úc lại khẳng định mình nhất định có thể tra ra tin tức?

Thẩm Úc đi theo phía sau một Ẩn Long Vệ, đi vào ngục tối, ngục tối cũng đúng như tên của nó, ánh sáng rất yếu ớt, khí hậu lại âm lãnh, một chân vừa bước vào liền có cảm giác như đi tới địa ngục sâu thẳm, khủng bố.

Thẩm Úc nắm chặt áo choàng trên người, gặp được người ở trong một gian phòng.

Ngục tốt mở cửa lao ra, dẫn những người chung quanh lui xuống.

"Thẩm Nguyệt."

Người đang co rúm lại ở ven tường nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là người nàng không ngờ tới nhất -Thẩm Úc, đang muốn nói cái đó thì nghe thấy đối phương nhỏ giọng nói mấy chữ.

Thẩm Nguyệt:!!!

Ngay sau đó, Thẩm Nguyệt hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt.

Sao lại như thế?!

Vì sao Thẩm Úc lại biết?!

Cuối cùng y--

Là ai?!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play