Đbtl1.

Lực nắm ở trên cằm lại tăng thêm một chút, Thẩm Úc cong môi: "Bệ hạ tức giận sao?"

"Trẫm chỉ muốn nhắc nhở quý quân rằng đừng quên thân phận của mình." Thương Quân Lẫm khẽ nheo mắt lại.

"Vậy......" Thẩm Úc cố ý kéo dài giọng nói của mình "Bệ hạ nói cho ta biết thân phận của ta là gì đi."

"Quý quân biết rõ rồi còn cố hỏi."

"Sao bệ hạ lại biết lời ta nói trong lúc thuận miệng?*"Con ngươi Thẩm Úc xoay chuyển, "Bệ hạ là đang quan tâm ta sao?"
(*lời Thẩm Úc nói về các công tử lúc nói chuyện với Việt Vương.)

"Từ trước đến nay, ở trong hoàng cung không có gì gọi là bí mật, cuộc đối thoại giữa ngươi và Việt Vương không biết đã bị bao nhiêu người nghe thấy đâu." Thương Quân Lẫm nói ra một sự thật.

"Hèn gì Lệ Vương lại dùng chuyện kia uy hiếp ta," Thẩm Úc hiểu ra chuyện này, y đưa tay ra rồi phủ lên mu bàn tay của Thương Quân Lẫm "Nếu bệ hạ tò mò những chuyện ta đã từng trải qua trước khi vào cung thì cứ trực tiếp hỏi ta là được. Không cần phải tin vào mấy tin vỉa hè kia."

Thương Quân Lẫm trừng mắt: "Vậy chắc quý quân không ngại nói cho trẫm biết ở ngoài cung ngươi còn giấu bao nhiêu công tử đâu nhỉ?"

Nói đi nói lại, đề tài lại quay về chuyện ban đầu.

"Chuyện ta lấy ra lừa Việt Vương thế mà bệ hạ cũng tin? Ngoại trừ bệ hạ ra, ta nào có vị công tử nào nữa chứ. Không phải bệ hạ hiểu rõ chuyện này nhất sao?" Thẩm Úc không tin trước lúc mình vào cung Thương Quân Lẫm chưa từng điều tra mình.

"Quý quân nói vậy thì là vậy," Thương Quân Lẫm cũng không phủ nhận, hắn thả lỏng bàn tay đang giữ cằm của Thẩm Úc rồi lại nhíu mày, "Sao quý quân lại da mỏng thịt mềm như thế chứ?"

Thương Quân Lẫm đã cố ý dùng lực rất nhẹ, không ngờ vẫn để lại một vệt đỏ trên cằm Thẩm Úc.

"Mạnh Thường, lấy thuốc tới đây."

"Vâng ạ." Mạnh công công nhanh nhẹn đi lấy thuốc giúp tan máu bầm tới.

Thẩm Úc xoa xoa cằm, thật ra y cũng không có cảm giác gì "Bệ hạ, không cần phải bôi thuốc, để một lát là ổn."

Thương Quân Lẫm không thèm nghe lời Thẩm Úc, hắn mở bình thuốc ra, một tay nâng cằm Thẩm Úc, một tay khác lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên vệt đỏ trên cằm Thẩm Úc.

Cảm giác mát lạnh truyền tới từ chỗ được bôi thuốc trên cằm, Thương Quân Lẫm dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa thuốc mỡ, cảm giác mát lạnh dần trở nên nóng cháy.

Thẩm Úc bị nam nhân đẩy lên vách tường, cảm giác lạnh thấu xương từ hơi thở của nam nhân hoà cùng nhiệt lượng cuồn cuộn trên người hắn, hai luồng nhiệt không ngừng đánh úp lên người Thẩm Úc làm y không tài nào đứng vững nổi.

Thẩm Úc hơi khép mắt lại, những suy nghĩ hỗn loạn mới dần bình tĩnh trở lại.

"Tốt rồi."

Một khắc trước khi ý thức của Thẩm Úc chìm vào vực sâu, giọng nói của nam nhân truyền đến. Thẩm Úc mở mắt ra, y phát hiện khoảng cách giữa mình và Thương Quân Lẫm càng ngày càng gần hơn.

Khoảng cách giữa hai người chỉ thiếu chút nữa là hoà thành một. Gần đến nỗi Thẩm Úc có thể thấy rõ từng sợi lông mi nhỏ dài của Thương Quân Lẫm, hơi thở giữa hai người đan vào nhau, hai tai của Thẩm Úc nóng lên.

"Ở chỗ này của quý quân có một nốt ruồi nhỏ." Giọng nói của Thương Quân Lẫm đã khàn khàn.

Ở dưới vành tai của Thẩm Úc có một nốt ruồi nhỏ trông rất đáng yêu. Thương Quân Lẫm không nhịn được duỗi tay qua sờ sờ.

Thẩm Úc không được tự nhiên nghiêng đầu, muốn né sự đụng chạm của Thương Quân Lẫm, đồng thời duỗi tay sờ thử vào chỗ đó.

Y không biết chỗ đó của mình lại mẫn cảm như vậy. Chỗ mẫn cảm như vậy, chỉ bị Thương Quân Lẫm chạm vào một chút thôi cũng như chạm chốt mở, không ngừng run rẩy.

"Bệ hạ......" Cảm nhận được giọng nói run rẩy của mình, Thẩm Úc bèn im lặng.

Thương Quân Lẫm nhẹ giọng "khụ" một tiếng thu tay lại: "Đã khuya rồi, quý quân nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Dưới ống tay áo, Thương Quân Lẫm khẽ vuốt ve những ngón tay của mình, đầu ngón tay của hắn dường như vẫn lưu lại cảm xúc mềm mại tinh tế khi chạm vào vành tai Thẩm Úc.

Thẩm Úc nằm ở trên giường, hơi hơi nghiêng đầu. Dưới ánh nến, Thương Quân Lẫm đang ngồi phê tấu chương, ánh nến màu cam chiếu lên thân thể của hắn tạo nên một tầng sáng nhàn nhạt. Màu cam ấm áp ấy khiến người ta không rời mắt nổi.

Đêm nay đã xác định là một đêm dài.

Tin tức Hoài Dục Vương đột nhiên bị bắt bị truyền ra, các đại thần chỉ vừa nhận được tin tức thì đã bị các hành động của hoàng thượng làm cho rối loạn.

Cấm quân không nói hai lời đã bắt vài vị quan viên đi, trong đó có không ít vị đại thần đã hầu hạ từ lúc tiên đế còn tại vị.

Hành động lần này còn nhanh hơn cả lần hành động trong vụ án của Trương ngự sử.

Các đại thần có quan hệ tốt với nhau tụ lại, bàn tán nguyên nhân bệ hạ làm như vậy.

"Hôm trước bệ hạ mới vừa xử phạt Lệ Vương và Việt Vương xong, giờ lại xử phạt Hoài Dục Vương, chắc không phải do Hoài Dục Vương cũng đắc tội với quý quân như hai vị vương gia kia đâu nhỉ?"

"Chắc sẽ không đâu, cảm giác tồn tại của Hoài Dục Vương vẫn luôn rất thấp, lại không quan tâm tới chuyện triều chính nữa. Lệ Vương là vì muốn cháu gái của mình vào cung làm hậu nên mới làm vậy, nhưng ta chưa từng nghe tin Hoài Dục Vương có con cháu đang tuổi cưới gả mà."

"Bệ hạ đột nhiên phát động chuyện lớn như vậy, trực tiếp phái cấm vây quanh phủ Hoài Dục Vương. Không phải là chuyện nhỏ đâu."

"Chẳng lẽ là......Mưu phản?"

"Nói năng cẩn thận, nói năng cẩn thận."

"Thật ra cũng không phải không có khả năng đó, chắc các ngươi không biết trước khi tiên đế lên ngôi người được ủng hộ làm thái tử chính là Hoài Dục Vương."

Người nói chuyện như lâm vào hồi ức, lúc ấy Hoài Dục Vương mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, là độ tuổi thiếu niên khí phách hăng hái. Hơn nữa hắn tài năng trác tuyệt, là người nổi bật nhất trong tất cả các vị hoàng tử, chỉ tiếc rằng ngôi sao này chưa được tỏa sáng bao lâu thì đã bị mây mù dày đặc che khuất.

Chớp mắt một cái, đã nhiều năm trôi qua, người đã từng là con cưng của trời nay lại trở thành những hạt cát, viên sỏi trên mặt đất, một thiếu niên tuấn tú phong lưu cũng đã bị thời gian mài mòn.

"Nhưng tân đế lên ngôi lâu như vậy, nếu hắn muốn ra tay cũng chẳng chờ đến tận bây giờ." Một người khác phản bác.

"Đúng đấy, hiện giờ triều đình đã được củng cố, lợi ích của bệ hạ cũng đã gắn liền với lợi ích của dân chúng. Nếu theo như lời ngươi nói, chẳng phải ra tay lúc trước sẽ dễ dàng hơn sao?"

Hầu hết các đại thần ở đây đều phải trải qua khoảng thời gian hỗn loạn kia. Tiên đế tuổi già hoa mắt ù tai, sủng ái gian thần, mặc kệ gian thần nắm triều chính, rất nhiều trung thần đã bị loại bỏ trong khoảng thời gian đó. Những tướng quân có năng lực bị hãm hại, mấy trăm vạn tướng sĩ hi sinh tính mạng, ôm hận mà chết, quốc gia đối địch lại nhân thời cơ hỗn loạn để gây chiến, cướp đi một phần lãnh thổ dồi dào.

Tiên đế chỉ lo sung sướng, làm như không thấy những chuyện này, cho đến khi đương kim bệ hạ đột nhiên xuất hiện, như một thanh đao sắc bén đâm thẳng vào tim nước địch thì mới có thể lấy lại lãnh địa của mình.

Thẩm Úc bảo Thương Quân Lẫm sai người đưa ký sử cung đình tới, muốn thử xem có chút manh mối nào không.

Kiếp trước hình như không xảy ra chuyện của Hoài Dục Vương, Thẩm Úc không biết kiếp trước Thương Quân Lẫm đã xử lý mấy phi tần của tiên đế như thế nào. Có phải hắn cũng nhận ra phía sau mấy chuyện này còn có một người nào khác thao túng hay không, y vẫn luôn cảm thấy chuyện này rất kì lạ.

"Quý quân, Cố thái y tới."

Sau khi thân thể Thẩm Úc tốt hơn một chút, cứ cách ba ngày Cố thái y sẽ đến khám một lần, không còn mỗi ngày một lần như trước nữa.

Sau khi hỏi han vài câu, Cố thái y vẫn bắt mạch cho Thẩm Úc như mọi khi. Sau một lúc lâu, Cố thái y cau mày, thả tay ra: "Mạch tượng của quý quân khá kỳ lạ."

Thẩm Úc còn chưa kịp phản ứng thì Mộ Tịch đã vội vàng hỏi: "Cố thái y, thân thể của quý quân không có vấn đề gì đâu đúng không?"

"Để thần kiểm tra lại một chút, Mộ Tịch cô nương không cần lo lắng, đây chưa chắc đã là chuyện xấu." Cố thái y nói.

"Mộ Tịch."

Mộ Tịch đang định nói gì đó thì bị Thẩm Úc ngắt lời "Không được vô lễ với Cố thái y."

"Xin quý quân vươn tay ra một lần nữa, thần muốn xác nhận lại một lần nữa." Cố thái y suy tư một lát rồi nói.

"Làm phiền Cố thái y rồi ."

Cố thái y cẩn thận xem lại mạch cho Thẩm Úc một lần nữa, xem xong, hai mày đang nhíu chặt khẽ buông lỏng một chút.

"Quý quân không cần quá lo lắng, chẳng qua thân thể của quý quân có phản ứng bài trừ độc tố, cũng may quý quân không nhiễm quá nhiều độc. Thần viết phương thuốc, ngài uống theo phương thuốc đó là tốt rồi."

"Trúng độc?" Mộ Tịch nhíu nhíu mày, "Nhưng mà những thứ quý quân ăn uống đều được trải qua một quá trình sàng lọc kĩ càng, nô tỳ dám khẳng định những thứ quý quân sử dụng đều không có vấn đề gi."

"Không phải chỉ có thức ăn," Cố thái y giải thích, "Hàm lượng độc tố trong thân thể quý quân rất ít, nếu không phải do trời sinh thân thể ngài ấy kém thì cũng sẽ không phát hiện, hơn nữa loại độc này tương đối dễ giải nên từng này độc tố sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới cơ thể của ngài."

"Cố thái y có thể tính ra ta đã bị nhiễm loại độc này lúc nào không?" Thẩm Úc nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, trong lòng có chút suy ngẫm.

"Hẳn là vào mấy ngày gần đây."

Mấy ngày gần đây, Thẩm Úc có thể suy đoán ra thời gian mình đã nhiễm độc.

Nếu nói dạo gần đây có chuyện gì khác thường ở Ngọc Chương cung thì cũng chỉ có chuyện Ngọc nương nương làm lớn chuyện lên, khi y qua đó giải quyết, Mộ Tịch là nô tỳ theo bên người y cũng qua theo.

"Phiền Cố thái y khám thử cho thị nữ của ta." Thẩm Úc cần xác định suy nghĩ trong đầu mình.

Sau khi Cố thái y xem xong mạch của Mộ Tịch cũng kinh ngạc nói: "Trong người của Mộ Tịch cô nương cũng có một lượng độc tố rất nhỏ."

Quả nhiên đúng như suy nghĩ của y, Thẩm Úc lại tiếp tục hỏi: "Loại độc tố này sẽ gây ảnh hưởng gì đến người nhiễm phải?"

"Tác dụng của loại độc này khá kỳ lạ, nếu bị nhiễm số lượng lớn thì sẽ làm người ta rơi vào tình trạng bị bóng đè, thế nhưng quý quân cứ yên tâm, hàm lượng độc tố trong cơ thể ngài khá thấp, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể."

Thẩm Úc cũng hiểu rằng nếu không nhờ Cố thái y khám cho thì y cũng không biết bản thân đã trúng độc từ lúc nào.

"Nếu không phiền thì Cố thái y khám cho bệ hạ một chút nhé?"

"Đây là trách nhiệm của thần, thần không dám nhận chữ 'phiền' này đâu ạ."

Sau khi xử lý xong mọi việc, Thương Quân Lẫm trở lại Ngọc Chương Cung, thấy Cố thái y và Thẩm Úc đang ghé sát vào nhau và nhỏ giọng nói chuyện, khoé miệng đang cong lên của hắn lại bị đè xuống.

Thẩm Úc thấy Thương Quân Lẫm rồi mới nghe thấy tiếng cung nhân thông báo, y đứng lên nói: "Bệ hạ mau tới đây đi."

Cố thái y và các cung nhân khác quỳ xuống thỉnh an.

Thương Quân Lẫm đi tới hướng của Thẩm Úc: "Đứng dậy hết đi."

"Bệ hạ, ta phát hiện một ít chuyện" Thẩm Úc nói ra suy đoán của chính mình"Trước tiên bệ hạ hãy để Cố thái y bắt mạch thử đi."

Biểu cảm của Thương Quân Lẫm trở nên nghiêm túc, hắn duỗi tay để Cố thái y bắt mạch cho mình.

Quả nhiên đúng như dự đoán, trong cơ thể của Thương Quân Lẫm cũng có một ít độc tố.

"Bệ hạ?"

Trong nháy mắt, sắc mặt của Thương Quân Lẫm trở nên khó coi, Thẩm Úc đang định giải thích chuyện độc tố sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn với thân thể thì nghe thấy nam nhân gằn giọng hỏi Cố thái y:

"Độc tố này có gây ảnh hưởng tới thân thể của quý quân không?"

Cố thái y cũng sửng sốt, hắn cũng không ngờ sau khi Thương Quân Lẫm biết bản thân cũng trúng độc, điều đầu tiên hắn hỏi lại là điều này.

Một lần nữa cảm thán tình cảm của bệ hạ dành cho quý quân vô cùng sâu sắc, Cố thái y chậm rãi giải thích: "Bệ hạ yên tâm, sẽ không gây ảnh hưởng tới thân thể của quý quân."

Thương Quân Lẫm gật đầu, sắc mặt khôi phục lại bình thường: "Loại độc kia tên là gì?"

"Gọi là' phi mộng* '."(Không mộng?)

"Phi mộng '?! không phải 'phi mộng' là thứ bị cấm sao?" Thẩm Úc buột miệng thốt ra. Bởi vì thân thể của mình nên Thẩm Úc đã nghiên cứu một số loại thảo dược. Y có ấn tượng rất sâu sắc với "Phi mộng" bởi vì kiếp trước, chỉ một loại thuốc dường như không quá nguy hiểm như "Phi mộng" lại suýt chút nữa huỷ hoại một tòa thành.

Nói xong Thẩm Úc bỗng nhiên nhận ra mình đã sống lại, trở về khoảng thời gian những chuyện kia còn chưa xảy ra. "Phi mộng" còn chưa phải là thuốc cấm, hiện tại "Phi mộng" vẫn chỉ là một loại thuốc bình thường.

Hai tròng mắt của Thương Quân Lẫm hơi nheo lại, hắn có biết về "Phi mộng", đó cũng chỉ là một loại thuốc không quá nổi bật, nếu phối hợp với một số dược liệu khác thì còn có thể sử dụng khi đang tìm hoan mua vui. Vì sao Thẩm Úc lại kích động như vậy khi nhắc đến nó?

Là do đã trải qua chuyện gì đó, hay là......

Bỏ qua những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Thương Quân Lẫm sai người đi điều tra khắp Ngọc Chương Cung.

"Bệ hạ," Thẩm Úc bắt lấy cánh tay Thương Quân Lẫm "Nhất định phải điều tra rõ chuyện 'phi mộng' bắt nguồn từ nơi nào."

Thương Quân Lẫm nhìn y bằng ánh mắt sâu xa: "Trẫm cần có một lý do chính đáng ."

Quý quân, rốt cuộc ngươi đang giấu trẫm bao nhiêu bí mật?:,,.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play