Đbtl1.
Khi thốt ra câu đó trong giọng nói của Thương Quân Lẫm đã tràn đầy sự lạnh lẽo.
Trên trán Lệ Vương thấm đầy mồ hôi lạnh, "Thịch" một cái, ông ta đã quỳ xuống: "Thần không dám!"
"Trẫm thấy các ngươi thật sự dám! Nếu hôm nay không bị trẫm bắt gặp thì các ngươi định bắt nạt Quý quân của trẫm như thế nào nữa?"
Thương Quân Lẫm tiến lên vài bước, đi đến phía sau Thẩm Úc rồi duỗi tay ôm người vào lòng: "Trẫm cũng không ngờ Lệ Vương và Việt Vương lại quan tâm đến việc riêng của trẫm và Quý quân như vậy."
Việt Vương đã quỳ xuống từ trước, dưới uy áp vô hình của đế vương, hắn chỉ dám dùng dư quang* để nhìn Thẩm Úc.(đại loại như không nhìn thẳng vào mặt mà chỉ dám liếc)
Còn Thẩm Úc được dựa vào lồng ngực vững chãi của nam nhân, sắc mặt thả lỏng, không hề có chút sợ hãi nào.
Y thật sự không sợ bọn họ nói những chuyện lúc trước cho Thương Quân Lẫm biết!
Cuối cùng Việt Vương cũng nhận ra chuyện này.
Thương Quân Lẫm đã yêu chiều Thẩm Úc đến mức đó sao? Việt Vương rũ mắt, che khuất sự đen tối trong đôi mắt.
"Ai cho các ngươi lá gan để tới bắt nạt Quý quân của ta, hả?"
Các cung nhân xung quanh vội vàng quỳ xuống. Trên con đường nhỏ, giọng nói mang theo khí lạnh của Thương Quân Lẫm lại càng rõ ràng hơn. Lệ Vương cúi đầu thật thấp, phần áo phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt từ lúc nào.
Ông ta nghĩ mãi cũng không ra vì sao Thương Quân Lẫm lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Rõ ràng người ông sắp xếp vào cung đã nói hoàng thượng đang bàn chuyện ở Ngự Thư Phòng, trong chốc lát sẽ không xuất hiện, hơn nữa lại vừa đúng lúc chỉ có một mình Thẩm Úc rời khỏi Ngọc Chương Cung nên ông ta mới quyết định đến đe dọa.
Lệ Vương biết Thương Quân Lẫm khó đối phó đến mức nào nên mới muốn ra tay từ hướng của Thẩm Úc, chỉ là ông ta không ngờ sẽ bị Thương Quân Lẫm bắt gặp.
"Bệ hạ, thần biết tội."
Dưới cơn thịnh nộ của Thương Quân Lẫm, Lệ Vương thậm chí không dám cầu tình cho bản thân, lại càng không dám nghĩ tới chuyện Thương Quân Lẫm đã nghe được bao nhiêu lời ông ta dùng để uy hiếp Thẩm Úc.
"Thần đệ biết tội," Việt Vương vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, giọng nói có chút khàn "Thần đệ chỉ muốn giúp một người bạn hỏi Quý quân ít chuyện."
Lời này của Việt Vương cũng nhằm nhắc nhở Thẩm Úc, có một số việc không nên nói bậy ở trước mặt bệ hạ.
Mộ Tịch nghe vậy liền liếc Việt Vương một cái, dám làm không dám nhận, đúng là một tên cặn bã.
"Việt Vương điện hạ đúng là thân dân nhỉ? Cũng không biết người bạn kia có quan hệ gì với Việt Vương mà có thể khiến Việt Vương chấp nhận mạo hiểm vào cung như vậy." Thẩm Úc nghiêng đầu nhìn Việt Vương đang quỳ dưới đất, y không muốn Việt Vương đạt được ý nguyện.
"Thần......"
"Bạn trong miệng Việt Vương điện hạ chắc sẽ không phải là chính ngài đâu nhỉ? Nếu Việt Vương có gì muốn hỏi ta thì cứ trực tiếp hỏi là được, không cần quanh co lòng vòng." Thẩm Úc ngắt lời hắn.
Việt Vương im lặng, Thẩm Úc nghĩ không sai, hắn không dám nói gì ở trước mặt Thương Quân Lẫm, nếu nói ra những chuyện đó, việc phiên vương không màng thiên mệnh*, tự ý hồi kinh là tội nặng.
(Lệnh cấm tự ý trở về kinh thành.)
Thương Quân Lẫm nhéo nhéo tay Thẩm Úc, lại cố ý đè giọng xuống nhưng vẫn để Lệ Vương và Việt Vương nghe thấy: "Quý quân có biết Việt Vương muốn hỏi ngươi chuyện gì hay không ?"
Ngón tay Việt Vương không nhịn được co lại, căng thẳng nhìn chằm chằm mặt đất, tim như đang kẹt trong cuống họng.
Hắn sợ Thẩm Úc sẽ nói ra, thật sự rất sợ, nhưng hắn lại có chút chờ mong, chờ mong Thẩm Úc nói ra, chờ mong y thừa nhận đoạn tình cảm chưa từng được nói ra kia.
"Có thể là muốn hỏi ta vì sao lại đồng ý vào cung? Ai biết được." Thẩm Úc trả lời mà không có chút bận tâm nào.
Thương Quân Lẫm liếc Thẩm Úc bằng ánh mắt sâu xa, nhảy qua đề tài này "Còn Lệ Vương, Lệ Vương muốn tìm Quý quân là vì chuyện gì?"
"Thần......"
"Đương nhiên là bởi vì vị trí Hoàng Hậu rồi."
Giọng nói của hai người dường như đã đồng thời vang lên. Thẩm Úc đã nói ra, Lệ Vương biết cũng chẳng giấu giếm được nữa, đơn giản là im lặng chấp nhận.
"Bệ hạ người không biết đâu, vì muốn ta đồng ý khuyên ngài nạp phi, Lệ Vương còn dám lôi chuyện ngài cùng ta về phủ Trấn Bắc Hầu để uy hiếp ta."
"Việc này đúng thật là do thần hiểu lầm, thần nguyện ý nhận lỗi với Quý quân." Lệ Vương không còn cách nào khác, chỉ đành nhận tội. Bệ hạ cũng đã đồng ý mở miệng thừa nhận người ở phủ Trấn Bắc Hầu ngày ấy chính là hắn, nếu ông ta vẫn cứ cắn chặt vào chuyện này thì không hay chút nào.
Mặc kệ người xuất hiện ở phủ Trấn Bắc Hầu với Thẩm Úc là ai, Thương Quân Lẫm đã mở miệng thừa nhận là hắn thì người đó cũng chỉ có thể là hắn.
Lệ Vương nghĩ mãi không ra, Thẩm Úc có gì tốt mà có thể khiến cho bệ hạ cứ luôn hướng về y chứ?
Thương Quân Lẫm đánh giá hai người một lát, nhẹ nhàng nói: "Người đâu, Lệ Vương và Việt Vương bất kính với Quý quân, phạt một trăm trượng."
"Bệ hạ!" Lệ Vương không thể tin được ngẩng đầu, "Ngài vì một yêu phi* như hắn mà muốn phạt trượng chính thân** thúc thúc ngươi sao?!"
*mình phân vân giữa yêu phi và yêu quân, nhưng gốc là phi nên...
**thân thúc thúc:kiểu bác ruột(?)
Thương Quân Lẫm chớp mắt, giọng nói vẫn không nhanh không chậm như cũ : "Ngươi cũng có thể chọn tiến vào ngục tối."
"Thẩm Úc, ngươi là một yêu phi! Bệ hạ! Bệ hạ! Ngài không thể hồ đồ như thế, ta là thân thúc thúc của ngài!" Lệ Vương giãy giụa.
"Người hạ lệnh rõ ràng là bệ hạ, thế quái nào Lệ Vương cứ đổ lỗi lên đầu ta," Cảm nhận được ánh mắt ngập tràn oán hận của Lệ Vương, khóe miệng y lại cong lên, "Nếu người bị phạt là Lệ Vương thì ngài nên xem lại chính mình chứ."
"Lệ Vương là người khôn khéo, không cần giả bộ hồ đồ, ở đây không có ai ngốc cả, mục đích chân chính của ngài khi ngài tới tìm ta, ngài nghĩ ta không đoán ra sao? Muốn ta nhường đường cho cháu gái của ngài thì cũng phải xem xem cháu gái của ngài có xứng hay không." Tuy Thẩm Úc cười nhưng lại nói ra lời đầy châm chọc.
"Ngươi...... Ngươi......" Lệ Vương bị nói trúng mục đích thực sự, tức đến mức đỏ mặt. Thấy Việt Vương vẫn luôn im lặng không nói, ông ta không nhịn được mà nói: "Việt Vương, ngươi không có gì muốn nói sao? Ngươi chấp nhận nhìn Thẩm Úc dễ dàng thoát nạn sao?"
"Hoàng thúc, việc này quả thật là chúng ta sai, chúng ta bị phạt là đúng." Việt Vương không biết vì sao Thẩm Úc lại không vạch trần hắn ngay trước mặt Thương Quân Lẫm, nhưng Thẩm Úc đã điên rồi, không ai biết tiếp theo y sẽ làm nên chuyện gì cả.
Hiện tại không phải hắn nắm được nhược điểm của Thẩm Úc mà là Thẩm Úc nắm được nhược điểm của hắn. Hắn không dám đánh cược.
Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc, đi đến trước mặt Lệ Vương đang quỳ, ngữ điệu đầy lạnh nhạt: "Trẫm đã sớm cảnh cáo ngươi không nên đụng vào ai, đừng tưởng rằng trẫm sẽ chịu đựng các ngươi cả đời."
Lệ Vương từng lén làm ra không ít hành động nhỏ, còn có âm mưu thông qua việc can thiệp hậu cung để khống chế hắn, Thương Quân Lẫm đã nhịn ông ta rất lâu.
Thị vệ kéo Lệ Vương đang giãy giụa đi, bệ hạ đã chính miệng hạ lệnh thì cho dù là Vương gia cũng bị đánh như thường.
Thương Quân Lẫm kéo Thẩm Úc tới Ngự Thư Phòng.
"Ngươi có phải chịu ấm ức hay không?" Thương Quân Lẫm sai người rót trà nóng, đưa cho Thẩm Úc uống .
Thẩm Úc cũng không ngờ câu đầu tiên Thương Quân Lẫm hỏi sẽ là câu này, y còn tưởng Thương Quân Lẫm sẽ hỏi y về chuyện của Việt Vương, vì vậy y có hơi ngẩn ra.
Cuối cùng y thuận theo mà cười "Bệ hạ tới vừa kịp lúc, ta không phải chịu chút ấm ức nào."
Nếu so về việc phải chịu ấm ức thì Thẩm Úc cảm thấy Lệ Vương và Việt Vương còn phải chịu nhiều hơn.
"Sao đột nhiên bệ hạ lại tới đây?" Thẩm Úc nhớ hai ngày nay các khu vực trình lên rất nhiều tấu chương, Thương Quân Lẫm bận hơn trước đây nhiều.
"Có người báo cho trẫm là Lệ Vương và Việt Vương đang ở trong cung, trẫm tính đi xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì."
Sự thật là hắn mới bàn được một nửa chính vụ thì nghe Ẩn Long Vệ báo Lệ Vương và Việt Vương đang định tới tìm Thẩm Úc gây phiền toái, vì vậy hắn mới cố ý chạy tới.
"Mặc kệ bệ hạ là vì cái gì mà đến, ta vẫn muốn cảm ơn bệ hạ vì đã giải vây giúp ta." Thẩm Úc tựa lên chiếc trường kỷ được trải nệm ấm áp, trông như một con mèo nhỏ.
Trường kỷ đã được Thương Quân Lẫm phân phó người hầu đặt ở Ngự Thư Phòng nhằm thuận tiện cho việc Thẩm Úc nằm nghỉ tạm nếu ở đây. Chiếc giường ấm áp hoàn toàn không phù hợp với phong cách chỉnh thể lạnh lẽo của Ngự Thư Phòng.
Lúc trước trong lúc Thương Quân Lẫm độc chiếm mất trường kỷ để đọc sách của Thẩm Úc, Thẩm Úc đã thuận miệng nói "Bệ hạ chiếm chỗ của ta thì đương nhiên phải bù cho ta một cái khác." Vì thế nên ngày hôm sau trong Ngự Thư Phòng đã có thêm giường nệm.
Sau đó Thẩm Úc phát hiện, không chỉ có Ngự Thư Phòng, chỉ cần là những nơi có khả năng y sẽ đi qua đều được bố trí sẵn một chỗ thoải mái để mình nghỉ ngơi.
"Quý quân của trẫm sao có thể để người khác bắt nạt?" Thương Quân Lẫm ngồi xuống ghế, tiếp tục xem sổ con.
Nghe thấy lời nói của Thương Quân Lẫm, trong lòng Thẩm Úc nổi lên từng gợn sóng nhỏ. Tính cả hai đời, cũng chỉ có một mình Thương Quân Lẫm sẵn sàng đứng chắn phía trước y, vì y mà ngăn cản tất cả mưa gió mà không có bất cứ điều kiện nào.
"Bệ hạ đối xử với ta thật tốt." Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Úc nói những lời này, thế nhưng mỗi một lần y nói ra thì cảm xúc bên trong nó lại càng nồng đậm hơn so với lần trước.
Lần đầu tiên có lẽ đơn giản chỉ là vì muốn vị chí tôn thiên hạ kia biết được suy nghĩ của mình, nhưng chủ yếu cũng là vì muốn khiến hắn vui hơn, nhưng những lần sau này thì khác, những suy nghĩ muốn khiến hắn vui kia giảm dần, giờ chỉ đơn giản là chút tình cảm muốn nói.
Mạnh công công đã phân phó Ngự Thiện Phòng dâng thức ăn còn ấm nóng lên từ trước, Thẩm Úc mới ngồi không bao lâu thì đã có các cung nhân bưng cơm canh nóng hổi lên.
"Vừa lúc đến giờ cơm, Quý quân ở lại ăn cùng đi."
Vì đã nhận được mệnh lệnh của bệ hạ từ trước nên những đồ ăn mà Ngự Thiện Phòng dâng lên đều rất hợp khẩu vị của Thẩm Úc. Hơn nữa còn có một vài loại bánh Thẩm Úc cảm thấy khá ổn nhưng lại chưa từng thấy qua ở Ngọc Chương Cung.
"Bệ hạ, Ngự Thiện Phòng có đầu bếp mới sao?" Thẩm Úc gắp một khối bánh màu trắng trông có vẻ mềm mại lên, khối bánh vừa được đưa vào miệng thì vị ngọt đã lan tỏa, dưới sự kích thích ngọt ngào ấy Thẩm Úc híp mắt lại đầy thỏa mãn.
"Bọn họ vừa nghiên cứu ra cách làm mới, nếu ngươi thích thì trẫm sẽ đưa bọn họ đến Ngọc Chương Cung hầu hạ." Thương Quân Lẫm không có hứng thú với đồ ngọt lắm, cũng chỉ ăn đồ ăn trong chén.
Cùng ăn với Thương Quân Lẫm một thời gian, Thẩm Úc phát hiện Thương Quân Lẫm không có quá nhiều hứng thú với thức ăn, cho cái gì thì sẽ ăn cái đó, rất dễ hầu hạ.
Thẩm Úc còn nhớ có một lần y ăn cơm cùng Thương Quân Lẫm, lúc đó đồ ăn Ngự Thiện Phòng dâng lên có hương vị rất khó diễn tả, Thẩm Úc chỉ ăn một miếng đã quyết định không miễn cưỡng bản thân tiếp tục ăn, thế mà Thương Quân Lẫm lại có thể như không hề có chuyện gì mà ăn gần hết mọi thứ.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Úc đã phỉ nhổ khẩu vị của Thương Quân Lẫm một thời gian. Cũng từ lúc đó, những lúc hai người cùng ăn với nhau thì đồ ăn sẽ được nấu theo khẩu vị của Thẩm Úc.
"Sao cứ có gì tốt là bệ hạ lại đưa đến Ngọc Chương Cung thế?" Thẩm Úc cắn đũa, "Cứ như thế mãi, chẳng bao lâu sau Ngọc Chương Cung sẽ trở thành cung giàu nhất trong tất cả các cung mất."
Thương Quân Lẫm: "Hoàng cung là của trẫm, Quý quân cũng là của trẫm, chẳng qua là dời đến một chỗ khác, đã thế còn có thể khiến Quý quân vui, cũng xem như là bọn chúng có thêm chút tác dụng."
Thẩm Úc: "Bệ hạ càng ngày càng biết nói lời âu yếm."
Thương Quân Lẫm nhíu mày: "Trẫm chỉ nói sự thật mà thôi."
Thẩm Úc cười mà không nói, đúng là có đôi lúc vô tình nói ra lời âu yếm lại rất khiến người ta rung động.
Ăn cơm xong, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cùng ngồi trên nệm, dáng ngồi của Thương Quân Lẫm thẳng tắp, nghiêm túc phê sổ con, còn Thẩm Úc thì dựa vào vai hắn đọc thoại bản*.(thường là truyện)
Thoại bản được lấy từ trong Tàng Thư Các, gọi là thoại bản cũng không đúng lắm, thật ra chính là những chuyện tình cảm của hoàng đế đời trước, Thẩm Úc rất thích đọc.
Lịch sử tình yêu của Thương gia rất phong phú và đa dạng, nào là thế thân, ra tay cướp đoạt, thậm chí là tình địch biến tình nhân...Cái gì cũng có cả.
So với bọn họ, lịch sử tình cảm của Thương Quân Lẫm tựa như những tờ giấy trắng. Thương Quân Lẫm thật sự rất lạc loài.
Nếu Thẩm Úc nhớ không nhầm thì kiếp trước hình như ngoại trừ Thẩm Thanh Nhiên bị mình lập mưu đẩy vào cung ra thì hậu cung của Thương Quân Lẫm vẫn luôn trống không.
Kiếp trước, khi Thẩm Thanh Nhiên đã vào cung, số lần hắn ta có thể thấy được Thương Quân Lẫm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thấy còn ít thì đừng có nói gì đến chuyện tiếp xúc tay chân.
Nghe nói bạo quân không thích bị người khác đụng chạm, kiếp trước sau khi Thẩm Thanh Nhiên đã thoát khỏi hoàng cung đã từng oán giận có một lần hắn vô tình đụng phải tay của Thương Quân Lẫm liền bị cấm túc vài ngày......
"Quý quân đang nghĩ gì vậy?" Thương Quân Lẫm không xem sổ con nữa mà quay đầu nhìn Thẩm Úc đang nhìn mình đến ngẩn người.
"Suy nghĩ chuyện của bệ hạ......" Thẩm Úc tạm dừng một chút, liếc qua sổ con trên tay Thương Quân Lẫm "Bệ hạ phát sầu vì chuyện trị thủy* sao?"(như lũ lụt)
"Không sai" Thương Quân Lẫm không thèm giấu giếm, hắn đưa tấu chương trong tay cho Thẩm Úc để y đọc tiện hơn "Quý quân có hứng thú sao?"
Tấu chương là do huyện Lâm trình lên. Huyện Lâm là một huyện nằm ở phía Nam Đại Hoàn, vì nguyên nhân địa thế* nên từ khi khai quốc tới nay vẫn luôn phải chịu thủy tai**.
*thế đất không cao...
**tương tự như thiên tai, thủy tai=hoạ nước
Mặc dù Đại Hoàn đã dồn vào khu vực đó nhiều tài lực và vật lực để hạn chế nguy cơ, thế nhưng hiệu quả lại rất nhỏ, các hoàng đế của các triều đại trước đều phát sầu vì chuyện của huyện Lâm.
Kiếp trước Thẩm Úc đã từng tận mắt chứng kiến tình cảnh tai họa ập xuống ở huyện Lâm, y biết cảnh tượng đó thảm thiết đến mức nào. Sau này, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Thanh Nhiên, Việt Vương đã thành công trị thủy, lập được công lớn. Đây cũng là bước đầu trên con đường bước đến đỉnh cao của quyền lực của Việt Vương.
Kiếp trước Thẩm Úc đã nghiêm túc nghiên cứu phương pháp trị thủy của Thẩm Thanh Nhiên. Quả thật đó là một phương pháp tốt để trị thủy, nó ưu việt hơn so với thời đại này rất nhiều, lúc trước trong lúc Thẩm Úc đang tự hỏi nên chọn cái gì làm quà sinh nhật cho Thương Quân Lẫm thì bỗng nhớ ra chuyện này.
Y cố ý tranh thủ những lúc Thương Quân Lẫm không ở Ngọc Chương Cung để viết phương pháp ra dựa theo trí nhớ đời trước rồi tặng cho Thương Quân Lẫm. Nếu mọi thứ đã được chuẩn bị từ trước thì những cảnh tượng thảm thiết ấy sẽ không xảy ra.
Hôm nay y rời khỏi Ngọc Chương Cung cũng vì muốn đưa phương pháp đến cho Thương Quân Lẫm.
"Bệ hạ biết từ nhỏ thân thể ta đã không tốt, thích đọc tạp thư*. Mấy hôm trước ta đã tranh thủ thời gian rút ra một vài cách hữu dụng, ta nghĩ có thể bệ hạ sẽ cần."
* (mấy cuốn sách đa dạng về thể loại)
Thẩm Úc lấy ra một quyển sách hơi mỏng từ trong lồng ngực, trên bìa cuốn sách không hề có chữ nào, Thẩm Úc đưa cuốn sách cho Thương Quân Lẫm xem: "Bệ hạ đọc chút xem?"
Thương Quân Lẫm cầm lấy cuốn sách, mở ra nhìn thoáng qua, động tác hắn chợt khựng lại.
Mặt không biểu cảm đọc lướt qua nội dung cuốn sách, cuốn sách không dày, không chiếm quá nhiều thời gian của Thương Quân Lẫm, hắn khép cuốn sách lại rồi vội vàng bắt lấy cánh tay Thẩm Úc:
"Quý quân biết được những cách này từ đâu?"
Không thể không thừa nhận, nội dung của cuốn sách này có tác dụng rất lớn, vốn dĩ lúc Thương Quân Lẫm nói chuyện huyện Lâm với Thẩm Úc cũng không có quá nhiều kì vọng. Hắn không ngờ Thẩm Úc lại mang lại cho mình một niềm vui lớn như vậy.
"Có thể giúp được bệ hạ sao?" Thẩm Úc không trả lời vấn đề của Thương Quân Lẫm, y không thể nói cho Thương Quân Lẫm biết đây là những kiến thức y biết được là nhờ Thẩm Thanh Nhiên đưa đến, ít nhất là cho đến hiện tại vẫn không thể.
Nhìn biểu cảm của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm biết dù có hỏi lại thì y cũng không nói. Bí mật trên người Thẩm Úc cũng không chỉ có một hai cái, nhiều thêm một bí mật cũng chẳng sao.
Thương Quân Lẫm vẫn luôn bình tĩnh, không ngờ lần này lại thất thố. Hắn vội buông tay Thẩm Úc ra: "Quý quân đã giúp trẫm một chuyện lớn."
"Đây là quà sinh nhật cho bệ hạ, bệ hạ có thích không?" Thương Quân Lẫm không tiếp tục truy hỏi chuyện cuốn sách, Thẩm Úc nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng y có hàng trăm hàng ngàn biện pháp giấu diếm loại chuyện này... nhưng y không muốn lừa Thương Quân Lẫm những chuyện này.
"Trẫm rất thích." Thương Quân Lẫm túm chặt lấy cuốn sách, hai tròng mắt đen nhánh chứa đầy sự quay cuồng, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Bệ hạ, ta có một yêu cầu quá đáng, mong rằng lúc bệ hạ thương thảo cùng các đại thần sẽ không nói ra chuyện cuốn sách này là ta đưa cho ngài, được không?" Thẩm Úc suy nghĩ một lát, đưa ra một yêu cầu.
"Ngươi trình lên những phương pháp hữu dụng như vậy, theo lý mà nói thì cần được thưởng, thật sự không cần sao?" Thương Quân Lẫm nhướng mày. Đây vẫn là Thẩm quý quân- người vì chuyện thị nữ bị dọa sợ mà đòi được thưởng trấn an hay sao?
"Đã nói là làm quà sinh nhật cho bệ hạ, lại muốn ban thưởng thì còn ra thể thống gì nữa?" Lại nói, những thứ được viết trong sách đều không phải do mình nghĩ ra, y cũng không có hứng thú với việc ăn cắp công là của người khác.
Quyển sách kia cũng đã từng nói qua, những đồ vật được Thẩm Thanh Nhiên đưa ra đều là kết tinh trí tuệ của các thế hệ đi trước, Thẩm Thanh Nhiên da mặt dày nên có thể nuốt trọn công lao của người khác làm của riêng không đồng nghĩa với việc Thẩm Úc cũng sẽ làm thế.
Không phải đồ vật thuộc về mình, từ trước đến nay Thẩm Úc luôn coi thường chuyện cướp đoạt nó để nó thành của mình.
"Chờ tới ngày sinh nhật của Quý quân, trẫm nhất định sẽ tặng một món quà thật lớn."
Ngày hôm đó, Thương Quân Lẫm bàn chuyện ở Ngự Thư Phòng đến nửa đêm, vào lúc hắn trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc đã ngủ say. Hắn mới cởi áo ngoài nằm lên giường được một lát thì Thẩm Úc đã đi theo nguồn nhiệt mà mò đến. Thương Quân Lẫm kéo người vào trong lòng rồi chậm rãi khép mắt lại.
Tin tức Lệ Vương và Việt Vương ra khỏi cung với một thân thương tích đã nhanh chóng được lưu truyền trong vòng tròn trung tâm quyền lực- các tầng lớp thượng lưu, hơn nữa chuyện này lại liên quan đến hai vị Vương gia nên lại càng khiến các đại thần suy đoán nguyên nhân xảy ra chuyện này nhiều hơn.
Bọn họ còn chưa kịp đoán ra, ngày hôm sau trong cung đã truyền xuống thánh chỉ, Lệ vương và Việt vương đụng chạm đến Hoàng đế và Quý quân, bị bắt buộc đóng cửa hối lỗi.
Sau khi nghe được tin tức, các đại thần hoang mang nhìn nhau.
"Lệ Vương bất kính với bệ hạ và quý quân ngay trong buổi cung yến, lúc ấy bệ hạ không làm khó dễ Lệ vương nên ta đã nghĩ rằng ngài ấy không muốn khiến Lệ Vương mất mặt. Không ngờ...."
"Không nói đến Lệ Vương, còn Việt Vương thì sao? Việt Vương vẫn luôn giữ đúng bổn phận, vẫn luôn thành thật, chắc không đến mức đụng chạm đến quý quân đâu đúng không?"
"Bị đánh mấy trượng, lại còn bị phạt đóng cửa ăn năn, mặt mũi đều đã mất sạch, bệ hạ đúng là không giữ lại chút tình cảm nào."
"Ta chỉ muốn nói, Lệ Vương bị phạt cũng đáng, hắn ỷ vào chuyện có công phò tá bệ hạ lên ngôi mà đã ngang tàng nhiều năm. Bệ hạ là ai chứ, là người hắn có thể dễ dàng khống chế sao? Bệ hạ phạt như vậy cũng là vì muốn nhắc nhở hắn thôi."
"Việt Vương cũng bị phạt, thật không tài nào nghĩ ra lí do."
"Có gì đâu mà không nghĩ ra, ta nghe nói Việt Vương và Lệ Vương lén lút gặp nhau mấy lần, không chừng hai người này đã lập ra âm mưu gì đó nhưng lại bị bệ hạ phát hiện."
Trong kinh thành, thứ duy nhất không thiếu chính là những lời bàn tán, những chuyện này được truyền qua miệng của những người "có tâm". Chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Lệ Vương và Việt Vương.
Hai người bọn họ tức giận nên đã phát tiết sự tức giận ở trong phủ, mấy ngày nay hạ nhân hầu hạ bên người họ cũng nơm nớp lo sợ, không dám gây ra chút sai lầm nào.
Chuyện của Việt Vương và Lệ Vương cũng là một hồi chuông cảnh báo các hoàng thân khác đang ở trong kinh. Các phiên vương cũng đưa đẩy, chẳng dám xã giao với bất cứ ai. Bọn họ cứ thành thật ở trong phủ cả ngày, cầu nguyện cho ngày được trở về đất phong nhanh đến.
Chuyện này cũng đã khiến cho một đám quan viên muốn khuyên Thương Quân Lẫm tuyển hậu nạp phi ngăn chặn ảo tưởng của mình lại. Ai mà không biết chuyện Lệ Vương muốn đưa cháu gái mình vào cung nhưng lại không thành công, đã thế còn gây thù với Thẩm quý quân cơ chứ.
Ngoài cung xảy ra chuyện gì cũng không gây ra ảnh hưởng gì đến trong cung. Sau khi nghe Mộ Tịch bẩm báo tình hình bên ngoài cung xong, Thẩm Úc không chút để ý thu hồi tầm mắt.
"Chuyện ở thôn trang thế nào rồi ?" Thẩm Úc thuận tay hái một vài bông hoa đưa cho cung nhân phía sau rồi hỏi.
"Mọi thứ vẫn như cũ," Mộ Tịch tiến về phía trước vài bước, tới gần Thẩm Úc rồi nhỏ giọng nói "Công tử, người ở thôn trang truyền tin cho nô tỳ, nhờ nô tỳ truyền lời nhắn cho ngài, như ngài mong muốn hoa chu miên đã nở."
"Thật không? Ngươi nói với bọn họ, ta sẽ tranh thủ thời gian để tới đó xem thử."
Chu miên, là từ chỉ việc lớn được Thẩm Úc phân phó trước khi vào cung, hoa nở có nghĩa là chuyện y phân phó đã được xử lý thỏa đáng.
Nếu nói đến khuyết điểm khi phải vào cung thì chỉ có duy nhất một chuyện, đó là không tiện liên hệ với những người ngoài cung. Thế lực của y hiện tại vẫn còn chưa phát triển nhiều, y không thể trực tiếp chỉ huy nên có rất nhiều vấn đề không tiện.
Xem ra vẫn nên nghĩ biện pháp để có thể rời cung một mình một lần. Hoặc là đưa Thương Quân Lẫm tới thôn trang rồi thuận tiện bàn chuyện luôn cũng không tồi.
"Quý quân, không hay rồi " Cung nhân hoảng loạn chạy tới, "Ngọc nương nương đòi tử sát ở trong cung, nàng ta nói muốn gặp ngài một lần."
"Không ai ngăn cản nàng sao?" Thẩm Úc nhíu mày. Ngày đó y mang các phi tần của tiên đế về Ngọc Chương Cung xong cũng không quan tâm đến nữa. Bọn họ ngoại trừ việc không được bước ra khỏi phòng và không được tiếp xúc với người ngoài ra thì tất cả các vấn đề khác vẫn được đối đãi như cũ. Sao đột nhiên lại muốn làm to chuyện cơ chứ?
"Đã thử, nhưng bọn nô tỳ không ngăn nổi." Trong giọng nói của cung nhân tràn đầy sự nôn nóng.
"Có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
"Nô tỳ không biết, hôm nay nô tỳ vẫn tới đưa cơm cho các vị nương nương như ngày thường, vừa đi đến chỗ của Ngọc nương nương thì thấy nàng đang treo lụa trắng lên xà nhà......"
Cung nhân vừa giải thích vừa dẫn Thẩm Úc tới chỗ của Ngọc nương nương.
Còn chưa tới nơi đã nghe thấy âm thanh la hét ầm ĩ truyền từ trong viện ra. Thẩm Úc lập tức tăng nhanh bước chân, nhíu mày đánh giá viện nhỏ đang loạn thành một cục kia.
"Dừng lại hết đi ! Quý quân tới!" Thái giám nhỏ đi phía sau Thẩm Úc tiến lên một bước, lạnh giọng quát lớn, "Các ngươi đang làm cái gì ở đây? Loạn như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Ngọc nương nương, không phải ngươi nói muốn gặp quý quân sao? Quý quân đã tới." Cung nhân dẫn đường cho Thẩm Úc lớn tiếng nói.
"Quý quân, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp sẽ khai hết mọi chuyện, xin quý quân buông tha cho thần thiếp!" Ngọc nương nương đẩy các cung nhân đang ngăn cản bước chân của mình ra, nhanh chóng bước tới trước mặt Thẩm Úc rồi quỳ xuống.
"Hả? Chẳng lẽ các ngươi dụ dỗ bệ hạ còn vì nguyên nhân khác sao?" Thẩm Úc mặt không đổi sắc hỏi.
"Quý quân minh giám, thần thiếp thật sự không hề tự nguyện!" Ngọc nương nương dập đầu phát ra tiếng "cộp". "Thần thiếp sẽ nói hết mọi chuyện, chỉ mong quý quân cứu mạng thần thiếp."
Thẩm Úc híp híp mắt, phân phó: "Mộ Tịch, đưa những người râu ria trong viện ra ngoài, đồng thời sai người đi mời bệ hạ tới đây, phải nhớ rằng tin tức này không được phép truyền ra ngoài."
"Nô tỳ tuân mệnh."
Trong nháy mắt sân viện đã trở nên trống trải, lúc trước Thẩm Úc mang bọn họ về Ngọc Chương Cung nhưng lại phân cho bọn họ ở các viện khác nhau. Vốn là vì muốn tránh trường hợp các hậu phi của tiên đế hợp tác với nhau. Nhưng trong tình huống hiện tại, sắp xếp như thế này lại có lợi hơn."
"Vào trong rồi nói." Thẩm Úc đi vào trong nhà ở, ngồi vào vị trí của chủ nhà, các cung nhân đứng ở xung quanh, Mộ Tịch thì đang đứng ở bên cạnh y.
"Ngươi nói muốn ta cứu mạng ngươi, vậy đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt Ngọc nương nương không nén nổi sự hoảng loạn, sau khi đánh giá xung quanh với vẻ lo lắng, nàng nhỏ giọng nói: "Quý quân, có người muốn giết ta."
"Giết ngươi?" Mộ Tịch nghi ngờ hỏi. "Ngọc Chương Cung được canh giữ rất nghiêm ngặt, thậm chí ở đây còn an toàn hơn chỗ trước đây ngươi sống, cớ sao lại có người muốn giết ngươi?"
"Thần thiếp không dám nói dối, nhiều lần thần thiếp thức giấc vào giữa đêm đều có cảm giác có người đang đứng ở mép giường. Hơn nữa trong tay người đó còn cầm thứ gì đó toát ra khí lạnh, hắn nhìn thần thiếp chằm chằm" Ngọc nương nương nuốt nuốt nước miếng, "Thần thiếp rất sợ, thần thiếp không dám chợp mắt dù chỉ một chút."
"Vậy làm sao ngươi xác định được chuyện có người đang muốn giết ngươi?"
"Trong lúc vô tình, thần thiếp đã thấy một con dao trong tay người kia." Ngọc nương nương bị dọa đến nỗi choáng váng, trước lúc vào cung nàng cũng có một chút tâm cơ của các cô nương mới lớn, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng gặp phải chuyện này, cũng không dám xác định thật giả mà làm lớn chuyện luôn.
Nàng không biết vì sao mấy lần trước người nọ không ra tay, cũng không dám đánh cuộc chuyện sau này người đó có thể ra tay hay không. Lúc trước nàng đồng ý chuyện kia thì cũng đã xác định rằng nếu không quyến rũ được hoàng thượng thì nàng cũng không có kết cục tốt đẹp.
Hiện tại, kế hoạch của nàng còn chưa được thực hiện đã bị Thẩm Úc bắt vào Ngọc Chương Cung, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì nàng tin chắc rằng người nọ sẽ vì không muốn nàng tiết lộ bí mật mà diệt khẩu nàng.
"Quý quân, thần thiếp đang nói sự thật!"
"Ta biết." Trước khi Thẩm Úc bắt tất cả bọn họ đưa tới Ngọc Chương Cung thì đã nghĩ đến chuyện nếu người phía sau màn không muốn bị bại lộ thì sẽ ra tay với bọn họ. Thương Quân Lẫm cũng đã sai Ẩn Long Vệ chú ý tới tình hình ở bên này, nếu có người dám ra tay thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Người nọ mãi không chịu ra tay với Ngọc nương nương có lẽ cũng vì e ngại chuyện này, hơn nữa......
Nếu người nọ vẫn luôn không bị phát hiện thì rất có khả năng hung thủ chính là người hầu hạ trong sân.
Thẩm Úc nghĩ tới chuyện Thương Quân Lẫm đã sai Ẩn Long Vệ đi theo bên người mình. Không biết mình có được phép sai sử bọn họ không.
Y thử hô lên như những lúc Thương Quân Lẫm gọi Ẩn Long Vệ, trong chớp mắt, một nam nhân mặc quần áo màu đen không một tiếng động xuất hiện trong phòng.
"Quý quân có gì phân phó ạ?"
Xem ra y có thể sử dụng bọn họ.
"Ngươi sai người canh gác trong cái sân này, đừng để bất cứ người đáng nghi nào rời đi. Nếu có người có hành động kì lạ thì cứ khống chế bọn họ là được." Thẩm Úc phân phó.
"Vâng ạ." nói xong, nam tử lập tức biến mất.
Thẩm Úc rất tin tưởng năng lực của Ẩn Long Vệ, y nhẹ nhàng thở ra. Nếu lần này xử lý không tốt thì chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.
"Nói hết những chuyện ngươi biết đi." Thẩm Úc chống một tay lên tay vịn rồi bình tĩnh nhìn xuống phía dưới.
"Chuyện này đã bắt đầu từ mười năm trước......"
Mười năm trước, ngôi vị hoàng đế đã có người mới thay thế. Tân đế* lên ngôi cũng chứng minh rằng thời đại của Tiên hoàng đã qua đi. Mới lên ngôi không lâu, biên quan đã báo nguy, tân đế đành leo lên lưng ngựa, cầm quân đánh trận, san bằng những kẻ xâm lược và lấy lại lãnh địa. (Hoàng đế mới lên.)
Một khoảng thời gian rất dài, hoàng cung ở trong tình trạng không chủ.
Tân đế rời xa triều chính quá nhanh nên chưa kịp chuyển giao quyền lực. Các thế lực cũ giao tranh cùng thế lực mới của Tân đế, long tranh hổ đấu loạn thành một cục. Hoàng cung là nơi đứng đầu mũi sào, cũng là nơi chịu tổn thất nặng nề nhất.
Tiên đế băng hà đột ngột, để lại một đống phi tần cùng các hoàng tử chưa kịp trưởng thành. Trong đó không thiếu những người như Ngọc nương nương, vừa mới vào cung không lâu, là những thiếu nữ trẻ trung và không quyền không thế.
Có người đã âm thầm tìm đến các nàng, muốn các nàng nghĩ cách tiếp tục ở lại trong cung.
"Lúc ban đầu, người đó đưa tới rất nhiều vàng bạc châu báu, trang sức hoa lệ, ban đầu bảo là thấy chúng ta ở trong cung quá đau khổ nên không đành lòng. Sau này thi thoảng sẽ hỏi chúng ta một vài việc nhỏ, hoặc là kể cho chúng ta nghe một vài tin tức nhỏ ở bên ngoài. Đó đều là những tin tức không đáng giá, nếu không may bị phát hiện cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng."
"Nhoáng cái mấy năm đã qua đi, bệ hạ đã trở lại triều đình, thời gian ngài ấy ở lại trong cung càng ngày càng nhiều hơn, vì vậy người đó đã kêu chúng ta nghĩ cách để tiếp cận bệ hạ, còn nói tốt nhất là chúng ta có thể trở thành người của bệ hạ."
"Hắn đúng là mưu lớn, sao có thể chắc chắn rằng bệ hạ sẽ giữ các ngươi lại cơ chứ?"Điều duy nhất khiến Thẩm Úc không thể hiểu được chính là chỗ này. Mặc kệ các nàng xinh đẹp ra sao, thời gian đã trôi qua bao lâu thì cũng không che giấu được sự thật là các nàng là phi tần của Tiên hoàng.
"Chắc là bọn họ nghĩ rằng trẫm cũng sẽ giống như tiên hoàng, ăn tạp không kể chay mặn."
Giọng nói không cảm xúc của Thương Quân Lẫm truyền tới. Thẩm Úc ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy nam nhân cao lớn mặc long bào huyền sắc của đế vương, ngược sáng tiến vào.
"Bệ hạ tới thật nhanh." Thẩm Úc đứng dậy chào đón.
"Trẫm đang đi thì gặp người ngươi phái đến, hắn nôn nóng mời trẫm đến nên trẫm đã đi thẳng tới đây, đã xảy ra chuyện gì ?" Thương Quân Lẫm kéo Thẩm Úc ngồi xuống.
Thẩm Úc nói hết tất cả các tin tức vừa rồi mình nghe được "Tạm thời chỉ biết được những chuyện này."
Thương Quân Lẫm ngồi vào vị trí của chủ nhân, hắn vuốt ve cánh tay của Thẩm Úc rồi nhàn nhạt nói: "Tiếp tục hỏi."
Mọi chuyện tiếp theo liền trở nên đơn giản, người nọ không ngừng thông qua các cung nhân để tặng đồ cho các nàng, thi thoảng sẽ nhờ các nàng làm một ít chuyện "nhỏ, không quá quan trọng", rồi lại ra lệnh cho các nàng nghĩ cách tiếp cận hoàng đế.
"Ban đầu người đó không quá chấp niệm chuyện ép bọn ta tiếp cận bệ hạ. Nhưng sau khi quý quân tiến cung, không biết người nọ bị cái gì kích thích mà lại hạ lệnh, bắt chúng ta phải nghĩ cách để trở thành người của bệ hạ......"
"Ngươi không biết người ra lệnh cho các ngươi là ai sao?" Thẩm Úc hỏi.
"Không biết, hắn vẫn luôn truyền tin cho chúng ta thông qua các cung nhân, trước
nay chưa từng gặp trực tiếp chúng ta."
"Cung nhân truyền tin tức cho các ngươi gồm những ai?"
"Tiểu Quý Tử, Phạm Cô Cô, Hỉ Thước....."
Thẩm Úc im lặng ghi nhớ những cái tên này "Vậy ngươi có biết còn những ai cũng nghe lệnh mà làm giống như ngươi hay không?"
Ngọc nương nương đọc ra mấy cái tên.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương, bởi vì trong những cái tên Ngọc nương nương tuôn ra không có tên của Lâm Chỉ Lan.
"Quý quân thấy thế nào?"Sau khi sai người dẫn Ngọc nương nương đi, Thương Quân Lẫm hỏi.
"Một là Ngọc nương nương không biết đến sự tồn tại của Lâm Chỉ Lan, hai là sau lưng bọn họ là hai thế lực khác nhau." Thẩm Úc thiên về khả năng thứ hai hơn.
"Bệ hạ trong cung thật sự là ' ngọa hổ tàng long'*đó nha." Thẩm Úc trêu chọc hắn. (kiểu nhiều người dấu nghề:))
"Vậy mong quý quân phí tâm giúp trẫm 'dọn sạch' hoàng cung." Thương Quân Lẫm nhéo nhéo gương mặt Thẩm Úc.
Thẩm Úc che mặt lại, không cho Thương Quân Lẫm tiếp tục nhéo "Bệ hạ, phía bên kia có tiến triển gì không ?"
"Lâm Chỉ Lan đã khai một ít tin tức, nhưng nhiêu đó không đủ để tìm ra người phía sau màn." Bởi vì ngay từ đầu Thẩm Úc đã tham gia vào chuyện này nên Thương Quân Lẫm cũng không định giấu y.
"Trước tiên bắt những người bị Ngọc nương nương khai ra tới đây, nói không chừng lại bắt được đầu mối giữa hai bên." Nghĩ một lát, Thẩm Úc đề nghị.
"Quý quân nói có lý."
Thương Quân Lẫm lấy một cái lệnh bài ra: "Cho quý quân cái này nè, sau này nếu có việc gì cần phân phó Ẩn Long Vệ thì cứ lấy cái này ra."
Toàn bộ lệnh bài đều đen nhánh, mặt trên khắc hoa văn đỏ sậm, Thẩm Úc cầm lấy sờ sờ. Mặt dưới của nó có chữ gồ lên nhưng y không nhận ra đó là chữ gì.
"Sao đột nhiên bệ hạ lại đưa cái này cho ta?"
"Quý quân làm việc giúp trẫm, dù sao thì trẫm cũng nên bày tỏ chút tấm lòng, nó cũng chỉ có thể điều động một đội của Ẩn Long Vệ, quý quân cứ an tâm nhận lấy."
Thương Quân Lẫm còn có chuyện khác phải làm, sau khi xử lý xong mọi chuyện ở bên này liền rời đi.
Trở lại tẩm cung, Thẩm Úc lấy lệnh bài đen nhánh ra, tỉ mỉ xem xét.
Thẩm Úc không ngờ Thương Quân Lẫm lại dễ dàng đưa lệnh bài có thể ra lệnh cho Ẩn Long Vệ cho mình như vậy. Bỗng tâm trạng y có chút phức tạp.
Thế nhưng y không có nhiều thời gian để nghĩ về chuyện này, dù sao thì chuyện phiền toái của Ngọc nương nương vẫn còn đang chờ y giải quyết.
Dựa vào lời khai của Ngọc nương nương về những người giống như nàng ta, Thẩm Úc đã ra lệnh cho Ẩn Long Vệ đi điều tra thử, mấy người này không bị đe dọa như Ngọc nương nương.
Đây là một tin tức tốt, điều đó chứng minh năng lực của người phía sau màn cũng không mạnh như bọn họ nghĩ.
Ẩn Long Vệ hành động rất nhanh, không bao lâu sau, chỉ dựa vào những manh mối được Ngọc nương nương cung cấp mà đã tìm ra nhân vật khả nghi. Không ngoài dự đoán của Thẩm Úc, đó là một tiểu thái giám vẫn luôn hầu hạ ở trong viện.
Thẩm Úc không phí thời gian để gặp người này. Nếu so về mặt moi tin tức thì Thẩm Úc tin rằng Ẩn Long Vệ có thể dễ dàng moi được những thông tin có ích.
Tất cả những chuyện này đều được tiến hành trong âm thầm, mấy người ở cùng viện với Ngọc nương nương cũng không biết được quá nhiều thông tin. Sau khi Thẩm Úc hạ lệnh không được truyền tin tức ra, không ai dám lộ một chút tin tức nào ra bên nữa.
Lần trước, sau khi Thương Quân Lẫm tổ chức một đợt thanh tẩy lớn, hầu hết sự kết nối của trong cung và ngoài cung đã bị chặt đứt, đến cả một gia tộc quyền thế như Trương gia mà cũng đã bị xử lí rất nhiều. Các thế lực khác gặp may nên không bị phát hiện cũng co đầu rụt cổ không dám làm gì.
"Nếu không nhờ quý quân nghĩ ra cách để khống chế nhóm hậu phi của tiên đế ở Ngọc Chương Cung thì người phía sau màn cũng sẽ không để lộ dấu vết." Tay Thương Quân Lẫm đặt cờ đen xuống, lấp kín đường ra của các quân cờ trắng.
"Bệ hạ đã tra ra rồi sao?" Thẩm Úc suy nghĩ một hồi, đặt quân cờ trắng xuống.
"Tài đánh cờ của quý quân thật khiến trẫm mở rộng tầm mắt."
Trên bàn cờ, cờ đen và cờ trắng đánh giết đến nỗi trời đất như sắp tối sầm lại. Cách đánh cờ của Thương Quân Lẫm là kiểu đường đường chính chính, lộ rõ ý định, còn Thẩm Úc thì lại quỷ quyệt không ngừng, từng bước áp sát, biến đường chết thành đường sống, đường sống thành đường chết. Thế cục bàn cờ được thay đổi trong chớp mắt, chỉ mất tập trung một chút thôi cũng sẽ trở thành người thua cuộc.
"Ta đã lập được nhiều công như vậy, bệ hạ không thể nhường ta một chút sao?" Thẩm Úc cầm lấy một quân cờ khác, hơi hơi oán giận.
Bạch ngọc được chế thành những quân cờ bị kẹp giữa những ngón tay thon dài của thanh niên. Không biết nên nói ngọc khiến cho tay đẹp hơn hay tay khiến cho ngọc đẹp hơn. Thương Quân Lẫm không hề phát hiện ra trong lúc không chú ý, ánh mắt của mình đã bị những động tác của bàn tay kia thu hút. Thậm chí còn muốn mình trở thành quân cờ kia.......
"Bệ hạ, ngài thua rồi ."
Giọng nói réo rắt đã kéo suy nghĩ của Thương Quân Lẫm về với thực tại. Hắn nhìn bàn cờ đã bị Thẩm Úc lấy một con đường chết để xoay chuyển thế nào, không nhịn được mà cười: "Trẫm nhận thua."
"Hình như hôm nay tâm trạng của bệ hạ rất tốt." Thẩm Úc cầm lấy cái chén Mộ Tịch bưng tới rồi uống một ngụm, sau đó y thỏa mãn híp mắt lại.
"Sao ngươi biết được ?" Thương Quân Lẫm dời mắt khỏi bàn cờ, đối diện với ánh mắt của Thẩm Úc.
"Hôm nay ta chơi cờ thắng bệ hạ, nhưng không thấy ngài tức giận." Thẩm Úc cầm chén nhỏ lên, làn khói che khuất một phần mặt mày, trông vừa mông lung lại vừa khiến người ta rung động.
Thương Quân Lẫm bật cười: "Trẫm từng tức giận với ngươi sao?"
Thẩm Úc nghĩ nghĩ, hình như từ lúc y vào cung đến bây giờ, Thương Quân Lẫm thật sự chưa từng tức giận với y, vì vậy y nói sang chuyện khác : "Mộ Tịch, lấy cho bệ hạ một chén thức uống nóng tới đây, cho bệ hạ nếm thử thứ mới được phòng bếp của Ngọc Chương Cung nghiên cứu ra."
Mộ Tịch nhanh chóng bưng một chén lên, gần đây Thẩm Úc rất thích uống cái này, phòng bếp vẫn luôn chuẩn bị sẵn.
Từ trước đến nay Thương Quân Lẫm không quá kén chọn đối với đồ ăn thức uống, hắn thử nếm một ngụm rồi đánh giá: "Không tồi."
"Có thể nhận được lời khen của bệ hạ, xem ra nó quả thật không tồi." Thẩm Úc uống xong, đặt chén nhỏ qua một bên, "Sau này cũng chuẩn bị cho bệ hạ một phần."
Mộ Tịch liền đáp một tiếng đồng ý.
Thương Quân Lẫm chậm rãi uống hết cái chén, uống xong hắn nói: "Tiểu thái giám kia biết được không ít chuyện."
Thẩm Úc: "Bệ hạ mau nói đi."
Thương Quân Lẫm: "Trong cung có một mạng lưới quan hệ khổng lồ đã tồn tại từ khi tiên hoàng còn tại vị, mảng lưới đó phát triển cho đến ngày nay nên có rất nhiều cung nhân tham gia vào nó. Thế nhưng hầu hết tất cả bọn họ đều nghe lệnh mà làm, không biết mình đang làm việc cho ai, trung thành với ai, chỉ có một ít người biết thân phận thực sự của người nọ.Vừa lúc thái giám bị chúng ta bắt được ở Ngọc Chương Cung của ngươi lại biết được thân phận thật của người đó."
Thẩm Úc: "Hắn là thành viên trung tâm sao?"
Thương Quân Lẫm: "Không hẳn, hắn biết chuyện này bởi vì sư phụ hắn đã nói cho hắn biết."
Thẩm Úc: "Sư phụ? Sư phụ của hắn là ai?"
Thương Quân Lẫm: "Là thái giám trước kia từng chưởng quản mọi chuyện của Ngọc Chương Cung."
Cuối cùng Thẩm Úc cũng hiểu ra, vì sao tiểu thái giám kia vẫn luôn không ra tay. Sau hai lần sàng lọc của Thương Quân Lẫm, việc sắp xếp người vào Ngọc Chương Cung khó hơn những chỗ khác rất nhiều, khả năng cao là tiểu thái giám này là người duy nhất được sắp xếp vào.
"Tiểu thái giám kia đã bị xử lí rồi sao?"
"Đúng vậy, chúng ta đã tra ra người được bọn hắn giúp làm việc. Tất cả đều là cùng một người." Chỉ là lúc ấy Thương Quân Lẫm cũng không ngờ tới, còn có một thế lực khác ẩn danh.
"Bệ hạ, rốt cuộc người đó là ai?"
"Là Hoài Dục Vương." Hơi lạnh trong mắt Thương Quân Lẫm tăng lên.
"Hoài Dục Vương? Là cái người tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với tiên đế nhưng thất bại. Vẫn luôn cáo ốm không chịu ra ngoài đó sao?" Thẩm Úc hồi tưởng lại một chút. Trong trí nhớ kiếp trước, cũng không có quá nhiều thông tin về người này. Cho đến lúc Việt Vương đăng cơ, người này vẫn luôn co đầu rút cổ trong phủ của mình, không có bất cứ hành động nào.
"Đúng vậy." Thương Quân Lẫm nhíu mày, "Trước lúc tiên đế đăng cơ, vốn dĩ Hoài Dục Vương mới là người được ủng hộ lên làm tân đế, chỉ là không biết vì sao mà hắn lựa chọn từ bỏ ngôi vị, sau khi tiên đế đăng cơ thì đã đặc cách cho hắn ở lại kinh thành chữa bệnh."
Thẩm Úc: "Chuyện này cũng có thể hiểu được, so với việc thả hổ về rừng thì thà đặt hắn ở dưới mí mắt của mình còn hơn. Dù sao thì cũng là người suýt chút nữa đã bước lên ngôi vị kia."
"Quý quân cho rằng trẫm nên làm thế nào đây?"
"Không phải bệ hạ đã đưa ra quyết định rồi sao?" Thẩm Úc đối diện với Thương Quân Lẫm, trong mắt hai người đều chứa sự ăn ý không nói nên lời.
——————————————————
Phủ Hoài Dục Vương.
Nam nhân gầy ốm đang nửa nằm trên chiếc bàn thấp, đối diện với hắn là một người đàn ông trung niên đang nói chuyện bằng giọng nói đè nén.
"Vương gia đã bị bại lộ, tiếp theo có tính toán gì không?"
"Đây không phải là điều chủ tử nhà ngươi muốn nhìn thấy sao? Còn tới hỏi ta làm cái gì?"Giọng của Hoài Dục Vương nghẹn ngào, nghe ngữ khí có vẻ không thích người đối diện lắm.
"Chủ tử nhờ ta đưa thứ này tới cho ngươi, nói chỉ cần ngươi thấy được cái này là có thể hiểu được ý tứ của chủ tử. "
Một cái hộp màu đỏ sậm được đặt trên bàn, biết mình không được hoan nghênh nên nam tử trung niên cũng không nói nhiều. Đứng dậy cáo từ.
Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng cười khàn khàn.
Sau khi nam tử trung niên rời đi không lâu, một đội cấm vệ quân được huấn luyện bài bản đã vây quanh phủ Hoài Dục Vương.
Buổi tối, sau khi Thẩm Úc chép xong hai trang sách, Thương Quân Lẫm mới trở về.
Tin tức ngoài cung đã được truyền vào trong cung, một vài cung nhân đã bị mang đi trong yên lặng. Những người có chút nhạy bén đã nhận ra mưa gió lại sắp đến.
"Sao đến giờ này rồi mà quý quân còn chưa chịu nghỉ ngơi?" Hôm nay Thương Quân Lẫm trở về tương đối trễ. Bình thường vào lúc này Thẩm Úc đã đi ngủ.
"Đang đợi bệ hạ đó."
Đợi toàn bộ cơ thể ấm lên, Thương Quân Lẫm mới tới gần Thẩm Úc: "Đang làm cái gì vậy?"
"Chép sách," Thẩm Úc dịch qua bên cạnh một chút để Thương Quân Lẫm có chỗ ngồi. "Bệ hạ, mọi chuyện được xử lý xong rồi sao?"
"Cũng không khác biệt lắm." Thương Quân Lẫm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.
Sau khi tra được người phía sau màn, điều đầu tiên Thương Quân Lẫm làm là tìm ra danh sách các cung nhân được cài vào để phòng ngừa trường hợp bọn họ truyền tin ra bên ngoài. Sau đó hắn mới ra lệnh cho cấm vệ quân đến phủ Hoài Dục Vương bắt người.
"Sau những chuyện này, hi vọng những người có ý định đưa con gái của mình vào cung từ bỏ." Nghĩ đến những chuyện bát nháo mấy ngày nay, Thẩm Úc than nhẹ.
"Sẽ luôn có những người không chịu từ bỏ" Thương Quân Lẫm cầm lấy cuốn sách Thẩm Úc chép ra, đánh giá vài lần, "So với chuyện thành thành thật thật lên chức, rất nhiều người muốn tìm một lối thoát khác."
"Sức quyến rũ của bệ hạ thật lớn."
"Quý quân sai rồi, thứ quyến rũ không phải trẫm mà là quyền thế của trẫm."
"Giả dụ bệ hạ không phải là người nắm ngôi vị hoàng đế, ta tin rằng với sự quyến rũ của bệ hạ thì vẫn có rất nhiều người muốn ở bên bệ hạ." Thẩm Úc nhìn nhìn, tỏ vẻ ưu thương nhìn về phía Thương Quân Lẫm, "Bệ hạ, ngoại trừ ta ra ngài thật sự không có người khác sao?"
"Sao quý quân không tự hỏi chính mình?" Thương Quân Lẫm nâng cằm Thẩm Úc, như có thâm ý nói, "Vương công tử, Hứa công tử...... Quý quân không ngại nói với trẫm, ở bên ngoài cung quý quân có mấy vị công tử chứ?"
Chương này dài gần gấp 4 bình thường nên sẽ có nhiều lỗi mong Mn thông cảm.