Đbtl1.
Thẩm Úc im lặng.
Sau một khoảng thời gian ở chung, y đã có cái nhìn khác đối với Thương Quân Lẫm. Nhưng những chuyện liên quan đến việc bản thân sống lại, ngoại trừ chính mình, y không định để người thứ hai biết được bí mật này.
Thẩm Úc biết bản thân đã để lộ rất nhiều sơ hở trước mặt Thương Quân Lẫm, nhưng Thương Quân Lẫm không bám vào mấy chuyện đó để gặng hỏi nên y mới không bị phát hiện. Chuyện tiểu công tử Hà gia như thế, chuyện "Phi mộng" cũng như thế.
Thương Quân Lẫm thở dài, xoa lên gương mặt Thẩm Úc: "Những chuyện khác trẫm có thể không hỏi, nhưng trẫm muốn quý quân nói cho trẫm những tác hại của 'phi mộng'."
"Bệ hạ?" Thẩm Úc ngẩng đầu, gương mặt y rất nhỏ, chỉ một bàn tay của Thương Quân Lẫm cũng có thể bao trọn gương mặt y. Lúc này biểu cảm của thanh niên có chút hoài nghi, cực kỳ giống một chú mèo nhỏ đang gặp rắc rối lại không biết làm sao.
"Quý quân cảm thấy, trẫm là một người không thèm quan tâm tới ý muốn của ngươi, nhất định phải tìm ra chân tướng sao?" Thương Quân Lẫm nhướng mày.
"Đương nhiên bệ hạ không phải là người như thế" Thẩm Úc ổn định lại tâm trạng của mình "Chuyện về phi mộng, nếu nói ra có lẽ sẽ có chút khó tin."
Kiếp trước, khoảnh khắc Thẩm Úc biết rõ chân tướng, trong đầu y cũng tràn ngập ý nghĩ không thể tin được. Ai có thể ngờ một loại thuốc trông không có gì quá nổi bật lại có thể gây ra hậu quả khủng khiếp như vậy.
"Thật ra phi mộng cũng không quá đáng sợ. Thứ làm người ta sợ hãi chính là khi kết hợp phi mộng và một vài loại thuốc khác sẽ tạo ra một loại độc khá giống với phi mộng, loại độc này không màu không mùi không vị , chỉ với một lượng rất nhỏ đã có thể hại người. Một người đang khỏe mạnh nhiễm phải nó, ban đầu sẽ bị sốt, sau một khoảng thời gian, nhiều nhất là 7 ngày người đó sẽ chết."
Kiếp trước chuyện này xảy ra sau khi thiên tai ập tới, ban đầu Thẩm Úc và mọi người đều cho rằng đây là dịch bệnh sau thiên tai. Sau này mới biết được, dịch bệnh là giả, độc dược mới là thật, cũng vì chuyện này mà "Phi mộng" bị triều đình liệt vào hàng thuốc cấm.
Chỉ tiếc rằng lúc ấy Thẩm Úc đang ở đất phong của Việt Vương, không biết quá nhiều chuyện. Trước khi chuyện phi mộng bị phát hiện không biết đã bao nhiêu người phải táng thân vì nó.
"Trẫm sẽ sai Ẩn Long Vệ đi điều tra chuyện này." Thương Quân Lẫm nhíu mày nói.
Thẩm Úc không biết Thương Quân Lẫm có tin tưởng những lời mình nói hay không nhưng khi nghe Thương Quân Lẫm nói hắn sẽ sai người đi điều tra, Thẩm Úc vẫn nhẹ nhàng thở ra. Có lẽ hiện giờ người phía sau màn vẫn còn chưa ra tay, nếu may mắn thì có thể kịp thời bóp chết kế hoạch này của bọn chúng. Thật sự rất đáng giá.
Thẩm Úc mượn ít sách y của Cố thái y, những cuốn truyện thường được Thẩm Úc dùng để giết thời gian nay đã bị những cuốn sách y thay thế.
Có thể nói bệnh lâu sẽ thành y*, bởi vì nguyên nhân thân thể, Thẩm Úc cũng có nghiên cứu về y thuật. Thế nhưng dù có nghiên cứu thì vẫn sẽ thua xa Cố thái y, người đã được truyền đạt kiến thức y học từ nhỏ. Dù không nhiều nhưng Thẩm Úc vẫn miễn cưỡng hiểu được một vài kiến thức đơn giản.(kiểu bệnh lâu sẽ biết ít kiến thức y học)
Thẩm Úc không hề che đậy hành động của mình, rất nhanh Thương Quân Lẫm đã biết chuyện Thẩm Úc cảm thấy hứng thú đối với y học. Tay cầm bút của hắn hơi khựng lại một chút, hỏi: "Trước kia lúc quý quân còn ở phủ Trấn Bắc Hầu, y đã cảm thấy hứng thú với y thuật sao ?"
"Bệ hạ, theo tin tức Ẩn Long Vệ điều tra được thì lúc quý quân ở phủ Trấn Bắc Hầu đã học rất nhiều nội dung khác nhau, trong đó cũng có y học." Mạnh công công cung kính trả lời.
"Trẫm biết rồi."
Lúc Thương Quân Lẫm trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc đang đọc một cuốn sách y.
Thẩm Úc ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xuống tạo nên một tầng sáng mông lung trên khuôn mặt y. Khuôn mặt như ngọc giấu ở dưới lớp lông tơ, tinh xảo động lòng người.
"Quý quân vẫn còn lo về chuyện của phi mộng sao?" Thương Quân Lẫm đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.
"Cũng không hẳn, đợt trước mượn mấy cuốn sách của Cố thái y nên muốn đọc cho xong." Thẩm Úc chỉ vào mấy cuốn sách trên bàn.
Thương Quân Lẫm cầm lấy một cuốn lật qua lật lại, phát hiện bên trong có rất nhiều loại bệnh thú vị. Thay vì gọi nó là sách y thì gọi nó là thoại bản về y thuật còn đúng hơn.
"Quý quân đọc xong mấy cuốn kia rồi sao?"
"Đúng vậy, bệ hạ sách trong Tàng Thư Các quá ít." Thật ra là do sách ở đó đều viết về triều Thương. Mà triều Thương mới được lập không lâu, hầu hết nội dung trong sách khá mẫn cảm, Thẩm Úc không muốn lấy ra đọc. (Có 2 dạng: Thật ra là vì sách có thể dùng để giết thời gian quá ít, có một vài cuốn có nội dung tương đối mẫn cảm nên Thẩm Úc sẽ không đọc.")
"Quý quân thích dạng thoại bản gì, trẫm sai người ra ngoài cung mua cho ngươi" Thương Quân Lẫm biết y không chờ được liền đề nghị "Hay là quý quân đến Ngự Thư Phòng phê sổ con với ta đi?"
"Không," Đột nhiên Thẩm Úc bổ nhào vào người Thương Quân Lẫm rồi duỗi tay che miệng hắn lại "Hiện tại các đại thần đang rất không hài lòng về ta, bệ hạ đang muốn chứng thực tội danh hại nước hại dân của ta sao?"
"Rõ ràng quý quân rất yêu nước thương dân." Trong mắt Thương Quân Lẫm tràn đầy ý cười.
"Bệ hạ đừng nghĩ cho ta chức cao thì ta sẽ chia sẻ chuyện triều chính với bệ hạ. So với việc xem sổ con thì ta thà xem sách y còn hơn. Nói không chừng một ngày nào đó ta còn có thể cứu được người." Thẩm Úc ghé sát vào người Thương Quân Lẫm, trong giọng nói chứa đầy vẻ ghét bỏ chuyện triều chính.
"Người khác đều muốn quản mà không được, quý quân nói không cần liền không cần. Thật sự không hối hận sao?" Thương Quân Lẫm cố ý dụ dỗ y.
Thẩm Úc chống tay lên ngực nam nhân để ngồi dậy,"Bệ hạ đừng có lừa ta, sổ con có gì đẹp đâu, thà nhìn bệ hạ còn đẹp hơn."
Kiếp trước, Thẩm Úc đã cống hiến sức lực cho Việt Vương mười mấy năm. Con đường làm quan rất bấp bênh, suýt chút nữa còn phải nhận kết cục bị xử tử. Đời này y không định tham gia vào mấy chuyện này nữa.
"Ta chỉ hy vọng bệ hạ càng ngày càng mạnh mẽ hơn và mãi mãi che chở cho ta." Thẩm Úc cúi đầu nhìn Thương Quân Lẫm, trong đôi mắt y tràn ngập sự nghiêm túc.
Thương Quân Lẫm không nhịn được lại bị cặp mắt kia thu hút. Dường như đôi mắt của Thẩm Úc có ma lực, chỉ cần y muốn thì có thể khiến người ta đắm chìm trong nó. Không thể thoát ra.
"Quý quân yên tâm, trẫm sẽ mãi mãi che chở cho ngươi."
Thẩm Úc cười, ý cười khuếch tán ra từ trong cặp mắt, mắt mày y cong lên khiến cả khuôn mặt y lại càng sinh động hơn. Vốn dĩ Thẩm Úc đã rất đẹp rồi, khi y cười lên lại càng khiến người ta không rời mắt nổi.
Chuyện phi mộng, Thương Quân Lẫm đã sai Ẩn Long Vệ đi điều tra. Mặc kệ chuyện Thẩm Úc nói là thật hay giả, trước khi tra ra kết quả chính xác vẫn không nên rút dây động rừng.
Ngoại trừ Ẩn Long Vệ ra, Thương Quân Lẫm còn giao chuyện điều tra phi mộng cho Cố thái y.
Cố thái y cũng không biết sự thật về phi mộng, hắn chỉ cho rằng bệ hạ lo lắng cho thân thể của quý quân nên mới sai mình đi điều tra. Cố thái y cũng tự hiểu, không nói ra chuyện hoàng thượng và quý quân cùng trúng phi mộng.
Thái Y Viện người nhiều mắt tạp, có một số việc không hợp làm ở Thái Y Viện, Cố thái y đành mang về nhà làm.
Toà nhà mà Cố gia đang sống không tính là lớn, nhưng vẫn dư giả khi chỉ có một mình Cố thái y và Cố Hoài ở đó. Trong nhà Cố thái y có phòng riêng chuyên điều chế thuốc, không hề thua kém gì Thái y viện, chỉ là vẫn thiếu một ít dược liệu và thiết bị.
"Cố Hoài, dọn ngăn tủ này giúp ta chút."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của y, thiếu niên đang luyện võ ở trong viện vội vàng dừng tay, chạy vào trong phòng.
Lúc này Cố thái y mặc quần áo màu xám nhạt, đôi tay vẫn không ngừng phối thuốc. Lúc Cố Hoài đi vào, tầm mắt hắn lướt qua tình huống trong phòng rồi đi đến ngăn tủ mà Cố thái y kêu hắn dọn.
"Ca ca, huynh muốn dọn ngăn tủ này đến chỗ nào?"
"Chỗ này, chỗ này," Cố thái y dùng ánh mắt chỉ "Tiện thể kéo ngăn tủ thứ nhất rồi lấy hộp bên trá ra giúp ta."
Cố Hoài làm theo chỉ thị của Cố thái y, hắn ôm hộp đi đến bên người Cố thái y: "Gần đây ca ca bận gì vậy, chẳng chịu dành thời gian cho ta."
"Tiểu Hoài đã sắp cao bằng ca ca rồi, sao còn muốn ca ca dành thời gian cho đệ?" Cố thái y trêu chọc hắn, lại nói đến chuyện chính "Đặt cái hộp kia lên bàn rồi lấy cái này giúp ta."
Cố Hoài bỏ rương nhỏ trong tay xuống rồi cầm lấy thuốc trong tay y, hắn tò mò hỏi: "Ca ca, đây là loại thuốc mới sao?"
Chóp mũi hắn khẽ nhúc nhích rồi ngửi ngửi: "Sao lại không có mùi gì hết ?"
"Này, cẩn thận!" Rất may mấy ngày nay Cố thái y điều chế rất nhiều thuốc giải của phi mộng. Y vội lấy thuốc tới đút cho Cố Hoài, "Trước kia ta đã nói với đệ rồi, một khi đã đi vào gian phòng này rồi thì không được sờ bậy bạ đâu."
Cố Hoài ngoan ngoãn ăn thuốc giải, hắn chớp chớp mắt nói, "Rất xin lỗi, ca ca, ta sai rồi."
Thái độ nhận sai rất chân thành, Cố thái y cũng không thật sự tức giận, y bất đắc dĩ nói: "Cũng may lần này thứ ngươi chạm vào không phải là kịch độc gì, lần sau đừng làm như vậy nữa. "
Thấy Cố Hoài ngoan ngoãn gật đầu, Cố thái y mới tiếp tục giải thích cho hắn: "Đây là phi mộng, không màu không vị. Cho nên ngươi không thấy mùi gì hết."
"Phi mộng ?" Sắc mặt Cố Hoài lập tức thay đổi, đáy mắt hắn hiện lên vẻ u ám, thế nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại như bình thường, "Ca ca nghiên cứu ' phi mộng ' làm gì vậy?"
"Một đứa nhỏ như ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy" Cố thái y chọc chọc trán hắn "Được rồi, đã đưa đồ tới nơi rồi, tự mình đi chơi đi."
Cố Hoài cố gắng dùng thái độ bình thường nhất để làm xong mọi chuyện, sau đó hắn ngoan ngoãn ra ngoài.
Cố thái y không nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc đang dở tay.
Cố Hoài đi thẳng tới nơi luyện võ, gương mặt hắn càng ngày càng âm u, hắn không biết ca ca nghe theo mệnh lệnh của ai mà lại đi nghiên cứu phi mộng. Nếu để hắn tra ra, hắn nhất định sẽ không để người đó sống yên ổn!
"Chủ nhân." Một người mặc toàn thân đen tuyền, không một tiếng động quỳ xuống.
"Phi mộng hiện đang ở trong tay của ca ca, các ngươi đi tra xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào."
Nếu Cố thái y ở chỗ này, y sẽ phát hiện giờ phút này Cố Hoài không còn bộ dạng ngoan ngoãn như những lúc ở trước mặt y, nếu gọi hắn là ác quỷ bò từ địa ngục về cũng không sai.
Sau mười mấy năm, cuối cùng hắn cũng tìm thấy manh mối liên quan đến phi mộng. Hắn chắc chắn sẽ báo mối huyết hải thâm thù* năm đó! (Thù sâu đậm.)
"Ngài nói cái gì?" Thẩm Úc đứng lên, không thể tin được nói "Lúc tiên hoàng còn tại vị, từng có người dùng cách này để loại bỏ những người phản đối ư?"
Tròng mắt Thương Quân Lẫm xoay chuyển:"Trẫm cũng không ngờ Ẩn Long Vệ lại tra được một vụ án cũ như vậy."
"Bệ hạ tra ra nhiều không ?"
"Chỉ tra được đại khái, nếu không phải nghe theo lời quý quân nói, đi tra về phi mộng thì chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có ai biết được sự thật về năm đó."
Giọng nói của Thương Quân Lẫm đầy vẻ áp bách, "Tính mạng của mấy trăm ngàn tướng sĩ, không phải hi sinh ở trên chiến trường mà là hi sinh dưới lòng tham của người một nhà. Thật nực cười, nếu để trẫm biết được ai là người lập ra âm mưu này, trẫm nhất định sẽ không buông tha!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Thương Quân Lẫm đã tràn đầy sát ý.
"Bệ hạ nhất định có thể giúp các tướng sĩ giải trừ hàm oan. Bệ hạ, đừng tức giận, dễ khiến mình sinh bệnh."
Thẩm Úc có thể hiểu vì sao Thương Quân Lẫm lại phẫn nộ như vậy. Thương Quân Lẫm dựa vào chiến công mà bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn đã từng sinh hoạt ở trong quân một thời gian dài, cũng từng cùng ăn cùng uống với các tướng sĩ, nếu nói trên đời này có cái gì khiến hắn dễ xúc động nhất thì cũng chỉ có những tướng sĩ đã từng bầu bạn bên hắn.
"Làm sao bọn họ lại dám......" Lồng ngực của Thương Quân Lẫm phập phồng "Trẫm biết tiên đế hoa mắt ù tai, lại không ngờ rằng hắn lại dám để những chuyện đó xảy ra......"
"Bệ hạ......" Thẩm Úc không biết nên an ủi hắn thế nào, giờ phút này Thương Quân Lẫm như chú sói đầu đàn để mất đi đàn của mình. Cô đơn và tuyệt vọng.
"Quý quân," Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc, đè chặt y vào trong ngực, hắn tựa như người chết đuối vớ được một khúc gỗ "Trẫm chắc chắn sẽ không để yên cho bọn họ, trẫm tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra dưới sự trị vì của trẫm!":,,.