Đbtl1.
Việt Vương vừa mới bị kích thích, lại nghe thấy lời này, gân xanh trên thái dương hắn co rút, dường như hắn đã phải hao phí rất nhiều sức kiên nhẫn để không khiến mình làm ra hành động thất thố.
"Trước kia ngươi không như thế," Dường như lí trí Việt Vương đã bị bào mòn, hắn không nhịn được mà buột miệng thốt ra lời trong lòng, "Có phải ngươi đang trách bổn vương hay không? Ngươi trách bổn vương vì bổn vương đã không giữ được ngươi, khiến ngươi phải vào cung......"
"Từ từ." Thẩm Úc ngắt lời Việt Vương rồi thầm nghĩ khả năng chịu đựng của người này thật kém mà, mới chỉ nói vài câu mà đã nôn hết cả gốc gác ra.
Kiếp trước, lúc Việt Vương bại lộ thân phận ở trước mặt y cũng chưa từng thẳng thắn và thành khẩn như vậy. Bản thân y cũng chỉ thông qua dấu vết để lại để đoán ra thân phận thật sự của Việt Vương, thế mà đời này hắn ta lại gấp không chờ nổi mà tự mình nói ra?
Chuyện mình vào cung ảnh hưởng đến hắn nhiều như vậy sao?
Đủ loại suy nghĩ loé lên trong đầu Thẩm Úc nhưng trên mặt y lại không lộ ra chút nào, y còn cố tình làm ra bộ dạng nghi ngờ, hỏi: "Lời này của Việt Vương là có ý gì? Trong trí nhớ của ta rõ ràng chưa từng tiếp xúc với ngài lần nào? Chuyện ta có vào cung hay không đâu có liên gì đến Việt Vương điện hạ đâu đúng không?"
Hàng loạt câu hỏi liên tục hướng tới Việt Vương, dù hắn có bị lửa giận xâm chiếm đầu óc thì cũng phải thanh tỉnh lại một chút. Hắn nhận ra mình vừa lỡ miệng, sắc mặt hắn lập tức khó coi tới tận cùng.
"Bổn vương......"
"Hay là nói, Việt Vương đã từng giấu giếm thân phận tiếp xúc với ta ? Để ta đoán xem, Việt Vương mới vừa rồi đã nhắc tới Triệu Việt, chẳng lẽ Việt Vương điện hạ chính là Triệu Việt sao?" Thẩm Úc ôm cánh tay đứng trên bậc thang, y đứng từ trên cao nhìn xuống nam nhân đang mặc một thân trang phục đại biểu cho thân phận thân vương kia.
Việt Vương cũng không ngờ chỉ với dăm ba câu mà Thẩm Úc đã đoán được sự thật, hắn vội thề thốt phủ nhận:"Đó không phải là bổn vương.
"Vậy ngài là Vương công tử? Lâm công tử? Hay là Hứa công tử?"
Mỗi một cái tên được đọc ra, sắc mặt Việt Vương lại tối sầm đi thêm một chút, hắn đã cho rằng chuyện mình chỉ là thế thân đã là cực hạn cuối cùng mà hắn phải tiếp nhận, nhưng hắn nghĩ hàng triệu lần cũng không ngờ hắn còn có khả năng chỉ là thế thân...... Số một???
Thẩm Úc làm ra vẻ buồn rầu: "Người có chút nhiều, nếu không Việt Vương điện hạ trực tiếp nói cho ta ngươi là ai trong số đó nào?"
"Thẩm Úc, ngươi đừng có quá đáng!"
"Ta quá đáng? Người nghe lén ta và thị nữ nói chuyện là ai? Người theo đuôi ta ra tới tận đây là ai? Người cố ý giấu giếm thân phận tiếp cận ta lại là ai? Việt Vương điện hạ, ta cũng rất muốn biết, đến tột cùng ngươi muốn làm cái gì?" Thẩm Úc lạnh giọng nói.
"Bổn vương chỉ muốn nhắc nhở ngươi, đừng tưởng rằng có sự sủng ái của hoàng thượng là ngươi có thể không kiêng nể gì ở trong cung, người nhìn chằm chằm vào vị trí hoàng hậu không ít, ngươi rêu rao như vậy thì chỉ có thể trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt bọn họ mà thôi. Như thế sẽ chỉ làm cho bọn họ muốn diệt trừ ngươi cho sảng khoái." Việt Vương hít một hơi thật sâu, ngăn chặn cơn tức giận đang bùng lên từ đáy lòng.
"Chuyện này không nhọc Việt Vương lo lắng, ta tin bệ hạ sẽ bảo vệ ta thật tốt, dù sao bệ hạ cũng không giống người nào đó, ngoài miệng thì nói không thể mất đi nhưng đảo mắt một cái là có thể làm như không thấy khốn cảnh của người ta, đã thế sau khi xong việc còn làm như không biết, liều mạng tới tìm cảm giác tồn tại."
Thẩm Úc đi xuống bậc thang, đi từng bước một tới gần Việt Vương: "Việt Vương, có phải ngươi đang trách ta, trách ta không bởi vì ngươi mà nghĩ cách không tiến cung hay không?"
"...... Bổn vương không có."Giọng nói của Việt Vương không chịu sự khống chế mà hạ xuống, ngay từ đầu lúc hắn nghe được tin tức này đúng là nghĩ như vậy, lời Thẩm Úc nói giống như một cơn gió to, xốc lên vẻ ngoài ngụy trang mà hắn tự mình tạo ra, chỉ còn lại bộ dạng ích kỷ không tài nào giấu nổi.
Thẩm Úc thoáng rút lui, không muốn đụng chạm đến Việt Vương dù là một chút: "Hiện tại ta thật sự cảm thấy lựa chọn vào cung là ta lựa chọn chính xác nhất ta từng đưa ra, mặc kệ ngươi đã từng dùng thân phận gì tiếp cận ta, mối quan hệ của chúng ta trước kia không có, sau này lại càng không liên quan đến nhau."
Từng có, nhưng giờ chỉ còn lại sự thù hận kéo dài từ đời trước đến đời này.
Người lén đi theo phía sau Việt Vương đã trở về, hắn vội kể rõ những chuyện đã chứng kiến cho Lệ vương.
Lệ Vương vuốt râu: "Không ngờ tới nhỉ, vị Thẩm quý quân này của chúng ta lại có mối quan hệ như thế với Việt Vương."
"Vương gia, chúng ta có nên......"
"Một nhược điểm lớn như vậy chúng ta nhất định phải nắm chắc, Thẩm Úc, Thẩm quý quân à, không phải ngươi rất càn rỡ sao, bổn vương thật sự muốn nhìn xem sau khi bệ hạ biết chuyện có còn đối xử với ngươi như hiện tại hay không." Tâm trạng của Lệ Vương rất tốt, ông ta cười cười, ông ta cũng không ngờ việc âm thầm sai người đi theo Việt Vương lại có thể phát hiện được một niềm vui lớn như vậy.
Vừa nãy ông ta còn đang sầu lo không biết nên giải quyết Thẩm Úc như thế nào mà bây giờ biện pháp liền đưa tới cửa, xem ra, trời cũng đứng về phía ông ta.
"Phái người đi tra một vòng thật cẩn thận, bổn vương muốn biết tất cả mọi chuyện Thẩm Úc đã làm trước khi tiến cung."
Sau ngày tổ chức cung yến, vài đại thần dám bất kính với Thẩm Úc đã bị cách chức, đối với chuyện này, các đại thần đã dự liệu trước, họ cũng không oán trách gì nhiều.Bệ hạ chỉ cách chức chứ không phải chém người đã coi như nhân từ.
Hơn nữa những người này chức quan cũng không cao, phẩm hạnh cũng không quá tốt đẹp, chuyện triều đình giảm mất mấy người cũng không gây ra quá nhiều biến động.
Thời gian đến năm mới càng ngày càng gần, Thương Quân Lẫm không còn bận rộn như khoảng thời gian trước đây, vì vậy, thời gian ở lại Ngọc Chương Cung càng ngày càng tăng.
Bởi vì sắp đến Tết, Thương Quân Lẫm liền hạ lệnh bảo các Phiên vương ở lại kinh thành ăn Tết đã rồi lại về đất phong.
"Việt Vương điện hạ biết vì sao bệ hạ không muốn chúng ta trở về không?" Trong một gian phòng thanh nhã, Lệ Vương nâng chén rượu nhạt lên uống một ngụm.
"Chẳng lẽ hoàng thúc biết?" Việt Vương quả thực không nghĩ ra, gần đây hắn vì chuyện của Thẩm Thanh Nhiên nên bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, thật sự không rảnh tìm hiểu.
"Có thể đoán được đại khái, sợ là có người nào đó dã tâm lớn, bệ hạ muốn mượn cơ hội hỏi thăm." Lúc nói chuyện này, Lệ Vương nhìn Việt Vương với ánh mắt sâu xa.
Trong lòng Việt Vương nhảy dựng lên, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi: "Chuyện này...... Chất nhi(cháu) thật sự không biết, gần đây chất nhi bận một ít việc riêng, không có thời gian lo chuyện khác."
Lệ Vương cười cười, cũng không chọc thủng lời nói của hắn, nhưng câu nói tiếp theo của ông lại suýt chút nữa đã khiến Việt Vương nhảy dựng lên.
"Hoàng chất có từng suy xét qua, muốn xử lý mối quan hệ với Thẩm quý quân như thế nào không? Hiện giờ bệ hạ yêu thương Quý quân như vậy, nếu ngài ấy biết trước khi Quý quân vào cung đã có quan hệ mập mờ với ngươi, như vậy chẳng phải là......"
Lệ Vương còn chưa kịp nói xong, Việt Vương đã hiểu ý của ông. Chuyện của hắn và Thẩm Úc, nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu bị người có tâm cơ lợi dụng thì mấy chục năm bày ra âm mưu của hắn cũng sẽ không còn .
"Hoàng thúc nói đùa, bổn vương và Quý quân xưa nay không quen không biết, sao hoàng thúc lại nói chúng ta có quan hệ?"
"Việt Vương không cần vội vã phản bác, nếu bổn vương đã dám mở miệng thì đương nhiên là có chứng cứ. Hiện giờ ta và ngươi có cùng mục đích, chẳng lẽ Việt Vương tình nguyện nhìn người đã từng là người yêu ân ái cùng một nam nhân khác cả đời sao?"
Lệ Vương cũng không ngờ tới, thuộc hạ của hắn lại có thể tra được những tin tức thú vị như vậy, hoá ra Việt Vương đã lặng lẽ tới kinh thành từ lâu, lại còn giấu giếm thân phận để kết bạn với trưởng tử của Trấn Bắc Hầu, đã thế hai người còn cùng vào cùng ra, thái độ vô cùng thân mật.
"Việt Vương điện hạ, nếu ngươi không ngại thì có thể hợp tác với ta, ta muốn vị trí hoàng hậu kia, nếu ngươi còn muốn Thẩm Úc thì sau khi mọi chuyện hoàn thành, ngươi có thể đưa y trở về đất phong."
Việt Vương biết, nếu Lệ Vương dám nói ra lời này thì tất nhiên đã biết chút gì đó, nhưng có một vài chuyện, điều tra ra và bản thân tự mình cảm nhận sẽ không giống nhau.
Im lặng một hồi, Việt Vương mở miệng: "Hợp tác thì có thể, nhưng hy vọng hoàng thúc hiểu rõ một chuyện: Người có tình cũ với Thẩm Úc là Triệu Việt. Không liên quan gì tới bổn vương."
Lệ Vương cười: "Bổn vương hiểu rõ, Việt Vương điện hạ vẫn luôn ở trong đất phong của mình, chưa bao giờ lén trở về kinh cho đến khi hoàng thượng gọi về."
"Mời hoàng thúc một ly." Việt Vương bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Nếu hoàng chất có chuyện gì thì cứ tới tìm bổn vương, chỉ cần bổn vương có thể giúp đỡ thì chắc chắn bổn vương sẽ không từ chối."
Việt Vương nắm chặt chén rượu trong tay.
Thẩm Úc.
Hắn không chịu đựng được khi nhớ tới bộ dạng của Thẩm Úc khi ở bên Thương Quân Lẫm, chỉ cần nhớ tới cảnh đó, trong lòng hắn lại tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt.
"Hắt xì."
"Công tử, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, trời đã khuya rồi." Mộ Tịch bưng nước ấm vào.
Thẩm Úc buông bút trong tay ra, đặt tay vào trong nước ấm, sau khi cảm thấy nhiệt độ cơ thể đã ấm hơn mới lấy tay ra "Không có chuyện gì đâu."
"Công tử, phía Việt Vương sẽ không xảy ra chuyện gì thật sao?" Sau khi biết Triệu Việt là Việt Vương, Mộ Tịch vẫn luôn thấy không yên lòng, nếu lỡ Việt Vương lấy những chuyện xảy ra lúc trước ra nói bậy bạ, bệ hạ sẽ tin tưởng công tử nhà mình chứ ?
Từ xưa đến nay, chuyện nam tử khó chịu đựng nhất chính là chuyện kia(mọc sừng). Huống chi bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, sẽ càng không thể chấp nhận.
"Ngươi cảm thấy hắn sẽ ngốc đến mức dám liều mạng cùng ta sao?"
Mộ Tịch lắc đầu, nàng chỉ là sợ Việt Vương bị công tử nhà mình chọc tức đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, thật sự khai hết mọi chuyện ra ngoài.
"Hơn nữa, vốn dĩ giữa ta và hắn cũng không có gì hết, nếu hắn muốn làm cái gì thì cũng không có cơ hội để làm."
————
Thẩm Úc biết hôm nay Việt Vương đến đây thì sẽ không có gì tốt lành, chỉ là y không ngờ hắn sẽ dùng cách này.
Nhìn hai nam nhân đang chắn trước mặt mình, Thẩm Úc dừng chân: "Hai vị Vương gia tới đây làm gì?"
Những lúc trời đẹp, Thẩm Úc sẽ dạo quanh Ngọc Chương Cung, hôm nay thuận đường nên y định đưa quà sinh nhật muộn đến cho Thương Quân Lẫm, không ngờ lại đụng phải Việt Vương và Lệ Vương.
"Chúng ta cố ý tới tìm Quý quân, có thể tìm một chỗ nói chuyện hay không ?" Việt Vương trầm mặc không nói gì, Lệ Vương trông có vẻ hòa ái mở miệng.
Thẩm Úc cảm thấy bọn họ tới tìm mình thì nhất định sẽ không có chuyện gì tốt, y không định lãng phí thời gian với bọn họ bèn nói luôn "Có việc gì thì cứ nói thẳng ra."
"Vậy bổn vương sẽ đi thẳng vào vấn đề," Lệ Vương híp híp mắt, hơi mang tính uy hiếp nói, "Chuyện trước khi Quý quân vào cung bổn vương đã biết được, nếu Quý quân không muốn những người khác biết việc này thì tốt nhất ngài hãy nghĩ cách khuyên bệ hạ đồng ý nạp phi."
"Ta còn cho là chuyện gì quan trọng, hoá ra là chuyện này, Lệ Vương nghĩ nhiều rồi, vì sao ngài lại nghĩ rằng ta sẽ bị ngài uy hiếp ?" Thẩm Úc nhướng mày "Nếu là vì việc này, Lệ Vương liền không cần lãng phí thời gian lẫn nhau."
"Quý quân cảm thấy bệ hạ sẽ không để ý việc này sao?" Lệ Vương rất không thích nhìn bộ dạng không sợ gì cả của Thẩm Úc, ngữ điệu đầy thâm độc "Tạm thời có thể nói là những chuyện đó đã xảy ra trước khi vào cung, bệ hạ sẽ không quá để ý. Nếu bổn vương nói, bổn vương còn biết sau khi Quý quân vào cung đã âm thầm rời cung để hẹn gặp tình cũ thì sao?"
Sắc mặt Thẩm Úc đột nhiên có chút vi diệu.
Lệ Vương tưởng mình đã dẫm tới chỗ đau của Thẩm Úc, khóe miệng cong lên:"Bổn vương cũng không định nói chuyện gièm pha này ra ngoài cho tất cả mọi người đều biết, chỉ cần quý quân dựa theo lời bổn vương nói mà làm, bổn vương đảm bảo chuyện Quý quân lén gặp người cũ sẽ không có người thứ hai nhắc tới, trước khi Quý quân trả lời hãy suy xét cho thật kỹ."
"Suy xét cái gì?" Từ bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Thương Quân Lẫm, "Người các ngươi nói lén gặp Quý quân chính là trẫm, thế nào, Lệ Vương có ý kiến gì đối với chuyện này sao?"
"Thần không dám."Nụ cười trên mặt Lệ Vương như ngưng đọng lại.
"Trẫm và Quý quân ngẫu nhiên chơi trò tình thú, chẳng lẽ còn cần sự đồng ý của các ngươi hay sao?"
——————————————
Hôm nay mình xin phép dành mất phần "tác giả có lời muốn nói"của tác giả.
Mình cứ nghĩ truyện của mình sẽ rất flop và xưa giờ chỉ có mỗi bạn HinHongTh2 đọc. Bạn ấy cũng là động lực duy nhất để mình đăng truyện. Nếu không mình giữ để đọc luôn vì dù sao mình cũng vừa edit vừa đọc.
Hôm qua đột nhiên mình thấy truyện của mình có thêm người đọc nên mình cũng khá vui. Cũng hơi lo vì không biết tại sao truyện mình lại có thêm người đọc.
Vừa nãy mình đọc được cmt và biết được truyện đã bị reup. Thật sự thì nói không buồn là không thể,nhưng bản thân mình cũng chỉ là một người ăn cắp truyện của người khác rồi edit lại nên mình cũng không có quyền tố cáo người khác reup truyện của mình edit.
Mình thật sự rất cảm ơn tất cả những bạn đã không ngại xa xôi để tìm ra wattpad chính chủ để đọc và ủng hộ mình. XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI Ạ.
Đây là bộ đầu tiên mình edit nên CHẮC CHẮN sẽ có rất nhiều lỗi. Và mình CHẮC CHẮN sẽ trân trọng từng cmt sửa lỗi cho mình vì vậy rất hoan nghênh các bạn sửa lỗi cho mình.
Mình chỉ muốn nói là nếu ai muốn ủng hộ và trò chuyện với mình thì có thể tải app wattpad(có thể tải truyện offline nha mọi người). Và tìm trên thanh tìm kiếm KimChiH482 sẽ thấy mình. Lời tâm sự này có chút giống PR cho app nhưng thôi đành chịu =))
Một lần nữa rất cảm ơn mọi người đã mất công mò tới tận đây để ủng hộ mình🥰