Lúc mà Mặc Sơ nghĩ như vậy, cô cũng đã đi sang đó.

Lúc này, Quyền Đế Đình đang nói: "Cô kia, cô không phải Mặc Mặc..."

Anh ta thích gọi Mặc Sơ là Mặc Mặc.

An Ngôn không có trả lời.

Quyền Đế Sâm lại mắt say lờ đờ mông lung nói:"Chỗ này của Mặc Mặc không to như cô..."

Chỗ mà anh ta chỉ, tất nhiên là ngực.

Mặc Sơ vừa nghe thấy lời này, cô tức chết đi được!

Cô tưởng là người vào cái đêm sáu năm trước thật sự là anh ta, trong lòng cô cũng khó chịu, mặc dù sự việc đã qua sáu năm rồi, nhưng, vết sẹo trong lòng cô vẫn còn.

Mặc dù Quyền Đế Sâm không để ý những cái này, nhưng, cô để ý.

Cô đứng bên cạnh xe, cầm một cành cây to, gõ lên chiếc xe thể thao của Quyền Đế Đình.

Hai người này còn không sợ phiền, mui của chiếc xe thể thao cũng không che lại, đã trực tiếp trình diễn đại chiến ở trên xe rồi!

Quyền Đế Đình và An Ngôn đều đã uống rượu, có thể hai người đều là người cô đơn, vì thế đã làm cùng nhau.

Môi của hai người tạm thời tách ra, Quyền Đế Đình vừa trông thấy người đến là Mặc Sơ, anh ta mỉm cười nói: "Mặc Mặc, em ghen à?"

"Ghen cái đầu anh!" Mặc Sơ lạnh giọng nói: "Các người muốn chơi thì cũng đừng chơi ở ven đường!"

"Em là chị gái trông coi thành phố đeo huy hiệu đỏ à?" Quyền Đế Đình trêu cô.

"Anh đi tìm chết đi!" Mặc Sơ tức giận trừng mắt lườm anh ta.

Quyền Đế Đình thấy lễ phục cô đã ướt một mảng, trước ngực cũng như ẩn như hiện, xác thực là anh ta chưa từng chạm vào cô, có điều, anh ta đã chơi qua vô số phụ nữ, cho dù cách quần áo, tự nhiên là liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, của Mặc Sơ không lớn, khác xa so với An Ngôn.

Cho nên, cho dù anh ta đã say, An Ngôn cũng không câu dẫn được anh ta!

"Mặc Mặc, sáu năm trước chúng ta đã dục tiên dục tử..." Quyền Đế Đình cố tình trêu tức cô.

Mặc Sơ tức đến nỗi cô cầm cành câu gõ lên xe anh ta, kết quả gõ xước nước sơn trên chiếc xe thể thao của anh ta, sau đó cô định đi luôn.

"Mặc Mặc, em phải bồi thường cho anh..." Quyền Đế Đình xuống xe, chặn đường cô, không cho cô đi.

"Cút!" Mặc Sơ tức giận nói.

Quyền Đế Đình mặt dày nói: "Cút lên giường thì được!"

Mặc Sơ tát vào mặt anh ta kêu bốp một cái: "Quyền Đế Đình, anh khinh người quá đáng!"

Trên mặt Quyền Đế Đình, là một dấu năm ngón tay đỏ tươi, đôi mắt anh ta có hơi nguy hiểm: "Mặc Mặc, em lại đánh anh ư? Em cũng biết, đánh là thương mắng là yêu!"

An Ngôn đã say cũng xuống xe, cô ta ôm chặt Quyền Đế Đình từ phía sau: "Tại sao anh phải thích Mặc Sơ? Tại sao hai anh em các anh đều thích cô ta?"

Quyền Đế Đình thích cô thật, cho nên anh ta mặc kệ cô đã tát anh ta một casii.

"Buông tôi ra, bò sữa già!" Miệng của Quyền Đế Đình đặc biệt độc.

An Ngôn không thả: "Mặc Sơ đã sinh con cho anh, tôi cũng muốn sinh cho anh..."

Quyền Đế Đình vừa nghe thấy vậy, anh ta cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại lật mặt nói: "Tôi chỉ cần một mình Mặc Mặc sinh con cho tôi, cô cút sang một bên đi!"

"Quyền Đế Đình, anh thật tuyệt tình!" An Ngôn bực mình quát.

Quyền Đế Đình mặt dày nói: "Đương nhiên, tôi chỉ hữu tình với Mặc Mặc..."

Tối nay, tâm trạng của Mặc Sơ vốn là rất vui, Quyền Đế Sâm cũng đối xử tốt với cô, anh cũng đối xử tốt với con, cô và Quyền Đế Sâm đang nô đùa, kết quả thì sao? Cô lại đụng phải một thằng đàn ông đểu!

"Quyền Đế Đình, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh!" Mặc Sơ quay người liền đi.

Sau khi Mặc Sơ chạy xa rồi, Quyền Đế Đình đẩy An Ngôn ra, trình diễn xong rồi, cũng nên tan cuộc rồi.

An Ngôn kéo dây đeo trên vai: "Xem ta, Mặc Sơ vẫn chưa biết đứa bé không phải của anh!"

"Chẳng phải cái này là nhờ cô ban tặng sao?" Quyền Đế Đình bỗng có chút thương Mặc Sơ: "Đúng là lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển! Không đúng, là ong vàng đuôi độc!"

An Ngôn thì lại không quan tâm: "Chẳng phải anh cũng hưởng thụ cảm giác giày vò cô ta sao? Chẳng phải anh cũng mong hưởng thụ cơ thể của cô ta sao? Anh mới là tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, không đúng, từ trước đến nay anh chính là một tên hoa hoa công tử mặt dày! Anh nói xem, anh có từng nhìn ảnh chụp của cô ta rồi thủ dâm không?"

Hai mắt Quyền Đế Đình lạnh xuống: "An Ngôn, tôi không cho phép cô nói cô ấy như vậy!"

"Ơ, còn nảy sinh tình cảm thật rồi à?" An Ngôn lại không tin, một người đàn ông suốt ngày sờ mó sống trong đám phụ nữ, còn có thể yêu Mặc Sơ thật lòng ư?

Quyền Đế Đình đẩy cô ta ra: "Cô cút đi cho tôi!"

Quyền Đế Đình lái xe rời đi.

An Ngôn cầm điện thoại lên: "A sir, có người uống rượu lái xe, biển số xe là..."

Cô ta đã báo cảnh sát, để cho cảnh sát giao thông bắt anh ta!

Chẳng phải đã nói độc ác nhất là lòng dạ đàn bà sao? Cô ta liền ác cho anh ta xem!

...

Mặc Sơ đi dạo trên đường, cô nghĩ, mình đúng là không có việc lại tìm việc!

Nếu mà cô đi ra khách sạn cùng với Quyền Đế Sâm, thì có phải là cho dù có đụng phải đôi cẩu nam nữ này thì cô cũng sẽ không khiến trong lòng mình không thoải mái!

Thực ra, bởi vì đã có so sánh, nên thật là làm cho trong lòng người ta có một cán cân.

Quyền Đế Đình quá đểu!

Quyền Đế Sâm liền hiện ra vĩ đại!

Mặc Sơ đi không mục đích, chỉ chốc lát sau, không ngờ là có n chiếc xe cảnh sát bao vây cô.

Cô nhìn chiếc xe cảnh sát đột nhiên xuất hiện hoa cả mắt, đây là làm gì vậy?

Cô phạm pháp, hay là đã đắc tội nhân vật có máu mặt nào mà cô không nên đắc tội hả?

Một người trong đó gọi điện thoại: "Tổng giám đốc Quyền, đã tìm thấy bà Quyền rồi ạ!"

Sau khi người này cúp điện thoại, anh ta nói: "Bà Quyền, chào bà! Xin chờ một lát, tổng giám đốc Quyền tới luôn đây!"

Lúc này, Mặc Sơ mới hiểu, Quyền Đế Sâm không tìm được cô, vậy mà lại sử dụng quan hệ ở cục cảnh sát.

Trong nháy mắt này, nước mắt cô ứa ra, lúc đầu cô định chơi một trò lãng mạn và bất ngờ, kết quả không có chơi tốt và đã biến thành lo lắng và kinh hách.

Rất nhanh, Quyền Đế Sâm đã tới.

Vào khoảnh khắc mà cô nhìn thấy anh đi ra từ trên xe, cô đã chạy về phía anh, bất chấp hết thảy chạy về phía anh.

Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng: "Sao em đi xa vậy?"

Mặc Sơ ôm chặt cổ anh: "Em không biết đường, cũng không mang theo tiền và điện thoại..."

Cô không muốn nói cho anh biết, cô đã chịu ức hiếp ở chỗ Quyền Đế Đình, cô không muốn anh lo lắng về cô.

"Để xem lần sau em còn dám làm bậy với anh không?" Quyền Đế Sâm bế cô lên xe.

Mặc Sơ nhìn thấy bộ dạng áo quần bảnh bao của anh vào lúc này, cô lại nín khóc mà cười: "Em chỉ định cho anh một điều lãng mạn và bất ngờ thôi!"

Quyền Đế Sâm nói vào tai cô: "Về nhà, xem anh thu thập em thế nào!"

Mặc Sơ vội vàng hỏi: "Con trai đâu?"

"Tài xế đưa thằng bé về nhà trước rồi!" Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng, cởi áo khoác ngoài ra, đắp lên cho cô.

Cô ở trong lòng anh, một đường yên bình đi về nhà. Việc đầu tiên là Mặc Sơ chạy đi tắm rửa, sau đó chui vào giường của Mặc Hi ngủ!

Mặc Hi vừa thấy cô tới: "Làm xong chuyện xấu, sợ bị phạt à?"

"Làm gì có?" Mặc Sơ ôm lấy cậu bé: "Mẹ nhớ người tình nhỏ mà, chúng ta ngủ chung đi!"

Trong lòng, Mặc Sơ lại cảm thấy đặc biệt dễ chịu, may mà mặt nào Mặc Hi cũng tốt hết! Thật đúng là không có một điểm nào giống Quyền Đế Đình!

Sau khi hai mẹ con cùng nhau đi vào giấc ngủ, cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh cao to xuất hiện ở cửa.

Quyền Đế Sâm đến rồi!

Mặc Sơ trốn trong chăn, cô đã nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, giọng nói thờ ơ nhưng thực sự là uy hiếp: "Muốn để anh yêu em trước mặt con trai không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play