CHƯƠNG 34: AN BÌNH QUẬN CHÚA
Editor: Luna Huang
“Vương gia cùng Phong công tử lẽ nào không có giao tình sao?” Lòng Mạnh Thanh Hoan có nghi hoặc, ngày đó ba người bọn họ đến thăm, Mạnh Thanh Hoan thấy quan hệ của bọn họ chắc là tốt.
Dạ Mạch Hàn lắc đầu: “Ngày đó bất quá đúng dịp vô tình gặp được mà thôi, bổn vương quanh năm sâu cư ở Kính Vương phủ hầu như không bước chân ra khỏi nhà, đều không vãng lai với công tử quý tộc kinh thành.”
Mạnh Thanh Hoan nghi ngờ nhìn về phía Dạ Quân Ly, đã thấy hắn khẽ gật đầu, xác nhận thuyết pháp của Dạ Mạch Hàn.
Dạ Mạch Hàn cầm tay ý bảo nàng tùy ý.
Mạnh Thanh Hoan nói cám ơn, đi tới trước bàn đọc sách trên tuyên chỉ viết cái gì, một lát sau, nàng buông bút lang hào xuống, cần giấy Tuyên Thành chưa khô đưa cho Dạ Mạch Hàn.
“Tiểu nữ bất tài biết chút phong thuỷ thuật, mới vừa rồi nhập phủ thấy thượng phong vương phủ có kẽ hở, đây là phương pháp tu bổ, Vương gia nếu là tin tưởng, đại khả thử một lần, nếu không tin, chỉ coi là ta vui đùa nói như vậy.” Mạnh Thanh Hoan khẽ cười, một phen lời nói tích thủy bất lộ.
Dạ Mạch Hàn cụp mắt quét giấy Mạnh Thanh Hoan đưa tới, đáy mắt đột nhiên sáng lên một tinh quang, lập tức bao phủ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan, mâu quang sâu khóe môi câu tiếu ý ấm áp, gật đầu trí tạ: “Đa tạ Mạnh cô nương.”
Trường Lan có chút ngoài ý muốn, trên người cửu tiểu thư Mạnh gia cùng Dạ Quân Ly phục sinh có quá nhiều bí mật, cho người không khỏi muốn tìm tòi nghiên cứu.
Hắn tản ra nghi hoặc đáy lòng, để lại dược phương dặn dò Dạ Mạch Hàn tu dưỡng, liền cùng Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan ly khai Kính Vương phủ.
Lúc ba người lên xe ngựa, ánh mắt của Dạ Quân Ly cùng Trường Lan đều rơi vào trên người của Mạnh Thanh Hoan, thấy nàng biểu tình ngưng trọng coi như đang trầm tư.
Trường Lan hồ nghi nhìn về phía Dạ Quân Ly, đã thấy vẻ mặt bình tĩnh của Dạ Quân Ly lặng im không nói, hắn lắc đầu nhắm mắt lại như nghỉ ngơi.
Đột nhiên mã xa mãnh liệt nhoáng lên, thân thể của Mạnh Thanh Hoan thẳng tắp ngã ra trước, Dạ Quân Ly đưa tay ôm chặt lấy nàng.
Ôm ấp mặc dù là lạnh, nhưng là lại cực kỳ an toàn.
Vọng Thư Uyển.com
Lòng của Mạnh Thanh Hoan không an phận nhảy, hôm nay nửa người nàng rúc vào trong lòng Dạ Quân Ly, muốn động cũng không thể động đậy, Mạnh Thanh Hoan biết lại là cổ lực lượng kia quấy phá.
Trường Lan che miệng ho nhẹ một tiếng, Đi đường nào vậy thu hồi ánh mắt đang muốn hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì, liền nghe thanh âm ngạo mạn vô lễ của nữ tử, “Đi đường kiểu gì vậy, dám kinh xe của quận chúa nhà của chúng ta, là không muốn sống nữa phải không.”
Trong mã xa mi tâm của Dạ Quân Ly khẽ cau, ánh mắt hiện lên một lãnh duệ.
Cách màn vải truyền đến thanh âm của Lăng Túc: “Vương gia, là mã xa của An Bình quận chúa. Phía trước là lối rẽ, xe ngựa của bọn họ chạy quá nhanh suýt chút nữa đụng mã xa chúng ta.”
Mạnh Thanh Hoan , An Bình quận chúa, đích nữ của tướng quân phủ, thiên kim Ngọc gia!
Cái này, thật là có trò hay để nhìn.
Nàng ngẩng đầu nhìn biểu tình của Dạ Quân Ly, đã thấy hắn híp mắt một cái, khóe môi câu một tia cười lạnh, thanh âm âm trầm coi như từ luyện ngục ra tà mị không nặng không nhẹ, lại đặc biệt khiếp người: “Mới vừa rồi là ai nói bổn vương không muốn sống?”
Thị nữ theo xe nghe thanh âm này sắc mặt biến đổi lớn, đột nhiên ở trên mặt đất cả người không ngừng run rẩy, trong mã xa vội vã đi ra ha nữ tử tuổi thanh xuân.
“Hiên vương thứ tội, là An Bình trị không nghiêm, đụng phải. Vương gia” Vẻ mặt Ngọc Hương Cẩm như lâm đại địch, nàng hung hăng trợn mắt nhìn thị nữ quỳ trên mặt đất một mắt mắng: “Tiện tỳ, còn không vả miệng, cầu Vương gia khai ân!”