CHƯƠNG 33: ĐẾ TÂM KHÓ DÒ
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan không khỏi nghi hoặc.
Tàn cục phong thuỷ như vậy, lẽ nào sẽ không có người phát hiện, hay là nói, đây là có người cố ý bày ra? Nàng nghĩ xuất thần, thình lình của truyền đến tiếng hỏi thăm trầm thấp của Dạ Quân Ly: “Làm sao vậy?”
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, ngưng mi lắc đầu, nỗi băn khoăn trong lòng nhiều lắm, nàng còn cần tỉ mỉ chỉnh lý.
Một trận tiếng ho khan trầm thấp truyền tới, Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu liền thấy thị nữ đở Dạ Mạch Hàn đến đón. Nhìn qua hắn so với lần trước còn suy yếu hơn, trên mặt không có chút huyết sắc nào thật là tái nhợt, nhất phó thần sắc có bệnh tiều tụy.
“Tam đệ.” Thanh âm của Dạ Mạch Hàn có chút ám á, một đôi mâu quang ôn nhuận miễn cưỡng hiện lên quang thải nhàn nhạt.
Dạ Quân Ly vội vội vàng vàng đỡ lấy hắn, sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Nhị ca, ngươi thế nào bệnh thành như vậy?”
Dạ Mạch Hàn che mũi nặng nề ho khan vài tiếng, hư nhược lắc đầu cười khổ nói: “Thân thể này của ta từ nhỏ cứ như vậy, ngươi cũng không phải không biết, không có gì đáng ngại.”
Hắn nói ánh mắt hơi nhấc, rơi vào chỗ Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan thấy ánh mắt quan sát, nàng mỉm cười gật đầu xem như là kiến qua lễ. Tuy rằng tới lâu như vậy, nhưng nàng vẫn là không có học được một bộ lễ nghi của đại gia khuê tú cổ.
Dạ Mạch Hàn cười hoàn lễ, lập tức thu hồi đường nhìn.
Dạ Quân Ly đỡ hắn đi vào nội đường, nói rằng: “Nghe nói thân ngươi càng ngày càng yếu, nên ta liền dẫn Trường Lan tới nhìn một cái. Hắn là dược thánh chi đồ, y thuật so với những người thái y viện tốt hơn nhiều.”
Nói hắn nhẹ nhàng thở dài cảm khái nói: “Nhị ca, kỳ thực ngươi không nói ta cũng biết. Những người đó của thái y viện qua đây vấn mạch bất quá chỉ là cho có lệ mỗi một người đều là tiểu nhân nịnh nọt.”
Thanh âm của Dạ Quân Ly lãnh lệ vài phần, thân tại hoàng gia, những thứ ác tâm này hắn thấy rất nhiều.
Môi mỏng của Dạ Mạch Hàn nhấp nhấp, tiếu ý thanh cạn: “Tam đệ, ngươi biết tình cảnh trước mắt của ta, từ nhỏ phụ hoàng không thích ta, tùy ý ta ở vương phủ tự sinh tự diệt, ta có thể sống được đã coi như là may mắn rồi.”
Mạnh Thanh Hoan nghe trái tim băng giá, thế nhưng nhớ tới Dạ Quân Ly, nàng đột nhiên cảm thấy đế vương chi tâm thực sự là thâm bất khả trắc. Nhi tử Dạ Đình Giang yêu nhất đến tột cùng là ai?
Là Dạ Quân Ly được sủng ái bị cường địch nhìn chung quanh? Là Dạ Mạch Hàn không được sủng ái tùy ý tự sinh tự diệt? Hay là Dạ Huyền Tân hiện tại như cá gặp nước lẫn vào phong sinh thủy khởi?
Chỉ sợ cũng chỉ có tự bản thân Dạ Đình Giang rõ ràng đi!
Bốn người vào nội đường, Trường Lan liền tiến lên đây vì Dạ Mạch Hàn bắt mạch, Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Quân Ly lẳng lặng đứng ở một bên nhìn.
Qua nửa ngày, đã thấy Trường Lan khẽ nhíu mày nghi ngờ nói rằng: “Thực sự là kỳ quái, bệnh của Kính Vương cũng không phải đại chứng gì, vì sao luôn luôn phản phản phục phục?”
Vọng Thư Uyển
Mạnh Thanh Hoan nghe, đột nhiên nghĩ đến đột nhiên nghĩ đến phong thuỷ trong phủ bị phá hư, mâu quang của nàng vừa chuyển, đột nhiên hỏi: “Vương gia, chỗ ở của ngươi có từng đại tu không?”
Dạ Mạch Hàn sửng sốt, cũng gật đầu trả lời: “Năm năm trước, quý phủ hỏa hoạn, thiêu hủy một nửa phủ đệ. Vương phủ hôm nay là được tu sửa lại, có vấn đề gì không?”
Mạnh Thanh Hoan chợt tỉnh, chẳng lẽ là bởi vì đại tu phủ đệ nên phá phong thuỷ, cho nên mới dẫn đến Kính Vương quanh năm bị bệnh dằn vặt?
Nghĩ đến Chu Chính kia, Mạnh Thanh Hoan luôn cảm thấy sự tình không đúng, nhưng lúc này nàng chỉ có thể lấp liếm cho qua trước.
“Nếu thân thể của Vương gia không có đại chứng gì mà phản phục, nghĩ đến có lẽ là do phong thuỷ trong phủ. Lúc Vương gia đại tu phủ đệ, không có mời người của Phổ An giám đến xem phong thuỷ sao??” Mạnh Thanh Hoan thử dò xét hỏi.
Dạ Mạch Hàn cười khổ mà nói: “Một Vương gia như ta đây bất quá có tiếng không có miếng mà thôi, mỗi một quan viên trong triều đều tránh không kịp, chớ nói chi là Phổ An giám.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ ống tay áo, trên mặt là một bộ dáng dấp vân đạm phong khinh, nhưng đáy mắt lại mang theo một thất lạc.