CHƯƠNG 32: PHONG THỦY CỦA KÍNH VƯƠNG PHỦ
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nghe được tên của Lưu Cảnh liền biết hắn là ai, đã nhiều ngày ở vương phủ, nàng ít nhiều cũng biết một ít tình huống.
Hơn nữa nàng biết, Dạ Quân Ly cùng Lưu Cảnh cảm tình thâm hậu, bởi vì Lưu Cảnh là hắn một tay bồi dưỡng,
Dạ Quân Ly khó đè nén tâm tình kích động, mấy ngày nay hắn vẫn luôn đang âm thầm điều tra chân tướng Long Đằng quân bị huỷ diệt, thế nhưng lại không có tiến triển gì.
“Lưu Cảnh, nếu trở về thì hảo hảo dưỡng thương, bổn vương còn rất nhiều chuyện muốn giao cho ngươi làm, nhất định phải điều dưỡng tốt thân thể, biết không?” Lưu Cảnh thiên tư thông minh rất có dầu óc, Dạ Quân Ly có chút coi trọng hắn, đối với hắn càng kỳ vọng cao.

Lưu Cảnh khó nén tâm tình kích động, hai tay hắn ôm quyền ngạnh đáp: “Vâng.”
Dạ Quân Ly vỗ vỗ vai Lưu Cảnh, trên mặt lộ ra cười vui mừng, lập tức để Lăng Túc mang theo Lưu Cảnh đi xuống nghỉ ngơi trước.
Bình phục tâm tình, Dạ Quân Ly nhớ lại chính sự, mới nói với Trường Lan: “Trường Lan, đa tạ ngươi tiễn Lưu Cảnh về, lúc này bổn vương còn có một việc cần ngươi tương trợ.”
Trường Lan hơi thiêu mi, ôn nhuận cười ánh mắt khẽ quét Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan, cười hỏi: “Vì Kính Vương khán chẩn?”
Mạnh Thanh Hoan cả kinh, ánh mắt sâu đậm nhìn về phía Trường Lan, nghe Dạ Quân Ly nói. Trường Lan từ mười tuổi liền theo dược thánh học y, mà hắn còn từng cứu mạng Dạ Quân Ly, vì vậy quan hệ của hai người này có chút thân hậu.
Y thuật của Trường Lan ở kinh thành cũng là hưởng dự bất phàm, mà cử chỉ của ôn nhã, cư xử có mỹ danh quân tử, bách tính đều gọi hắn công tử Trường Lan, hoặc là y tiên.
Chỉ là người này hành tung bất định, thích du lịch thiên hạ. Chỉ tiếc Dạ Quân Ly trọng thương, Trường Lan không ở kinh thành, bằng không, Dạ Quân Ly làm sao dễ dàng vong thân?
Vọng Thư Uyển.com
“Công tử làm sao biết phải đi thăm Kính Vương?” Mạnh Thanh Hoan hiếu kỳ không ngớt.

Trường Lan bất đắc dĩ lắc đầu chỉ chỉ Dạ Quân Ly, khẩu khí có chút oán hận: “Mỗi lần Vương gia mời ta hồi kinh, đều là xem bệnh cho hắn. Nhưng mặc dù hắn có bệnh ta cũng vô pháp trị liệu, hắn lại gấp gáp như vậy mời ta trở về. Mà phóng nhãn toàn bộ kinh thành, cần ta chỉ sợ cũng chỉ có Kính Vương.”
Mạnh Thanh Hoan che miệng bật cười, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Dạ Quân Ly. Sợ rằng Dạ Quân Ly xem Trường Lan là đại phu ngự dụng của hắn rồi.
Vẻ mặt của Dạ Quân Ly trấn định tự nhiên, đối với ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan bắn tới làm như không thấy, hắn ho nhẹ một tiếng nghiêm mặt nói: “Thời gian không còn sớm, đi thôi!” Hắn nói, lập tức tiêu sái xoay người ra cửa phòng.
Mạnh Thanh Hoan cùng Trường Lan theo sát phía sau, ba người ra vương phủ lên xe ngựa, liền đến Kính Vương phủ.
Dọc theo đường đi Trường Lan vẫn không hỏi nhiều, hắn khí chất xuất trần, có một loại thái độ lạnh nhạt lánh đời, không khỏi làm cho lòng người sinh kính nể.
Trực giác nói cho Mạnh Thanh Hoan biết, người này tuyệt đối là một chính nhân quân tử hiếm có!

Lúc mã xa dừng lại trước Kính Vương phủ, Dạ Quân Ly cho người tiễn bái thiếp, chỉ chốc lát quản gia của Kính vương phủ liền tự mình đi ra đón chào, dẫn ba người Dạ Quân Ly trong phủ.
Chỉ là vừa vào cửa phủ, Mạnh Thanh Hoan liền phát hiện phong thuỷ của Kính Vương phủ…có vấn đề!
Cước bộ của Mạnh Thanh Hoan dần dần thả chậm rất nhiều, nàng vừa đi vừa đánh giá cách cục bố trí bên trong Kính Vương phủ, phong thuỷ thuật giảng: Khí thừa phong tắc tán, giới thủy tắc chỉ.
Kính Vương phủ tọa bắc triều nam, địa thế cách cục không có vấn đề, hết lần này tới lần khác bố cục trong phủ, phá hủy phong thuỷ chung quanh, để khí vận chảy đi hết, mọi việc không thuận, dịch sinh bệnh họa.
Mạnh Thanh Hoan rất nghi ngờ, theo nàng biết, trạch viện của đại thần thân vương trong triều bố cục phong thuỷ đều là do Phổ An giám bố trí tỉ mỉ, vì sao phong thuỷ của Kính Vương phủ này kém như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play