CHƯƠNG 328: PHONG VÂN NGỤY QUYẾT
Editor: Luna Wong
Khóe môi Mạnh Thanh Hoan run lên, khẽ cười ra tiếng nói: “Cảm tình Phổ An giám Phong Thanh Dương gặp nạn lần này, người cuối cùng được lợi là ngươi sao?”
Linh Hư từ chối cho ý kiến, hắn long long ống tay áo đứng lên nói với nàng: “Thời gian không còn sớm, sớm đi về nghỉ ngơi đi. Không cần lo lắng cho Dạ Quân Ly, trên đời này sẽ không có chuyện hắn không giải quyết được!”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, thần tình có chút ngẩng ngơ.
Đến Linh Hư đều cho rằng Dạ Quân Ly có thể độc đương tất cả, chiến vô bất thắng, nhưng thật là thế không? Theo nàng, yêu nghiệt chỉ là một nam nhân thông thường, có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố.
Có lẽ là mọi người vô cùng mong đợi hắn, nên hắn không bại lộ yếu đuối và thống khổ của mình trước mặt người khác. Chỉ có trước mặt nàng, Dạ Quân Ly mới thật sự là bản thân!
Nàng nghĩ xuất thần, thình lình lại nghe thanh âm trầm thấp của Linh Hư nói: “Thanh Hoan, có nhớ trước ta ở chỗ này đã từng nói với ngươi không?”
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nàng chợt ngẩng đầu nhìn Linh Hư, đã thấy hắn mỉm cười nhẹ giọng nói: “Tin tưởng lấy thông tuệ của ngươi, nhất định có thể ngộ ra lời đó, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Hắn xoay người, dáng người ôn nhã sái nhiên tiêu thất trong bóng đêm.
Mạnh Thanh Hoan lại thật lâu nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi xuất thần, không ngừng nhớ lại lúc trước Linh Hư đã nói với nàng.
Lúc đầu, Linh Hư bảo nàng nhớ kỹ: Nếu muốn thay đổi số mệnh của mình, p phải hoàn thành sứ mạng của mình!
Trong lúc bất chợt, linh quang nàng một đường, bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng sinh ra một loại hưng phấn cùng kích động trước nay chưa từng có. Mặc dù nói không rõ, nhưng con đường chết trong lòng, lộ ra một đạo quang, để cho nàng nhìn thấy hy vọng và tương lai!
Ngày kế, Hiên vương phủ.
Một tay Dạ Quân Ly chống đầu, ngồi ở phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, xa xa vài đạo tiếng bước chân đã đi tới phía này.
Noveltown.asia
Dạ Quân Ly mở mắt nhìn người đến, thần sắc hắn hơi buồn bã, tựa hồ ngây ngẩn chỉ chốc lát, chợt nghe Dạ Mạch Hàn trầm giọng nói: “Chuyện đều đã chuẩn bị xong như ngươi phân phó.”
“Được!” Dạ Quân Ly nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Dạ Mạch Hàn đột nhiên nắm cánh tay của hắn, mày kiếm hơi cau rất nghiêm túc hỏi hắn: “Ngươi nhất định phải làm như vậy sao? Ngươi sẽ không sợ Thanh Hoan nàng. . . Oán hận ngươi sao?”
Đáy mắt Dạ Quân Ly hơi sâu, hắn hít sâu một hơi nhìn về phía Dạ Mạch Hàn nói: “Nhị ca, chúng ta biện pháp tốt hơn không phải sao? Lẽ nào ngươi có thật muốn cho Lâu Vũ Thần giải quyết việc này, để bổn vương để tiểu cửu tiếu hắn một ân tình?”
Khóe môi Dạ Mạch Hàn khẽ động, hắn hơi rũ mâu, buông lỏng tay ra, cụt hứng vô lực nói: “Ta ở chỗ này chờ tin tức của ngươi!”
Dạ Quân Ly gật đầu, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Mông Lung đi theo bên người Dạ Mạch Hàn, thanh âm nhàn nhạt nói: “Lần này làm phiền Mông Lung cô nương.”
Mông Lung lắc đầu, đêm qua Dạ Mạch Hàn hồi phủ liền nói với nàng kế hoạch của bọn họ, đồng thời khiếp sợ càng làm cho nàng lo lắng.
Nàng nhìn thần sắc lãnh duệ của Dạ Quân Ly, nghĩ đến nữ tử cổ quái Mạnh Thanh Hoan kia, số phận giữa bọn họ luôn luôn có nhiều ngã rẽ thế sao?
Nàng hít sâu một hơi, tán đi sầu lo đáy lòng, biểu tình chăm chú trước nay chưa có đáp: “Đây là chuyện ta nên làm.”
“Chúng ta đi thôi!” Dạ Quân Ly nói, gật nhẹ đầu xem như đáp tạ, mang theo nàng ly khai Hiên vương phủ.
Dạ Mạch Hàn đứng ở trong đình viện hoang vắng, nhìn bọn họ đi xa, giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy lo âu và sợ hãi, mê man và bất an.
Một khi bí mật công bố, đến tột cùng sẽ mang đến mưa gió thế nào? Mà hắn cảm thấy, bí mật này tất sẽ cải biến rất nhiều số mạng người.
Phong vân tại đây biến hoá kỳ lạ trong thế cục, hắn từ lâu không thể nào chọn lựa!