CHƯƠNG 327: TÊN CỦA YÊU TINH
Editor: Luna Wong – chúng ta hẹn lại vào giữa tháng 4 đổi web mọi người nhé. Tên của đường link là noveltown.asia mọi người chớ quên nhé
Dạ Mạch Hàn nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh hoảng ngồi dưới đất của huynh muội Phong gia, hắn nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, quay Phong Nguyệt Bạch nói: “Ta đi khuyên hắn một chút, các ngươi đừng lo lắng.”
Nói, hắn xoay người ra gian phòng đuổi theo Dạ Quân Ly.
Ra Phong phủ, Dạ Mạch Hàn thấy Dạ Quân Ly đứng ở trước xe ngựa, hắn vội vội vàng vàng đi tới, thanh âm u chìm nói: “Tam đệ, ngươi làm như vậy không sợ tổn thượng tình nghị với Nguyệt Bạch sao?”
Dạ Quân Ly từ từ nhắm hai mắt thở phào nhẹ nhõm, thanh âm u lãnh nói: “Nếu như ta tiếp tục dung túng, Phong gia sớm muộn sẽ hủy ở trong tay Phong Nguyệt Nùng ngu xuẩn kia! Thục trọng thục khinh, ta tin tưởng Nguyệt Bạch tự nhiên rõ ràng!”
(Luna: Vớ vẩn, bảo người ta chọn giữa cha với eg, chọn thế là cũng thành bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Đế vương như vậy ta không muốn trợ.)
Hắn hừ lạnh một tiếng, vén rèm xe lên lên xe ngựa.
Khóe môi Dạ Mạch Hàn khẽ động, kỳ thực lời nói này của Dạ Quân Ly rất có lý, một nữ nhân đố kị có thể khiến người điên cuồng, lần trước Phong Nguyệt Nùng tản lời đồn, Dạ Quân Ly đã tha cho nàng một mạng.
Lúc này đây càng thêm không thể vãn hồi, mà Phong Nguyệt Nùng thật thật là tự làm bậy không thể sống!
Phàm là chuyện liên quan đến Mạnh Thanh Hoan, Dạ Quân Ly chưa bao giờ thủ hạ lưu tình, là nam nhân vì nữ nhân yêu mến có thể vi địch với khắp thiên hạ!
Tình như vậy, đến tột cùng là tốt hay xấu?
Thiên Huyền quan.
Mạnh Thanh Hoan ngồi trên bàn đá ở trong viện tử, nâng cằm ngước nhìn trăng sáng, Dạ Quân Ly không bên người, nàng luôn cảm thấy thiếu chút gì.
Mà việc của Mạnh gia, Dạ Quân Ly chỉ nói hắn có thể giải quyết, lại không nói cho nàng biết phải giải quyết như thế nào, chỉ là để cho nàng an tâm ở chỗ này chờ.
Từ lúc gặp Dạ Quân Ly, hắn tựa hồ một mực thu thập cục diện rối rắm cho nàng, mà nàng không giúp được gì.
Loại cảm giác này hết sức khó chịu!
Noveltown.asia
“Cô nương, lúc này sắp vào đông, ban đêm trời giá rét, ngươi không mặc nhiều chút.” Vân Thường có chút đau lòng nói, áo choàng trong tay đã rơi vào trên vai của Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan mỉm cười, đưa tay kéo áo choàng trên người, chợt nghe một đạo thanh âm thanh nhã thấp thuần nhẹ nhàng đi qua: “Hăng hái như vậy, ở chỗ này ngắm trăng?”
Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Linh Hư chân đạp ánh trăng như tiên nhân hạ phàm sái dật tiêu nhiên đi tới.
Hắn không chút khách khí ngồi xuống trên băng đá đối diện Mạnh Thanh Hoan, lập tức ngẩng đầu nhìn ánh trăng không trung một chút cười nói: “Ánh trăng đêm nay thực sự là không tệ.”
Mạnh Thanh Hoan biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nửa đêm tìm đến nàng, nàng liếc Linh Hư một mắt hỏi: “Trễ như thế, có huyền cơ gì muốn nói cho ta biết sao?”
Linh Hư nghe lời này, cao giọng một tiếng, ngũ quan tuấn dật của hắn rơi đầy ánh trăng nhu hòa, càng phát ra quang thải diệu nhân, bất nhiễm trần thế.
“Trên đời này nào có nhiều huyền cơ như vậy chứ?” Hắn cười nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt hỏi: “Trễ như thế không ngủ, nhớ Dạ Quân Ly?”
Mạnh Thanh Hoan than nhẹ một tiếng, đôi mi thanh tú hơi nhíu lên cũng rất nghiêm túc hỏi hắn: “Vì sao Dạ Chiêu quốc xem ta là yêu tinh, còn nói ta sẽ phá vỡ giang sơn Dạ thị?”
Vấn đề này trước trước sau sau Mạnh Thanh Hoan suy tư đã lâu, cũng không có tìm được giải thích hợp lý. Nếu nàng là người được sứ mệnh đưa tới cứu Dạ Quân Ly, tại sao nàng lại là yêu tinh họa loạn giang sơn được?
Lẽ nào Dạ Quân Ly vì nàng thực sự…
Mỗi khi nghĩ đến chỗ này, Mạnh Thanh Hoan cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa!
Con ngươi thâm thúy u tĩnh của Linh Hư hơi dừng lại một chút, ba quang đáy mắt nhẹ nhàng lóe lên, hắn nhướng nhướng mày cười nói: “Đó là bởi vì Phổ An giám có tiếng không có miếng, đạo hạnh không đủ. Việc này ở kinh thành một khi giải quyết, quốc sư vị của Dạ Chiêu quốc, trừ ta ra không còn có thể là ai khác, đến lúc đó ta nhất định tẩy sạch ô danh yêu tinh của ngươi!”