CHƯƠNG 27: ĐẦU MỐI PHÙ HIỆN
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan sớm hoài nghi việc mình có thể thấy huyền linh cùng Dạ Quân Ly hữu quan.
Nhớ kỹ lần đầu tiên thấy Long Đằng quân là bởi vì Dạ Quân Ly bế nàng, lần thứ hai thấy nữ quỷ bên người Kính Vương cũng vậy, lần này thấy Chu Chính cũng là bởi vì nàng và Dạ Quân Ly có tiếp xúc.
Nhưng nàng nếu như ly khai Dạ Quân Ly, liền nhìn không thấy mấy thứ này.
Dạ Quân Ly nghe nàng nói như vậy từ lâu đoán được ý của nàng, nghi thanh hỏi: “Là bởi vì thông linh ngọc trên người ta?”
Mạnh Thanh Hoan gật gật đầu nói: “Chắc vậy.”
Kỳ thực Mạnh Thanh Hoan cũng hoài nghi hết thảy đều hết thảy đều thông linh hữu quan, Dạ Quân Ly dựa vào nàng mà tồn tại là bởi vì thông linh ngọc, nàng dựa vào Dạ Quân Ly có thể thấy huyền linh cũng là bởi vì thông linh.
Xem ra ngọc bội kia quả thật là một kiện linh vật!
Nhưng lúc này không phải là thời gian thảo luận thông linh ngọc.
“Chúng ta theo Chu Chính, xem hắn đến tột cùng muốn đi đâu.” Mạnh Thanh Hoan thấy Chu Chính đi xa, nàng vội vội vàng vàng lôi kéo Dạ Quân Ly thận trọng đuổi theo hắn.
Trên đường cái an tĩnh, tĩnh đến thần kỳ, thỉnh thoảng thổi qua một trận âm phong thổi bay lá cây trên đất.
Mạnh Thanh Hoan chịu đựng cảm giác sợ hãi trong lòng, theo du hồn trước mặt, nàng thực sự là rất khó tưởng tượng, thứ bản thân nhìn thấy được tất cả đều là thật.
Thế nhưng nàng cũng xuyên đến nơi này, còn gặp phải một hoạt tử nhân, còn có chuyện bất khả tư nghị gì là nàng không thể tiếp nhận!
An ủi bản thân xong, tâm tình của Mạnh Thanh Hoan bình tĩnh rất nhiều, nàng mang theo Dạ Quân Ly theo Chu Chính qua mấy con đường, cuối cùng dừng ở trước cửa một tòa phủ đệ.
Chỉ là tấm biển trên cửa phủ xong, Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Quân Ly.
Đã thấy mâu tử thâm thúy của Dạ Quân Ly khẽ híp một cái, thanh âm mang theo nghi vấn cùng khốn hoặc hỏi: “Ngươi xác định là ở đây sao?”
Mạnh Thanh Hoan không nói gì, nàng chăm chú nhìn chằm chằm phủ đệ khí phái nguy nga, đại hồng đăng lung treo cao, trên ấm biển lưu kim bằng gỗ lim kim ti có ba chữ Kính Vương phủ, dị thường loá mắt sinh huy.
Chu Chính bồi hồi ở trước cửa phủ, đột nhiên xa xa truyền đến canh thanh canh ba, liền thấy một thanh ảnh tiếu lệ từ trong cửa phủ bay ra.
Mà người này Mạnh Thanh Hoan nhận được, chính là nữ quỷ bên người Dạ Mạch Hàn kia, chỉ là quan hệ của nàng cùng Chu Chính nhìn qua tựa hồ không bình thường, tuy rằng không biết bọn họ đang biểu đạt cái gì, nhưng nữ quỷ này phân minh quỳ ở trên mặt đất dập đầu với Chu Chính.
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan nhìn một màn này, linh quang trong óc khẽ động, có chút kích động hỏi Dạ Quân Ly: “Dưới gối của Chu Chính này có nữ nhi không?”
Dạ Quân Ly gật đầu trả lời: “Chu Chính là có một nữ nhi, tên gọi Chu Ngọc Hoa, chỉ là ba năm trước đây bệnh qua đời, thời điểm chết chỉ có mười lăm tuổi.”
Hắn xem qua quyển tông Lăng Túc đưa tới, mặt trên liền ghi lại tình huống cuộc đời cùng với gia đình của Chu Chính.
Mạnh Thanh Hoan bừng tỉnh đại ngộ, tư tự dần dần thanh minh, hai tròng mắt kinh dị của nàng hơi sáng nói với Dạ Quân Ly rằng: “Đi thăm dò Chu Ngọc Hoa cùng Kính Vương có cùng xuất hiện gì?”
Chu Ngọc Hoa chết ba năm nhưng vẫn đi theo bên người Kính Vương, đây quả thật là khả nghi, chỉ cần tra ra giữa bọn họ có liên hệ gì, nỗi băn khoăn tự nhiên có thể chậm rãi giải.
Dạ Quân Ly thấy khóe môi của Mạnh Thanh Hoan vung lên một dáng tươi cười đắc ý, hắn hơi cong môi, ánh mắt chuyển hướng về phía Lăng Túc, thanh âm thanh lãnh nói: “Lập tức đi thăm dò.”
Lăng Túc ứng tiếng vâng, xoay người liền biến mất ở trong đêm đen.
Mạnh Thanh Hoan ngạc nhiên, khuya khoắt cũng không cần gấp gáp như vậy chứ? Nàng bĩu môi hề lạc nói: “Làm việc cho Vương gia thật đúng là khổ cực, chẳng phân biệt được ngày đêm, tuyệt không thương cảm thuộc hạ? Quả thực chính là một lão bản lòng dạ hiểm độc hắc phế!”
Nàng có điểm đồng tình Lăng Túc, cũng khinh bỉ yêu nghiệt phúc hắc không xem thuộc hạ là người này.
Dạ Quân Ly hừ nhẹ một tiếng, hắn vung tú bào, tức giận xoay người sang chỗ khác giọng nói lãnh lệ: “Ngươi cũng biết, có đôi khi ngươi chậm một bước, liền có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tối nay, ngươi cùng ta đi tới đoạn đường này nhìn như gió êm sóng lặng, ngươi lại cũng biết phía sau bình tĩnh này cất giấu bao nhiêu máu tanh?”
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt một chút, nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Dạ Quân Ly, tâm một kích nặng nề.