CHƯƠNG 232: LÂU TƯỚNG CHI MƯU
Editor: Luna Huang
Tiêu Tầm Dương liền sinh ma chướng như vậy, vì đoạt lại người lòng mình yêu, Tiêu Tầm Dương cùng Dạ Đình Giang hoàn toàn tan vỡ, trở mặt với nhau, hai nước cũng là chiến tranh không ngừng, dân chúng lầm than.
Lúc trước mang Trường Lan đi, cũng không hi vọng hắn lưng đeo cừu hận của phụ thân, bước trên một con đường không lối về.
Trường Lan là nhi tử Tình Nhiễm yêu tha thiết, hắn không hi vọng Trường Lan cuốn vào lốc xoáy quyền lợi, bởi vậy mới có thể dùng cổ thuật ẩn đi nốt chu sa của Trường Lan, hi vọng hắn giống một người bình thường mà lớn lên, an nhạc vô ưu!
Nhưng vận mệnh, thật sự là không thể nắm trong tay. Máu tươi của người thân nhất, là biện pháp duy nhất giải cổ độc, nhưng cố tình, huynh muội bọn họ ngay trong biển người mênh mông gặp được.
Mà hắn bất lực!
…
Đồng thành, khách điếm Tứ Phương
Lâu Vũ Thần ngồi ngay ngắn tại trước cửa sổ uống trà, tử bào đẹp đẽ quý giá của hắn cao quý tao nhã, ngón tay dài nhọn bưng ly trà sứ trắng, chóp mũi tản ra hương trà.
Hắn nhấp nhẹ một miệng nước trà, giương mắt quét người đối diện một mắt, giọng nói trước sau như một sáng sủa tùy ý: “Cảnh thế tử cũng biết hậu quả của tự tiện hành động?”
Đối diện hắn đúng là An vương thế tử của Thánh Dương quốc, Tiêu Cảnh Lương.
Người này một thân hoa phục, tướng mạo tuy rằng sinh rất tốt, nhưng không thể che hết khí tức hoàn khố, nhất là một đôi con ngươi lộ ra cao ngạo không ai bì nổi.
“Ta đã bố trí tốt hết thảy, lần này sẽ không để cho nàng còn sống trở về.” Tiêu Cảnh Lương làm như hết sức có tin tưởng, hắn dương mi lên, trên vầng trán tràn đầy khinh thường.
Lâu Vũ Thần cười lạnh một tiếng, hắn đem ly cầm trong tay mạnh mẽ buông, con ngươi u lãnh thâm thúy quét Tiêu Cảnh Lương một mắt, âm trầm nói: “Thế tử cũng biết, người giết tử sĩ của ngươi cứu Trường Nhạc công chúa là ai không?”
Trên vầng trán của Tiêu Cảnh Lương chợt thu, sắc mặt nghiêm túc vài phần: “Là ai?”
“Chính là đối thủ một mất một còn của các ngươi, Hiên vương Dạ Quân Ly. Nếu để cho Hiên vương biết được Thánh Dương quốc các ngươi hiện giờ loạn ở bên trong, ngươi cảm thấy An vương còn có cơ hội đoạt được long ỷ sao?” Lâu Vũ Thần vân đạm phong khinh nói xong, nhưng ở Tiêu Cảnh Lương nghe giống như trọng thạch áp đỉnh.
Vọng Thư Uyển.com
Hắn tức giận đến vỗ mạnh bàn một cái tức giận nói: “Nguyên lai là hắn! Lần trước Thu Nham sơn không thể lấy mạng của hắn, lúc này đây nếu hắn dám xuất hiện, bổn thế tử nhất định giết hắn.”
Lâu Vũ Thần khẽ xuy một tiếng: “Giết Hiên vương? Khẩu khí của thế tử cũng thật không nhỏ!” Hắn tùy ý vuốt vuốt ly trên bàn, không chút để ý nói: “Bổn tướng nếu đáp ứng trợ giúp An vương giành được ngôi vị hoàng đế, liền nhất định sẽ tận lực. Kỳ thật muốn đối phó Dạ Quân Ly rất đơn giản, bất quá ngươi cần nghe an bài của ta.”
Hai tròng mắt của Tiêu Cảnh Lương sáng ngời, nhìn Lâu Vũ Thần: “Lâu tướng mời nói.”
“Lập tức rời Đồng thành.” Lâu Vũ Thần mạnh mẽ nắm chặt ly, ánh mắt trở nên u ám vài phần.
Tiêu Cảnh Lương thật là khó hiểu hỏi hắn: “Vì sao phải rời Đồng thành?”
“Cứ làm theo như ta nói, không nên hỏi vì sao. Thế tử ra khỏi thành ở Linh Sơn ngoài thành chờ ta, nếu muốn lấy tính mạng của Dạ Quân Ly, Linh Sơn là địa phương tốt nhất!” Khóe môi của Lâu Vũ Thần giơ lên ý cười giảo quyệt, hắn bưng ly lên uống một hơi cạn sạch nước trà bên trong.
Tiêu Cảnh Lương tuy có nghi hoặc, nhưng thấy Lâu Vũ Thần như vậy cũng không có hỏi nhiều, lập tức đứng lên đáp: “Được, ta sẽ nghe Lâu tướng.”
Lâu Vũ Thần cười khẽ không nói, hắn nắm ly nâng mắt nhìn phía xa xa. Nơi này mơ hồ có thể kia Linh Sơn ẩn trong sương mù, mà nơi đó nên là kết cục tốt nhất của Dạ Quân Ly.
Mâu quang của Lâu Vũ Thần trở nên ngoan lệ, hắn mạnh mẽ nắm chặt, ly trong tay vỡ bột phấn phiêu tán.
Vì tiểu Diệp nhi của hắn, Dạ Quân Ly đã không thể lưu! Chỉ có bỏ tâm phúc đại họa này, hắn có thể chuyên tâm lấy lại hết thảy thứ thuộc về hắn!