CHƯƠNG 16: HỮU KHÁCH LAI PHỎNG

Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu vừa đi hướng Yên Hà trai, trong lòng vừa cười lạnh. Lúc nãy nàng còn muốn hỏi Trương Thiên Hồng, về sau làm sao nàng ta biết được Tiết Tinh Vân xảy ra chuyện. Thế nhưng nếu còn tiếp tục truy cứu, nhất định cũng không tổn thương được sợi tóc nào của nàng ta mà còn kéo theo bao nhiêu con ma chết thay nữa, vì thế nàng lựa chọn bỏ qua.

Nếu nàng ta đã chuẩn bị tốt như vậy, vậy liền không dễ dàng bị nàng túm đuôi được, vẫn là chậm rãi tìm cơ hội khác thôi. Quan trọng nhất là Tiết Tinh Vân bắt đầu có sự hoài nghi nàng ta rồi, di nương phù hộ a.

Thanh Sơn vẫn rất không hiểu cách làm của Tiết Nhu, nàng cắn môi một hồi mới hỏi: “Lúc nãy rõ ràng là muốn vu oan người a, từ đại môn đến Yên Hà trai xa như vậy làm sao có thể gặp người trước được?”

“Không quan trọng nữa rồi, hắn chết sẽ không đối chứng nữa.” Di nương cùng nhũ mẫu cũng là bị trượng tễ mà chết, hiện lại sắp có thêm một người a. Làm việc lớn phải hy sinh là chuyện bình thường, huống hồ là hy sinh một kẻ vu hãm mình, thế nên lúc nãy nhìn hạ nhân kia bị kéo đi, lòng nàng không có một tia gợn sóng.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lại qua đi bốn ngày, bốn ngày này mọi chuyện hoàn toàn bình tĩnh, trừ chuyện Tiết Tinh Vân luôn ở trong phủ không ra ngoài nữa. Cũng không phải hết bạc tiêu hay gì, quan trọng là đắc tội Vương Thể Chiêu nên còn chưa dám ra ngoài mà thôi.

Mà trong bốn ngày, Trương Thiên Hồng không ngừng dừng đủ mọi cách để Tiết Tinh Vân nói chuyện hôn sự với Tiết Nhu, chỉ là mỗi lần Tiết Tinh Vân nhìn thấy lệ quang trong đôi mắt ửng hồng của muội muội hắn liền không nỡ nói tiếp. Chính vì vậy chuyện hôn sự cũng chẳng đi tới đâu.

Còn Tiết Nhu, nàng nhận ra một điều là, sự kiện ở Tàng Hương lâu hôm đó, nàng thua rồi. Trương Thiên Hồng không chỉ muốn chia rẽ tình cảm huynh muội nàng, mà còn cố ý vũ nhục nàng, để nàng cõng thêm danh ác nữ.

Nam nhân ở ngoài Tàng Hương lâu kia cũng là nàng ta sai ngươi mua chuộc, cố ý lớn tiếng vũ nhục nàng, để nàng làm ra chuyện mất kiềm chế, sau đó động thủ. Trong mắt mọi người giờ đây nàng chính là một nữ nhân đanh đá, không đoan trang hiền thục.

Như vậy, sẽ càng để mọi người có cái nhìn không tốt về nàng, không người dám cầu thú. Hơn hết chính là, chuyện truyền đến tai phụ thân liền càng không dễ nghe, phụ thân sẽ càng bất mãn với nàng hơn. Vậy hôn sự của nàng cùng Chung Hạng Siêu sẽ càng chắc chắn hơn.

Hôm đó là nàng mãn chàng, lửa giận làm mờ lý trí không nghĩ được nhiều như vậy. Thế nên ván đó Trương Thiên Hồng thắng, chỉ là, nàng tuy thua nhưng lại cũng có chút thu hoạch, xem như cũng có điều an ủi đi.

Tiết Nhu nằm ở trên giường, hít một hơi không khí trong lành rồi mới ngồi dậy. Khi nàng vẫn còn đang chìm đắm trong tư tự, tiếng gõ cửa cùng âm thanh của Thu Thủy truyền đến kéo hồn phách của nàng trở về.

“Tiểu thư, ngươi đã thức dậy chưa? Thu Thủy vào hầu hạ người rửa mặt a.”

“Ân.” Tiết Nhu lười biếng ân một tiếng không lớn không nhỏ.

Sau khi dùng qua điểm tâm, có một nha hoàn đến báo: “Tam tiểu thư, phu nhân cho gọi ra tiền thính.”

“Có biết là chuyện gì không?” Tiết Nhu cũng không có bao nhiêu lưu ý, chỉ cầm lược gỗ lên chải chải lọn tóc đen mượt mà trong tay mình.

“Hồi tam tiểu thư, biểu thiếu gia biểu tiểu thư đến chơi. Nghe nói sẽ lưu lại vài hôm làm khách.” Nha hoàn rất trung thực, báo hết những thứ mình vừa biết. Khi nói xong, nàng nhận được một cái phất tay của Tiết Nhu, thế là lui ra ngoài.

Tiết Nhu vẫn vẫn chải tóc, không hề có chút ý tứ muốn ra ngoài nghênh tiếp. Nàng biết hai kẻ đó, Trương Niên cùng Trương Oánh là chất nhi của Trương Thiên Hồng, cả hai đều là tử đệ thương gia đến từ Lưu Châu.

Trương gia là dòng tộc hương thư nhỏ không có tiếng tăm, sau khi Trương Thiên Hồng gả vào Tiết phủ làm chính thê, đại ca nàng ta lại từ quan làm một thương gia và dọn đến Lưu Châu. Vì vậy, phụ thân của nàng muốn thăng quan tiến chức cũng không thể nhờ vào bên ngoại giúp đỡ, chỉ có thể tự lực cánh sinh, do đó cống hiến bao nhiêu năm cũng chỉ là một giáo úy nho nhỏ mà thôi.

Nàng còn nhớ năm đó, khi nàng rời khỏi Bình An bá phủ quay về Tiết phủ, mọi người không ai ra mặt, Trương Oánh dựa vào thân phận nhị thiếu phu nhân của Tiết gia chặn nàng ở bên ngoài, vũ nhục nàng trước mặt mọi người.

Trương Niên cùng nàng chưa từng có nói nhiều mấy câu, nên ấn tượng không nhiều lắm. Chỉ biết, hắn cùng Tiết Tinh Vân rất hợp, mỗi khi gặp mặt đều là cái dạng nói chuyện mấy ngày không dứt, có lẽ cũng không phải dạng tốt đẹp gì.

Thu Thủy vừa nghe có Trương Niên lập tức sáng mắt, đầy hưng phấn nói với Tiết Nhu: “Tiểu thư, chúng ta mau mau ra ngoài a, đến trễ sẽ không tốt đâu.”

Phải biết rằng, Trương Niên so với Tiết Tinh Vân thì soái hơn rất nhiều, vóc người cũng tốt, lại còn lịch sự nho nhã. Năm ngoái gặp qua nàng liền nhớ mãi không quên, không nghĩ tới hắn còn đến làm khách vài hôm a.

Ngược lại Thanh Sơn có vẻ không vui nói: “Chỉ là biểu thiếu gia cùng biểu tiểu thư đến thôi, có cần khoa trương như vậy không? Lại còn lưu lại làm khách vài ngày nữa chứ, cũng không biết có mục đích gì.”

Tiết Nhu nhìn gương mặt hồng đồng đồng của Thu Thủy liền nhìn thấu được suy nghĩ của nàng ta. Khi nghe được lời của Thanh Sơn, nàng không nhanh không chậm giải đáp, “Bọn hắn cũng đến tuổi thành thân rồi, đương nhiên không thể qua loa tìm vài người ở Lưu Châu được, vẫn là lưu lại kinh thành mà chọn, biết đâu được quý nhân nhìn trúng.”

Cái gì mà lưu lại vài ngày chứ, sợ là chuyện này Trương Thiên Hồng sớm an bài rồi đi, muốn chất nhi của mình dựa vào hôn sự của nàng cùng Chung Hạng Siêu nhất tề trèo cao, quả là mộng đẹp to lớn a. Còn nghĩ nàng sẽ giúp họ sao? Đừng có đùa, mấy chuyện bị người bán còn giúp người kiếm tiền này, Tiết Nhu nàng làm nhiều rồi, giờ đổi chủ ý không làm nữa.

Thu Thủy vừa nghe lại xuân tâm bạo phát, cúi đầu cắn cắn môi làm mộng đẹp. Biểu thiếu gia đến là tìm đối tượng thú thê nha, nếu như nàng được hắn nhìn trúng, vậy có phải là quá tốt rồi không.

Mấy hôm nay nàng lượn lờ trước mặt nhị thiếu gia thế nhưng có lẽ do y phục nha hoàn không đủ đẹp nên hắn không nhìn nàng đến nửa mắt. Nghĩ nghĩ như thế nàng lại nhìn nhìn y phục của mình, đúng lại chẳng có gì đẹp mắt cả, vì vậy nàng phải hảo hảo chuẩn bị, đoạt ánh mắt của biểu thiếu gia mới được.

“Đi thôi.” Tiết Nhu thả lược xuống, đứng lên, phủi phủi váy liền mang theo hai nha hoàn ra khỏi viện của mình.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên ngoài tiền thính đã ngồi đầy đủ người, Trương Thiên Hồng đang che miệng cười híp mắt trò chuyện với hai chất nhi của mình. Tiết Tinh Vân vốn chẳng có hứng thú với mấy chủ đề văn chương hay buôn bán nên chỉ ngồi đó bày sắc mặt buồn chán mà thôi.

Tiết Nhã Hân cũng thêm miệng vài câu, đối với nàng mà nói, vị biểu ca này tuy thứ nào cũng tốt chỉ là địa vị thấp. Chỉ cần phụ thân đáp ứng gả Tiết Nhu vậy nàng có thể gả cao hơn, vì vậy lúc này đây nàng vẫn không xem trọng vị biểu ca này.

Tiết Văn cùng Tiết Diệp lúc trước vẫn luôn rất hâm mộ, và muốn gả cho Trương Niên vi thê. Thế nhưng hiện tại, các nàng còn có thể gả cao hơn a, vậy các nàng làm sao sẽ xem trọng hắn nữa chứ.

Trương Oánh cúi đầu cười rất dịu dàng nói, “Đại biểu muội a, ngươi lại trêu ta rồi, ta làm sao so được với ngươi.”

“Mẫu thân, người xem, biểu tỷ lại khiêm tốn rồi.” Tiết Nhã Hân đứng lên bước đến trước mặt Trương Oánh. Nâng tay nàng ta lên kéo dậy đứng cùng với mình, “Nhị ca, biểu ca, các ngươi nói xem, muội cùng biểu tỷ người nào đẹp hơn a.”

Tiết Tinh Vân chán ghét nhất là so sánh thế này, vì vậy hắn tùy tiện đáp: “Như nhau cả thôi.” Đúng là đám nữ nhân khuê các, nhàm chán đến độ này. Ở Tàng Hương lâu, nào có ai nói với hắn mấy câu vô bổ như vậy.

Trương Niên lại như là rất tỉ mỉ quan sát, cuối cùng mới nêu ra suy nghĩ của mình: “Ta cũng cảm thấy Tinh Vân nói có lý a. Mỗi người một vẻ, nào có thể so được, cả hai vị biểu muội ở nơi này cũng xinh đẹp.”

Trương Thiên Hồng vốn là muốn gả Tiết Văn hoặc Tiếp Diệp cho Trương Niên, ai nghĩ đến Tiết Nhu lại được đại nhân vật như Chung Hạng Siêu để ý. Vì vậy, nàng lập tức đổi chủ ý, viết thư gọi hết cả hai chất nhi lên đây.

Một để Trương Oánh tiếp cận Tiết Tinh Vân, hai làm tìm một nhà thật tốt cho Trương Niên, sau này đều là trợ lực cho địa vị của nàng cùng nữ nhi của nàng. Nàng không tin sau sự kiện của Tàng Hương lâu vừa rồi, lão gia sẽ còn lưu luyến một nữ nhi như Tiết Nhu mà không chịu gả.

Tiết Văn cười đến mãn nguyện, tai cũng có chút hồng hồng, “Biểu ca quá lời, muội làm sao sánh được với đại tỷ cùng biểu tỷ đây.”

Tiết Diệp cũng vui vẻ không kém, nàng nhìn Trương Niên rồi lại tiếp vài lời khách sáo. Nếu như thân phận của Trương Niên tốt một chút, vậy nàng cũng không cần đi ôm chân lớn Tiết Nhu mất mặt như vậy rồi.

Tiết Tinh Vân quá nhàm chán với mọi chuyện ở đây, hắn nghe không nỗi mấy lời khách sáo nữa liền nói: “Mẫu thân, ta đưa Trương huynh ra ngoài hít chút không khí, các ngươi ở nơi này từ từ nói a.”

Được Trương Thiên Hồng gật đầu, hắn liền kéo Trương Niên nhanh chóng tránh xa đám nữ nhân phiền phức này. Với hắn, thanh lâu mới là nơi có thể để hắn cảm thấy vui vẻ.

Bọn hắn đi không lâu, Tiết Nhu mới xuất hiện. Nàng bước vào tiền thính, đã thấy được gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Trương Oánh, hoàn toàn khác với dáng vẻ kiêu ngạo năm đó đứng ở đại môn đuổi nàng. Lúc đó Trương Thiên Hồng cáo bệnh không ra mặt, xem như không biết gì mặc nàng ta làm bậy.

Mà thế nhân chỉ nhớ tới nàng là một nữ nhân đanh đá, đố phụ lại còn là hồ ly tinh đoạt nam nhân từ tay người khác mà thôi. Vì vậy, cho dù là Trương Oánh có thế nào đi nữa, mọi tội lỗi đều do nàng gánh chịu.

Mà phải nói, dung mạo của Trương Oánh rất khó có người bì được, ngay cả Tiết Nhã Hân đứng bên cạnh cũng nhìn kém đi không ít. Tiết Tinh Vân năm đó tuy vẫn lưu luyến bụi hoa thế nhưng mọi chuyện đều là nhất nhất nghe theo nàng ta cùng Trương Thiên Hồng. Phụ thân cùng Tiết Vân Lãng lại không thường về phủ, Tiết phủ liền biến thành thiên hạ của họ Trương rồi.

Trương Thiên Hồng càng ngày càng nhìn Tiết Nhu không vừa mắt, thế nhưng miệng vẫn tươi cười gọi, “Tam cô nương cũng đã đến rồi sao, ta còn tưởng ngươi không đến nữa a. Mau, mau đến đây ngồi đi.”

Tiết Nhu hành qua lễ liền ngồi xuống chỗ của mình. Nàng nâng mắt lên nhìn Trương Oánh, hướng nàng ta khẽ gật đầu: “Biểu tỷ đã lâu không gặp.”

“Tam biểu muội, đã lâu không gặp.” Trương Oánh cũng khẽ gật đầu cười hồi Tiết Nhu. Đại ca thường nói dung mạo của Tiết Nhu rất khó có người so được, nếu Tiết Nhu không hung hăng hắn đã sớm chọn trúng nàng ta. Nhìn bộ dạng này, cũng may đại ca mới vừa đi a, nếu không chuyện của di mẫu nhất định không thành rồi.

Tiết Nhu cùng bọn họ không thân thiết, nên chỉ là đến điểm danh rồi ngồi như tượng cũng không thêm câu nào vào cuộc đối thoại. Mặc cho Trương Oánh khơi gợi thế nào, nàng cũng chỉ cười cho qua.

Tiết Nhã Hân nhìn thấy Trương Oánh cứ để ý đến Tiết Nhu liền không vui ra mặt. Khi Tiết Nhu cùng hai muội muội của mình rời đi, nàng oán hận hỏi: “Biểu tỷ có phải cảm thấy Tiết Nhu mới hợp với ngươi hay không?”

“Đại biểu muội đừng có nói như vậy a.” Trương Oánh thở dài một hơi kể ra, “Là ta sợ kế hoạch của di mẫu bị hỏng mà thôi. Đại ca luôn miệng khen ngợi Tiết Nhu, nếu là nàng ta bỏ đi thái độ đanh đá, nhất định hắn nhìn trúng. Mà ngươi cũng biết a, đại ca trừ bỏ thân phận không được cao ra thì thứ gì cũng tốt, ta mới không tin hắn mở miệng Tiết Nhu không gật đầu.”

Trương Thiên Hồng vừa nghe được liền trợn to mắt, không kiềm chế được tình tự vội lôi cánh tay của Trương Oánh qua hỏi: “Thật sao? A Niên hắn nói như thế a?” Nàng nào ngờ được Trương Niên sớm lưu ý Tiết Nhu chứ, nếu sớm biết nàng sẽ không dùng kế hoạch này.

Vốn là thấy rõ dung mạo của Tiết Nhu nổi bật hơn người, sợ nữ nhi mình bị lấn áp thanh danh nên mới phá hỏng thanh danh của Tiết Nhu. Nhưng vạn lần không nghĩ tới là chất nhi của nàng, Trương Niên sẽ để ý nàng ta.

Trương Oánh gật đầu chắc chắn đáp, “Thật a, năm ngoái đến đây, đại ca luôn miệng tán thán, nếu không phải hôm đó Tiết Nhu trước mặt quan khách hất chén trà vào người sợ là hắn đã mở lời với di trượng rồi.”

Một thứ nữ còn là ca cơ sở sinh, phối được với đại ca của nàng đúng là tu mười kiếp, nàng mới không tin di trượng không chấp thuận gả. Cũng may có sự kiện kia để đại ca nàng thay đổi chủ ý, nếu nàng ta làm đại tẩu của nàng, nàng nhất định không đáp ứng.

Tiết Nhã Hân không vui, bắt lấy cánh tay của Trương Thiên Hồng lắc lắc làm nũng, “Mẫu thân, người nhất định không thể để biểu ca gặp Tiết Nhu, nếu không. . .nếu không nữ nhi biết làm sao bây giờ.”

Trương Thiên Hồng vỗ vỗ tay nàng trấn an, “An tâm đi, mẫu thân sẽ không ủy khuất ngươi.” Nếu nói như vậy, Tiết Nhu của lúc trước nàng còn an tâm một chút, hiện tại, thật không thể không lo lắng được. Nàng chỉ rời phủ vài ngày, không nghĩ tới Tiết Nhu thay đổi nhiều như vậy, nếu không phải Yên Hà trai có người của nàng, nàng còn nghĩ có người giả mạo nữa a.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Mọi người nhớ ủng hộ ta bằng cách, cmt góp, đọc đúng nguồn và *** giúp ta nhé *moa moa tà*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play