CHƯƠNG 15: TÌM KẺ CHẾT THAY

Tác giả: Luna Huang
Lúc nam nhân này giùng giằng bị người áp vào đã thấy sắc mặt của Trương Thiên Hồng cùng Lý mama có chút cứng đờ. Chỉ là rất nhanh thì biểu tình kia đã biến mất, dù sao các nàng sống trong hậu trạch đã lâu, trải qua đã hơn nửa đời người, đại tràng diện có lẽ thấy chưa nhiều, nhưng một ít tuồng nhỏ như vậy cũng là không hiếm lạ.

Tiết Nhu nhanh chóng thu được vào mắt tất cả biểu tình trên mặt Trương Thiên Hồng, trong lòng thầm cười nhạt. Sớm nói, nàng sống ở Bình An bá phủ không lâu thế nhưng cũng học được không ít thứ a. Lúc trước, nàng chưa bao giờ quan tâm đến người khác thế nào, cũng không hề nghĩ đến hậu quả của việc mình làm, thế nhưng sau một lần trọng sinh để nàng lưu ý nhiều hơn, nghi tâm cũng nhiều hơn rất nhiều.

Nam nhân kia bị gia đinh đá phần sau gối, hai đầu gối mạnh nệm xuống dưới đất tạo nên một âm thanh không lớn nhưng cảm giác lại vô cùng đau. Hai vai hai tay đều bị giữ chặt, hắn chỉ có thể liều mạng giùng giằng muốn thoát khỏi sự kiềm hãm mà thôi.
Hắn không thể mở miệng kêu oan, bởi lúc nãy ngoại trừ Thanh Sơn còn có rất nhiều người thấy được, vì vậy lúc này chỉ có thể liều mạng xin tha thứ.

Chỉ là hắn còn chưa kịp thốt ra lời nào, Lý ma ma trước hết bước tới quạt cho hắn một bạt tai: “Cẩu nô tài to gan, gặp phu nhân còn dám náo loạn.”

Nhân lúc nam nhân kia sửng sốt, chăm chăm nhìn mình, Lý ma ma vội vàng lấy khăn tay của mình nhét vào mồm hắn để tránh hắn nói ra thứ gì không nên nói. Lúc này đây bị bắt tại trận, hắn nhất định không thanh minh được mà sẽ khai nàng ra, vì vậy nàng không thể đứng im chờ chết được.

Tiết Tinh Vân rất ít ở trong phủ, vì vậy ngoại trừ Trương Thiên Hồng cùng Lý ma ma, hắn nhớ được mặt mũi của đám muội muội cùng huynh trưởng phụ thân của mình đã là rất tốt rồi, làm sao biết được nam nhân này là người phương nào. Vì vậy, lúc này đây, hắn vẫn nhíu thật chặt đôi mày lại, cẩn thận quan sát xem ai lại có lá gan to như vậy, dám dối trên lừa dưới.

Tiết Nhu hợp thời mở miệng chen ngang, “Lý ma ma, đó là nhân chứng a, ngươi nhanh như vậy đã ra tay có phải có thứ gì không muốn hắn nói ra hay không?” Khi nói ra những lời này, nàng cũng không có suy nghĩ quá nhiều, trong lòng tất cả mọi người, nàng là người làm ăn nói không chừng mực, thế nên nàng chẳng ngại gì cả.

Lý ma ma cố nén khó chịu trong lòng xuống, quay sang nhìn Tiết Nhu, “Tam tiểu thư nói vậy nghĩa là người nghi ngờ lão nô tiếp tay với loại cẩu nô tài này lừa phu nhân.”

“Ta cũng không có nói như vậy, Lý ma ma hà tất nghĩ nhiều, lại còn tự đánh đồng mình với loại cẩu nô tài này.” Tiết Nhu vô cùng hả dạ khi nói hết câu, rõ ràng bản thân cũng là một nô tài ti tiện lại còn dám mở miệng mắng người khác là cẩu nô tài. Xem ra Trương Thiên Hồng cho nàng ta lòng tự tin không nhỏ a.

Tiết Tinh Vân dời đường nhìn, đôi mắt lập tức phát sáng, “Đó không phải chuỗi hạt của Lý ma ma thường đeo hay sao?”

Đương nhiên đây cũng không phải hắn vô tình phát hiện, mà chính là Tiết Nhu hấp dẫn sự của ý của hắn lên người Lý ma ma. Nàng cố ý ám chỉ cho mọi người rằng Lý ma ma có vấn đề, để hắn hoài nghi nàng ta, sau đó cộng thêm chuỗi hạt vậy liền có thể lặng lẽ xây một bức tường ngăn giữa hắn cùng Trương Thiên Hồng rồi.

Lý ma ma vừa nghe lời này lập tức xoay người quỳ phịch xuống hướng Trương Thiên Hồng dập đầu, âm thanh vô cùng bi thống vang lên: “Phu nhân thỉnh tin tưởng lão nô a. Lão nô luôn trung thành tận tâm với người a.”

“Nga, cũng không ai hoài nghi Lý ma ma ngươi không trung thành với mẫu thân a.
Chuỗi hạt kia nhất định là ngươi làm mất rồi bị tên cẩu nô tài này nhặt rồi.” Một câu nói của Tiết Nhu kéo cả Trương Thiên Hồng vào chuyện này. Lý ma ma là nha hoàn hồi môn của Trương Thiên Hồng, lời này để người khác không khỏi suy nghĩ, có phải tất cả mọi chuyện đều do Trương Thiên Hồng ở phía sau sai xử hay không.

“Đúng, đúng vậy, thỉnh phu nhân tin tưởng lão nô a.” Lý ma ma vừa nói vừa đưa tay thấm nước mắt như thể rất uất ức vậy.

Tiết Nhu vẫn lại rất nhiều hăng hái tiếp tục hỏi: “Vậy không biết ngươi làm mất từ lúc nào a?”

Lý ma ma lập tức cứng miệng không trả lời được, bởi nàng nói thứ gì cũng là sai. Đột nhiên nàng bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được Tiết Nhu đang cố ý dời đi trọng tâm câu chuyện, dẫn nàng vào bẫy nàng ta an bài từ sớm. Vì vậy, nàng không đáp nữa, mà đưa cho Trương Thiên Hồng ánh mắt cầu cứu.

Trương Thiên Hồng nhìn chuỗi hạt trong tay Thanh Sơn lòng giận vô cùng. Tiết Nhu, Tiết Nhu, tiện tỳ kia khi nào lại thay đổi nhanh như vậy, miệng lưỡi ngày càng lợi hại rồi.
Nàng quay đầu nhìn Tiết Tinh Vân, thấy được hoài nghi trong ánh mắt của hắn, đây để lòng nàng bắt đầu có chút hoảng sợ. Tiết Nhu chỉ dùng vài ba câu, vài ba hành động liền có thể phá bỏ sự lấy lòng của nàng với hắn từ trước đến nay. Phế vật, Tiết Tinh Vân đúng là phế vật, làm việc không có chút chủ kiến nào.

“Được rồi, hiện tại chuyện này để sau, quan trọng là phải biết kẻ chủ mưu sau lưng hạ nhân này. Phải tìm ra kẻ nào dám to gan lừa gạt ta, hại Tinh Vân bị người vũ nhục mới là quan trọng nhất.”

Lời này để Tiết Tinh Vân lập tức nhớ lại chuyện sỉ nhục ở Tàng Hương lâu vừa rồi, chuyện hoài nghi Trương Thiên Hồng cùng Lý ma ma nhất thời bị ném ra sau ót. Đương nhiên, hắn mới là quan trọng nhất a.

“Mẫu thân nói chí phải.” Hắn chỉ vào hạ nhân đang quỳ trên đất quát dẹp đường, “Mau nói, là người nào sai khiến ngươi.”

Lý ma ma quay đầu nhìn về phía hạ nhân kia, nhãn thần đầy hung ác. Nàng xề gần hắn, đưa tay lấy khăn tay của mình ra khỏi miệng hắn, cũng không quên thấp giọng lẩm bẩm, “Ăn nói cẩn thận mới giữ được thứ ngươi muốn bảo vệ.”

Nam nhân kia được tự do, lập tức dập đầu nói, “Thiếu gia minh xét a, nô tài thực sự oan uổng a.”

“Kể lại đầu đuôi đi.” Trương Thiên Hồng nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt mang theo đắc thắng khẽ liếc về phía Tiết Nhu.

“Vâng.” Nam nhân kia ngoan ngoãn đáp một tiếng xong liền kể lại: “Lúc nhận được tin tức nhị thiếu gia xảy ra chuyện, nô tài lập tức đi tìm phu nhân. Chỉ là trùng hợp gặp được tam tiểu thư, tam tiểu thư hỏi nô tài vì sao gấp gáp như vậy nô tài liền mang chuyện nói hết ra.”

Nói đến đây, hắn nuốt nước bọt một cái, hơi quay đầu sang nhìn Tiết Nhu. Thấy nàng không có chút biểu tình gì, hắn lại nói tiếp: “Ai ngờ tam tiểu thư nói không cần báo phu nhân để nàng tự báo nên nô tài mới. . .” Mấy từ phía sau hắn cũng không tiếp tục nói nữa, tin chắc mọi người đủ hiểu.

“Ngươi. . .” Thanh Sơn quỳ bên cạnh lập tức tức giận muốn mắng người. Thế nhưng nhận được cái khẽ lắc đầu của Tiết Nhu lập tức im miệng ngoan ngoãn cúi đầu.

Tiết Nhu hiểu rõ, chỉ là nàng không nói thôi. Chỉ cần Tiết Tinh Vân có lòng hoài nghi vậy liền được rồi, tích tiểu thành đại, nàng mới không tin không mang được lòng hắn về.

Thấy được Tiết Tinh Vân muốn phát tác mắng mình, nàng nhàn nhã tiếng hỏi: “Nói thế lúc nãy ngươi vì sao phải khăn gói muốn bỏ trốn? Là vì vu hãm ta xong nên sợ sao?” Haha, nàng không còn dễ dàng bị người vu hại nữa đâu.

“Do. . .do. . .” Hắn do dự nhìn Lý ma ma nửa ngày, cuối cùng mới nói tiếp, “Do nô tài nợ cờ bạc, nên lén lút trộm vài thứ để bán trả nợ. Lại sợ bị phát hiện nên mới bỏ trốn.”

“Nga, vậy tại lại hỏi ngươi. Lúc ngươi gặp ta, lúc đó ta đang làm gì, có mặc y phục màu gì?” Tiết Nhu tiếp tục truy vấn không tha.

“Lúc đó. . .lúc đó. . .” Nam nhân kia nỗ lực nhớ lại, sau đó liền a một tiếng rồi đáp lời: “Lúc đó ngươi đang uy anh vũ, nhớ rõ là vận y phục này.” Lúc đó hắn quan sát nàng rất kỹ lưỡng, rất sợ khi Lý ma ma hỏi đến liền không đáp được.

“Ngươi nói ngươi gấp gáp vì sao có thể nhớ rõ như vậy?” Đôi mày của Tiết Nhu khẽ nhướng, ánh mắt phát sáng như hổ quan sát con mồi nhìn nam nhân quỳ trên đất.

“Cái này. . .cái này. . .” Nam nhân do dự rất lâu cũng không đáp được. Hắn lúng túng nhìn Lý ma ma. Nếu không phải lúc nãy Lý ma ma lâu lắc chậm trễ tới tìm hắn đưa bạc, hắn làm sao sẽ lưu lại trong phủ để bị người bắt? Đáng chết, giờ còn dám uy hiếp hắn, quả thực là đáng chết.

Trương Thiên Hồng lập tức phát hiện cái nhíu mày nghi hoặc của Tiết Tinh Vân, sợ nam nhân ngu ngốc này làm hỏng chuyện của mình, nàng mạnh vỗ bán quát: “To gan, bản thân ngươi làm sai còn dám đổ tội cho tam cô nương, nay còn trộm bạc trong phủ lén lút bỏ trốn. Đây quả không thể tha thứ được.”

Nói xong, nàng hô to hạ lệnh, “Ngươi tới, chiếu gia pháp trượng tễ.”

Lý ma ma sợ nam nhân kia hô thứ gì bất lợi cho mình, nhân lúc hắn há mồm lập tức nhét khăn vào mồm hắn rồi nói với hạ nhân đang chế trụ hắn, “Còn đứng đó làm gì, không nghe phu nhân nói gì sao. Mau mang ra ngoài.”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sau khi nam nhân bị người nửa lôi nửa kéo ra khỏi tiền thính, Trương Thiên Hồng day day trán thở dài, thán: “Ai. . .xem ra phủ này ta sắp không quản nỗi rồi. Một hạ nhân cũng sẽ to gan như vậy, cố ý để chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, nhân lúc loạn liền ôm đồ bỏ trốn a.”

Câu tựa thán thế nhưng lại giải thích rõ, mọi chuyện hạ nhân kia gây ra chỉ vì muốn trộm bạc bỏ trốn. Đây để Tiết Nhu không ngừng thầm bội phục tài năng biên kịch của Trương Thiên Hồng. Trách không được phụ thân lẫn Tiết Tinh Vân đều sẽ nghiên về phía nàng ta như vậy.

Tiết Tinh Vân thở dài, hiểu rõ chân tướng, hắn liền nói: “Mẫu thân đừng để trong lòng nữa, chuyện này cũng kết thúc rồi.”

Trương Thiên Hồng khẽ gật đầu, sau đó bày bộ dáng từ mẫu nói: “Thế nhưng, trái lại ủy khuất cho tam cô nương a, thiếu chút nữa là bị người vu hãm rồi.”

“Mẫu thân quá lời, chuyện cũng đã giải quyết A Nhu cũng không có ủy khuất gì nữa.” Tiết Nhu vừa nói, vừa đứng lên khom người tự tay đỡ Thanh Sơn lên, “Nếu không còn việc gì, A Nhu đi đầu cáo từ.”

“Được được, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Trương Thiên Hồng phất phất tay rồi kéo Tiết Tinh Vân, vờ quan tâm nói: “Nào, kể mẫu thân nghe, lúc nãy ngươi xảy ra chuyện gì?”

Tiết Tinh Vân nhìn bóng lưng của Tiết Nhu khuất sau cánh cửa một mắt liền bắt đầu thổ lộ mọi chuyện với Trương Thiên Hồng.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Câu hỏi: Thế là xong rồi sao?

A: Phía sau vẫn còn
B: Nhân vật phản diện hóa ra chỉ có thể
C: Ai bảo chọc vào nữ chủ làm gì, người ta là nhân vật chính a
D: Đây sẽ thường là cái kết cho các drama hại người từ nhân vật phụ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play