Hôm sau, Hạ Minh Chiêu đã rời đi, Giản Tấn bất giác có loại cảm giác bị ép khô.

Đương nhiên loại hình ép khô này cũng không phải ép khô về thân thể, mà là tinh thần lực.

Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu nát đến đáng thương, hắn rất khó ngồi nhìn y đau khổ mà không giúp y chải vuốt trị liệu, nhưng một khi đã làm trị liệu thì y như rằng chút tinh thần lực ít ỏi mới khôi phục được của hắn đều hết sạch.

Không nói đến hôm qua, sáng hôm nay vừa mở mắt, Hạ Minh Chiêu đã không ngừng đem đầu cọ cọ vào ngực hắn, tinh thần lực quấn dính lấy hắn không buông..... Hắn nhịn không được, lại giúp Hạ Minh Chiêu chải vuốt thêm một lần.

Vì thế mới có tình huống Hạ Minh Chiêu thần thanh khí sảng, ôm Giản Tầm tiến cung để xử lý sự tình, Giản Tấn thì lại ngáp liên miên, rời giường ăn một đống lớn đồ ăn lại tiếp tục đi ngủ.

Đỗ Lực luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Ban đầu gã nghĩ Giản Tấn như vậy là do năng lực của bệ hạ quá lợi hại, nhưng đã trôi qua một thời gian, Giản Tấn sao vẫn có lượng ăn lớn như vậy?

Đều nói không sợ cày hư ruộng, chỉ sợ mệt chết trâu, chẳng lẽ Giản Tấn mới là trâu......

Đỗ Lực giật mình một cái, không dám nghĩ tiếp.

Thời gian cứ vậy trôi qua thêm mấy ngày, hôm nay đã đến ngày Đại Triều.

Một ngày trước Đại Triều

Hạ Minh Chiêu vẫn như cũ đến cùng Giản Tấn lăn giường, muốn cùng Giản Tấn một hồi điên loan đảo phượng.

Giản Tấn đem người gắt gao ôm vào ngực: "Ngủ sớm một chút đi."

Mỗi lần thân thể ma sát tóe ra lửa, hắn đều sẽ nhịn không được dùng tinh thần lực giúp Hạ Minh Chiêu chải vuốt, trị liệu, tuy loại cảm giác này cũng rất hưởng thụ, nhưng lại quá hao tốn tinh lực.

Mấu chốt chính là thân thể Hạ Minh Chiêu cũng không tốt, khi trước vì trấn an tinh thần lực Hạ Minh Chiêu, nên hắn mới để mặc y thỏa niềm vui thích, hai ngày nay tinh thần lực Hạ Minh Chiêu đã ổn định hơn nhiều, hắn cũng nên chú ý về thân thể của y.

Hạ Minh Chiêu bị Giản Tấn ôm, cảm nhận được Giản Tấn cự tuyệt mình, khẽ nhíu mày.

Giản Tấn đây là...... thân thể ăn không tiêu?

Hơi có chút buồn bực, nhưng Hạ Minh Chiêu vẫn ôm lấy Giản Tấn bất động.

Đại khái là vì hôm nay bọn họ ngủ luôn, không có vận động thân thể trước, nên không thể so với mấy ngày khác vừa nhắm mắt đã ngủ được, nay phải qua hồi lâu y mới chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau dậy tinh thần cũng không được dồi dào năng lượng như mọi khi.

Hạ Minh Chiêu ý thức được điểm này, đầu có chút rối rắm.

Y không nghĩ tới mình lại là người dạng này......

Sau đó y quay lại, liền thấy một người vẫn luôn lờ đờ uể oải mỗi khi tỉnh dậy, hôm nay tinh thần lại sáng láng, minh mẫn.

Hạ Minh Chiêu: "......"

Y thật sự cảm thấy mình không khác gì yêu quái hút sạch tinh khí của con người.

Mặc kệ thế nào, hôm nay có Đại triều, bọn họ đều phải đi tham gia.

Hạ Minh Chiêu mặc tốt quần áo, đi ra cửa liền nhìn thấy Giản Tầm vóc dáng nhỏ nhắn đang hướng về phía mình đi tới.

Bất quá hiện tại phía sau Giản Tầm cũng không trống không như những hôm trước, mà theo sau là một đám cung nữ thái giám, ngay cả y phục mặc trên người Giản Tầm nay cũng khác xưa —— một thân trường bào đen thêu rồng vàng tương tự như Hạ Minh Chiêu, chỉ khác một số hoa văn nhỏ tô nền.

Đây là phục sức chính thống của Thái tử.

Giản Tấn biết mỗi ngày Giản Tầm đều sẽ đi theo Hạ Minh Chiêu, nhưng không nghĩ tới Hạ Minh Chiêu thế nhưng lại đưa cho đứa nhỏ y phục của Thái tử, càng quan trọng là......

"Giản Tầm cũng đi?" Giản Tấn tò mò nhìn Hạ Minh Chiêu.

"Đúng vậy." Hạ Minh Chiêu nói, một phen đem Giản Tầm ôm lên.

Dĩ vãng Hạ Minh Chiêu chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ hài tử nào, vẫn luôn cảm thấy trẻ nhỏ rất nhức đầu, nhưng mỗi ngày cùng Giản Tầm ở chung đã đổi mới nhận thức của y về trẻ nhỏ không ít.

Đứa nhỏ này không chỉ có thiên tư thông minh, còn đặc biệt thân cận y, vô cùng ngoan ngoãn, cũng rất dễ chăm nom.

Y hận không thể biến đứa nhỏ này thành nhi tử thân sinh của mình.

"Phụ hoàng," Giản Tầm ngọt ngào kêu một tiếng, hôn Hạ Minh Chiêu một ngụm, "Phụ hoàng chúng ta đi ăn cái gì đi."

"Ừm." Hạ Minh Chiêu gật gật đầu, mang theo Giản Tầm liền tới một tòa nhà để ăn điểm tâm.

Giản Tấn chuyển đến nơi này đã một thời gian nhưng cũng chưa từng tới nơi này ăn qua, hiện tại tới, mới phát hiện nơi này đặc biệt rộng, trên bàn còn bày một hàng mười mấy loại món ăn.

Có hoành thánh, sữa đậu nành, cháo, bánh bao, sủi cảo, bánh trứng gà, còn có mấy món ăn sáng.

Giản Tấn đói cực kỳ, ngồi xuống liền ăn.

Giản Tầm một bên ăn, một bên còn không quên gắp cho Hạ Minh Chiêu: "Phụ hoàng, cái này ăn ngon, người nếm thử đi ạ."

"Phụ hoàng, cái này cũng ngon."

"Phụ hoàng......"

......

Giản Tấn nhịn không được nói: "Tiểu tử thúi, ngươi đây là có phụ hoàng đã quên cha rồi sao?"

Giản Tầm lên án nói: "Người có phụ hoàng cũng quên mất con thôi!"

Hạ Minh Chiêu thấy hai phụ tử này đột nhiên nháo lên, có chút bất an: "Các ngươi......"

Giản Tấn nói: "Phụ hoàng con vốn dĩ so với con quan trọng hơn. Con có bản lĩnh thì cũng đi tìm một người bạn lữ đi."

"Con chính là thích phụ hoàng hơn thích cha nhiều!" Giản Tầm nổi giận nói.

Hai người nói, một bên bèn gắp một cái bánh bao cho Hạ Minh Chiêu: "Ngươi ăn nhiều một chút."

Hạ Minh Chiêu: "......"

Y đột nhiên có chút vui vẻ.

Lại nói tiếp, Giản Tầm là một hài tử, không phân biệt rõ chuyện tình, lần đầu tiên nhìn thấy y liền cùng y thân cận, mỗi ngày y đều mang Giản Tầm đi, vậy mà Giản Tấn cũng chẳng quan tâm.

Bởi vì Giản Tầm không phải hài tử thân sinh, nên Giản Tấn mới như vậy?

Hạ Minh Chiêu đột nhiên đối với Giản Tấn có chút bất mãn.

Giản Tấn cũng không biết Hạ Minh Chiêu đang nghĩ gì, ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị đi thượng triều.

Lần trước Giản Tấn tới cửa hoàng không ai có phản ứng gì, nay hắn vừa tới đã có không ít cặp mắt lia tới.

"Giản Tấn."

"Trần tướng quân." Giản Tấn hướng Trần tướng quân cười cười. Hắn đối với thế cục trong triều đã nắm rõ phần nào, biết quân ở kinh thành đều nghe theo lệnh của Trần tướng quân.

Có thể nói chỉ cần Trần tướng quân vẫn đứng chung thuyền với Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu liền không sợ những tên văn thần mồm mép nữa.

"Nhi tử của ngươi......" Trần tướng quân chần chờ hỏi.

"Tướng quân muốn hỏi cái gì?" Giản Tấn hỏi.

"Nhi tử của người thật sự là của bệ hạ?" Trần tướng quân hỏi, hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi lời này quá đường đột.

Giản Tấn cũng trả lời: "Đúng vậy."

Thấy Trần tướng quân còn có điểm nghi hoặc, Giản Tấn lại nói: "Ngươi thấy sẽ biết."

Hôm nay Hạ Minh Chiêu mang Giản Tấn theo, nếu đúng theo suy đoán, hẳn là muốn đem Giản Tầm lộ mặt trên triều.

Giản Tấn vừa mới dứt lời, cửa hoàng cung liền mở ra——

Mọi người xếp hàng đi vào, rất nhanh liền quy quy củ củ nối đuôi nhau đi đến đại điện bên trong

Chờ bọn họ vào vị trí ngay ngắn, Hạ Minh Chiêu mới rốt cuộc giá lâm.

Chỉ là lần này bên chân Hạ Minh Chiêu lại nhiều thêm một nhóc con, vốn bình thường bước chân Hạ Minh Chiêu sẽ tiêu sái, dứt khoát, nhanh chóng đi vào, nay lại thả chậm cước bộ.

Quan viên thượng triều đều chú ý nhất cử nhất động của Hạ Minh Chiêu, vừa nhìn đến đứa nhỏ, lập tức nghĩ ngay tới thân phận của đứa nhỏ này —— đây là nhi tử của Giản Tấn!

Bệ hạ mang theo nhi tử của Giản Tấn tới thượng triều!

Bệ hạ thật sự sủng ái Giản Tấn đến vậy ư, còn muốn để nhi tử của Giản Tấn lên làm thái tử? Đây chính là lẫn lộn huyết mạch hoàng thất đó a!

Một đám quan viên liền bắt đầu sinh khí, sau đó mới thấy rõ bộ dáng của nhóc con bên chân Hạ Minh Chiêu.

Nhóc con này...... có một gương mặt như đúc Hạ Minh Chiêu.

Bình thường Giản Tầm đều thích cười tủm tỉm, nhìn phá lệ đáng yêu, cũng không quá giống Hạ Minh Chiêu, nhưng hôm nay lại bất đồng.

Hôm nay cậu cố tình học biểu tình của Hạ Minh Chiêu, thể hiện một khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Giản Tấn còn chú ý tới, cậu chàng đại khái là lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người như vậy ra mắt, có chút sợ hãi, tinh thần lực toàn bộ đều căng chặt, vì vậy cũng gây không ít áp lực cho người khác.

Giản Tấn có chút đồng tình với những quan viên đứng gần đó.

Tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu vốn đã tác động không ít đến người bình thường, giờ lại cộng thêm một Giản Tầm......

Những quan viên ở hàng trước xác thật đang không mấy dễ chịu.

Bọn họ đều nắm bắt tin tức tương đối nhanh, mấy hôm trước có nghe qua nhi tử của Giản Tấn giống Hạ Minh Chiêu, nhưng cũng không mấy tin tưởng, thẳng đến giờ phút này, hai khuôn mặt trực tiếp xuất hiện ở trước mặt, mới cảm thấy lời đồn quả nhiên không phải vô căn cứ, đứa nhỏ này có một khuôn mặt như vậy...... Không phải nhi tử của Hạ Minh Chiêu, còn có thể là của ai?

Trong lúc nhất thời, một số đại thần thậm chí còn muốn khóc.

Bọn họ về sau chẳng lẽ còn phải đối mặt thêm một phiên bản Hạ Minh Chiêu mini? kế hoạch muốn nâng Tần Vương thượng vị có phải hay không đã triệt để phá sản?

Không, bọn họ khóc cũng không phải chỉ vì nguyên nhân này, bọn họ là bởi vì Hạ Minh Chiêu có hậu đại vui quá mà khóc.

Tần Vương cũng đã biết về sự tồn tại của Giản Tầm, hiện tại nhìn đứa nhỏ này, vẫn chịu đả kích không ít.

Hắn đặc biệt muốn tìm mưu sĩ thương lượng một phen.

So sánh với đại bộ phận người, Trần tướng quân lại rất cao hứng.

Hắn đã nói bệ hạ khẳng định không đơn giản như vậy!

Những việc trước đây, hết thảy đều là bệ hạ muốn đem những người phản động một lưới bắt trọn, mới thiết kế âm mưu như vậy!

Tâm tình Hạ Minh Chiêu cũng không tồi, y biết có không ít người cho rằng y nhất định không có người kế thừa, ngôi vị hoàng đế tương lai chỉ có thể cho người khác, vì vậy mới sớm đi lấy lòng Tần Vương và một số đệ đệ còn nhỏ tuổi của mình, hiện giờ Giản Tầm xuất hiện, sắc mặt những người đó thật sự là đẹp chưa từng thấy.

Hạ Minh Chiêu một phen đem Giản Tầm bế lên, ngồi xuống long ỷ.

Sau lần lâm triều này, đại thần trong triều càng an phận, ít nhất mặt ngoài cũng sẽ tỏ ra an phận.

Giản Tấn cũng tiếp tục mỗi ngày "Dưỡng thai", thuận tiện giúp Hạ Minh Chiêu chải vuốt trị liệu tinh thần lực.

Người ở bên ngoài xem, thấy hắn mỗi ngày chỉ biết ở nhà ăn ăn ngủ ngủ, ăn đến đặc biệt nhiều, ngủ đến đặc biệt sâu, ngày tháng trôi qua không khác gì của heo.

Hạ Minh Chiêu vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng đã nửa tháng hơn, cũng nhìn thấy có chỗ không đúng.

Tình huống Giản Tấn thật sự không đúng lắm, hắn sẽ không bị bệnh khó nói gì đó chứ?

Vì thế, Hạ Minh Chiêu còn mời riêng Hồ thái y đến chẩn mạch cho Giản Tấn.

Kết quả...... Dựa theo lời Hồ thái y nói, Giản Tấn khỏe như trâu, sinh long hoạt hổ cũng không thành vấn đề, mỗi ngày cứ ăn như vậy chỉ khiến hắn dễ dàng béo lên thôi.

Giản Tấn: "......"

Hắn đương nhiên là cường tráng! Thân thể này của hắn là được cấy ghép bởi gien hoàn mỹ mà thành! Còn về việc phát phì...... đây là không có khả năng, khoa học đã nghiên cứu phát hiện ra, lao động trí óc tiêu hao năng lượng cũng không thua kém gì so với lao động chân tay, vận dụng tinh thần lực, không thể nghi ngờ chính là lao động trí óc.

Hắn làm lụng quá vất vả, gần đây còn gầy mấy vòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play