Giản Tấn đi theo vị thiếu niên kia một đoạn, đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
Thiếu niên này thế nhưng thật sự mang hắn đến hầu phủ!
Này còn chưa tính, thiếu niên này trừ bỏ khẩn trương, còn có chút chột dạ...... Từ từ, cảm xúc trên tinh thần lực Hạ Minh Chiêu truyền ra cũng không đúng lắm.
Nếu Hạ Minh Chiêu cố ý gọi hắn đi để chuẩn bị cho hắn một kinh hỉ, ngoài khẩn trương, hẳn sẽ còn có cảm xúc chờ mong thẹn thùng linh tinh, nhưng thực tế lại không có.
Hắn một lòng ngóng trông Hạ Minh Chiêu có thể chuẩn bị kinh hỉ gì cho mình trong những tháng ngày bận rộn này, cuối cùng lại xem nhẹ những chuyện khác.
Giản Tấn dừng lại không đi tiếp.
"Đại nhân?" Hắc y vệ kia quay đầu lại nhìn về phía Giản Tấn.
Thiếu niên này thân cao 1m7, ở thời đại này là chiều cao bình thường, nhưng đối với Giản Tấn mà nói còn có chút lùn...... Giản Tấn bắt lấy cổ áo hắn, hỏi: "Nói đi, rốt cuộc ngươi đang mưu tính chuyện gì?"
"Đại nhân người đang nói gì vậy?" thiếu niên kia lộ ra biểu tình mờ mịt, nhưng tim đập lại đập nhanh liên hồi, vô cùng sợ hãi.
Kỳ thật ban đầu lúc người này đến đưa giấy đã có chút nơm nớp sợ hãi, nhưng vì hắn không mang theo ác ý, thủ hạ phía dưới của Hạ Minh Chiêu cũng có không ít người gặp Hạ Minh Chiêu là sợ, Giản Tấn liền cũng không nghĩ nhiều, hiện tại xem ra chuyện không đơn giản như vậy.
Giản Tấn hơi suy tư, dựa vào trực giác ném tên thiếu niên kia ra, vội vàng hướng đến nơi Hạ Minh Chiêu đang ở mà phóng đi.
Mặc kệ thế nào, lúc này đi tìm Hạ Minh Chiêu luôn là thượng sách.
Giản Tấn đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy âm thanh đao kiếm va vào nhau.
Có người đang đánh nhau, còn không phải một hai người, hẳn là hai nhóm người!
Khi trước Hạ Minh Chiêu cùng hắn đi dạo, dạo một hồi liền đi đến một bờ sông.
Mà lúc này, ở đây có hai bên nhân mã đang giao chiến, một bên là hắc y vệ, một bên khác là một đám người trên đầu buộc khăn đỏ.
Những người này tuy đều buộc khăn đỏ trên đầu, nhưng quần áo và cách hoá trang cũng không giống nhau, cùng đánh về hướng hắc y vệ nhưng lại không mấy phối hợp, có lẽ không phải cùng một nhóm, chỉ là mục tiêu mà họ muốn giết chắc chắn đều là Hạ Minh Chiêu.
Hắc y vệ vây quanh Hạ Minh Chiêu, y đứng phía sau, khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén.
Xem bộ dạng này của Hạ Minh Chiêu, hắn liền biết có người muốn dụ hắn đi để ám sát Hạ Minh Chiêu
Ha hả.
Giản Tấn thật sự rất muốn đánh người.
Mà lúc này, Hạ Minh Chiêu đã bắt đầu giết người.
Hắc y vệ đứng trước người Hạ Minh Chiêu đã đồng loạt giơ lên lá chắn, trên tay Hạ Minh Chiêu cũng đã cầm một trường cung. Mũi tên bắn ra, lập tức liền có người ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
Người sống bên hồ đều là gia đình giàu có, gia đình giàu có cũng không thiếu tiền, đại đa số đều thích treo đèn lồng.
Ánh lửa đèn lồng theo gió lung lay, mùi máu tươi càng ngày càng nồng, kết hợp lại làm bầu không khí tại đây càng thêm âm trầm khủng bố.
"Ngươi đã sớm biết bọn ta sẽ tới ám sát ngươi?!" Một thanh âm vang lên.
Hạ Minh Chiêu không nói gì, lại nghe được tiếng vó ngựa hí vang từ nơi xa.
Người nói chuyện sắc mặt đại biến, lại nói: "Hạ Minh Chiêu, ta đã xem thường ngươi!"
Hạ Minh Chiêu buông dây cung trên tay, người vừa nói chuyện liền hét thảm một tiếng.
"Đem người xử lý sạch sẽ." Hạ Minh Chiêu nói.
Chuyện có người tới ám sát mình trong hôm nay, Hạ Minh Chiêu xác thật đã biết từ sớm.
Ngay khi vừa phát hiện Yến Vương ngầm động chân động tay, giáng chức Yến Vương xong y đã cho người đi giám sát Yến Vương.
Y đã an bài không ít người của mình ở chỗ Tần Vương, nhưng chưa từng cài cắm người vào chỗ Yến Vương, dù vậy, y vẫn tra được không ít chuyện của Yến Vương.
Năm đó y động thủ cực kỳ nhanh, quyết tuyệt đem tiên đế và các huynh trưởng một lưới bắt gọn hết trong một lần, lúc sau còn giết không ít người, nhưng kết quả vẫn để lại không ít cá lọt lưới, mấy năm nay y thường xuyên bị ám sát, cũng chính là do những người này động tay.
Những người này hận y tận xương.
Tần Vương tuy rằng muốn ngôi vị hoàng đế, nhưng năm đó hắn đã bán đứng những người này, tự nhiên cũng sẽ không cùng những người này tiếp xúc qua lại.
Mà Yến Vương lại không giống. Mấy năm nay Yến Vương có thể làm ăn tốt như vậy, chính là do cùng những người này có quan hệ.
Hắn ta vẫn luôn bỏ tiền để nuôi những người này.
Càng có ý tứ chính là, những hoàng huynh năm đó của y chia phe chia phái, đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng mấy năm gần đây, họ lại âm thầm qua lại với nhau, không so đo hiềm khích khi trước, cùng nỗ lực vì một mục tiêu.
Mà mục tiêu kia, tự nhiên chính là giết Hạ Minh Chiêu.
Đối với đám người này, Hạ Minh Chiêu tự nhiên cũng không có ý định buông tha, giữ mạng cho họ, tương lai y sợ là còn phải đối mặt với không ít ám sát.
Muốn đem những con cá này một lưới bắt hết, dù sao vẫn phải cần có một lý do.
Lý do này...... còn có cái nào tốt hơn so với việc ám sát Hoàng Thượng?
May mắn Giản Tấn không thích nghe ngóng sự tình, Hạ Minh Chiêu cũng liền gạt Giản Tấn.
Y tin vào bản lĩnh của Giản Tấn, biết Giản Tấn gặp ám sát cũng chẳng sợ, nhưng thời điểm Giản Tấn một thân một mình đối diện với thích khách, dù thần thông thế nào cũng khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giản Tấn có trực giác rất cao, nói không chừng vừa rời đi không lâu đã phát hiện có điều không đúng...... Hạ Minh Chiêu tự nhiên cũng hy vọng có thể tốc chiến tốc thắng.
Y lại một lần nữa giơ cao trường cung trên tay.
Đúng lúc này, hai hắc y vệ phía sau y đột nhiên bạo khởi, lao nhanh về phía Hạ Minh Chiêu.
Hai người này cũng không phải thân tín của Hạ Minh Chiêu, cách Hạ Minh Chiêu một đoạn khá xa, thân tín bên người Hạ Minh Chiêu thấy thế, vội vàng động thủ ngăn trở, nhưng hai người kia dũng mãnh không sợ chết, tay cầm một bộ châm ám sát hướng về phía Hạ Minh mà phóng
"Cẩn thận có độc!" Chu thống lĩnh hô một tiếng: "Hộ giá!"
Hai hắc y vệ kia không quan tâm sống chết tiếp tục công kích, những thích khách còn sót lại cũng dũng mãnh thế như chẻ tre mà hướng về phía Hạ Minh Chiêu lao đến.
Hạ Minh Chiêu vì để gạt Giản Tấn cũng không đem theo quá nhiều hắc y vệ bên người, bởi vậy, tình huống lúc này cũng liền trở nên nguy cấp.
Giản Tấn biết Hạ Minh Chiêu không nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng hắn cũng không muốn Hạ Minh Chiêu gặp bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.
Giản Tấn lúc này vừa đến, vội tìm kiếm vũ khí trong nút không gian, rút ra một thanh đao lập tức chém rơi đâu một thích khách đang lao về phía Hạ Minh Chiêu, đồng thời phóng tinh thần lực ra trấn áp...... những thích khách này liền trực tiếp hôn mê.
"Giản Tấn!" Đúng lúc này, Hạ Minh Chiêu gọi to tên Giản Tấn, tinh thần lực Hạ Minh Chiêu cũng nhanh chóng hướng về phía Giản Tấn ập tới.
Lo lắng, sợ hãi, kinh hỉ...... Đủ loại cảm xúc toàn bộ đều thông qua tinh thần lực truyền đến.
Tuy nhiên điều này cũng không phải trọng điểm.
Trọng điểm chính là...... tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu trong nháy mắt còn cường đại hơn một ít!
Ở những thời khắc nguy cấp, tinh thần lực khi đối diện với nghịch cảnh cũng sẽ càng trở nên cường đại, đây hẳn cũng là tình huống mà Hạ Minh Chiêu gặp lúc này.
Giản Tấn có chút kinh hỉ, nhưng đây cũng không phải lúc thích hợp để cùng Hạ Minh Chiêu giao lưu tâm tình...... đao trên tay Giản Tấn tiếp tục chém ra, đâm thẳng vào bụng một thích khách, lại nhìn về phía Hạ Minh Chiêu: "Minh chiêu......"
Cùng lúc đó, một loạt mũi tên hướng về phía bọn họ phóng tới.
Giản Tấn lập tức dùng tinh thần lực chặn lại, không ngờ đúng vào lúc này, tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu thế nhưng cũng bắt đầu chặn những mũi tên này lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT