Hạ Minh Chiêu có chút đoán không ra dụng ý của quốc sư, nhưng này cũng không gây trở ngại vì y đã cho hắc y vệ nhìn chằm chằm quốc sư.
Chỉ là......
Chu thống lĩnh có chút khó xử: "Bệ hạ, quốc sư kia mỗi lần đều không biết từ đâu xuất hiện, lại cứ như vậy hư không biến mất, không để lại chút manh mối nào......" Hắc y vệ vốn là muốn điều tra rõ về xuất thân của quốc sư, nhưng căn bản có tra như nào cũng tra không ra được.
Tựa như hôm nay, bọn họ vừa mới biết được tin tức, quốc sư kia đã biến mất.
Hạ Minh Chiêu híp mắt lại.
Y đối với vị quốc sư này có ấn tượng không tốt lắm, người nằm ngoài tầm kiềm soát của y như vậy, y lại càng không thích.
Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu lại tỏa ra năng lượng chán ghét, Giản Tầm ôm lấy Hạ Minh Chiêu: "Phụ thân người không thích quốc sư sao? Chờ con trưởng thành, con nhất định sẽ đem hắn bắt lại, cho người đánh hắn!"
Giản Tầm biết rất nhiều chuyện của Giản Tấn, nhưng cũng không biết quốc sư này chính là Giản Tấn, lúc này nói vậy cũng chỉ là muốn lấy lòng phụ thân mình.
Hạ Minh Chiêu nghe được lời này của Giản Tầm, vô cùng vui mừng.
Trước giờ y vẫn luôn không thích hài tử, cũng không có đứa nhỏ nào thích y, nhưng hiện tại...... Y rốt cuộc cũng xem như biết vì sao mọi người đều thích hài tử.
Khi trước tuy y đã tính toán đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Giản Tầm, nhưng trong lòng vẫn luôn có không ít băn khoăn, hiện giờ băn khoăn này cuối cùng cũng tiêu tán, cảm thấy ngôi vị hoàng đế này đem cho Giản Tầm chính là lựa chọn hợp lý nhất không thể nghi ngờ.
Tuy rằng chỉ mới ở chung với nhau thời gian rất ngắn, nhưng y đã thật lòng thích đứa nhỏ này.
Hạ Minh Chiêu nói: "Về sau con nên gọi ta là phụ hoàng."
Nếu đã đối với đứa nhỏ này nhận định là thân sinh, vậy đứa nhỏ này cũng nên gọi y một tiếng phụ hoàng.
"Vì sao a?" Giản Tầm có chút nghi hoặc, cậu tuy đã hiểu biết rất nhiều, nhưng đối với việc liên quan đến lễ nghi hoàng đế linh tinh vẫn không mấy hiểu biết.
"Vì ta là Hoàng Thượng, con là hài tử của ta, nên phải gọi như vậy." Hạ Minh Chiêu nói.
"Phụ hoàng." Giản Tầm vui vẻ kêu một tiếng, phụ thân thừa nhận mình là hài tử của người!
Hạ Minh Chiêu xoa xoa đầu Giản Tầm.
Hạ Minh Chiêu và Giản Tầm nói chuyện với nhau, Chu thống lĩnh vẫn chưa rời đi, thấy một màn như vậy, ánh mắt nhìn về phía Giản Tầm lập tức liền thay đổi.
Mà Hạ Minh Chiêu hơi suy tư, trực tiếp sai người đi truyền chỉ, công khai thân phận của Giản Tầm.
Y tỏ vẻ như Giản Tầm là được mình và cung nữ sở sinh, hai năm trước vẫn luôn nuôi dưỡng ở ngoài cung, hiện tại mới mang về, sau này cậu sẽ là Đại hoàng tử, tên Hạ Tầm.
Người trong hoàng thất trước nay đều chưa từng có ai tên "Tầm", nhưng Hạ Minh Chiêu rất thích tên này.
Giản Tấn có nói qua, hắn vẫn luôn nhớ thương muốn tìm y, mới đặt tên cho hài tử như vậy.
Vì thế, quan viên vừa mới biết được tin tức xuất hiện của quốc sư, lại biết thêm một tin chấn động hơn, Hạ Minh Chiêu mang theo một hài tử hồi cung, nói là hài tử của y.
Tin tức của Tần Vương linh thông khắp kinh thành nên mới biết trước được Giản Tầm lớn lên y đúc Hạ Minh Chiêu, những người khác vẫn chưa hay biết gì.
Bệ hạ...... Thế nhưng nói nhi tử của Giản Tấn là hoàng tử?
Bệ hạ thích Giản Tấn đến vậy sao? Thích đến nỗi nguyện ý đem nhi tử của Giản Tấn coi thành thân sinh?
Không có khả năng đứa nhỏ này thật sự là máu mủ của bệ hạ đâu nhỉ? Nếu bệ hạ thật sự có hài tử, hà tất phải nuôi dưỡng ở ngoài cung?
Khoan, bệ hạ sau khi đăng cơ đến nay, thế cục trong triều vẫn chưa thực sự vững chắc......
Năm đó bệ hạ bức vua thoái vị, đã giết tiên đế và sáu vị hoàng tử đã thành niên.
Sáu vị hoàng tử kia tổng phải có đến hơn hai mươi mấy vị chính phi trắc phi, những người này lại còn xuất thân từ đại gia tộc, đấy là còn chưa kể đến mẫu tộc của bọn họ, cùng với vô số phương pháp để mượn sức quan viên trả thù...... Lúc ấy trong triều ít nhất phải có hơn một nửa quan viên hận không thể giết chết Hạ Minh Chiêu.
Người Hạ Minh Chiêu giết có nhiều đi nữa, y có ngông cuồng không ngán bất kỳ ai đến cỡ nào, cũng không có khả năng một lần đem toàn bộ số người kia hoàn toàn giết sạch, cho nên lúc ấy vẫn còn để sót lại rất nhiều người dây mơ rễ má trong đó.
Này còn chưa nói đến những cung nữ thái giám chịu ân huệ của sáu vị hoàng tử và thân tộc của bọn họ...... những năm nay có không ít vụ ám sát còn táo bạo hơn cả lần tại Quỳnh Lâm Yến, đều là từ cung nữ thái giám......
Mấy hôm trước Hạ Minh Chiêu mới triệt để giết một đám, lưu đày một đám, hoàng cung lúc này mới thật sự được coi như sạch sẽ.
Vì vậy hiện tại y mới đưa tiểu hoàng tử về chiêu cáo thiên hạ?
Vậy nên cái gì mà cường đoạt Thám Hoa, thiêu Trích Tinh Lâu, đều là giả?
Bệ hạ thực tế chỉ là muốn tìm một cơ hội đem bọn họ một lưới bắt gọn?
Ngay tức khắc, những quan viên này đều xếp Hạ Minh Chiêu vào nhóm người tâm cơ thâm trầm, mưu kế sâu xa, không thể đụng tới.
Cũng may Hạ Minh Chiêu không biết.
Giản Tấn cũng không biết.
Hắn về đến nhà liền ngủ thẳng cẳng, ngủ một hơi tới chiều mới chịu dậy, sau đó đến tìm Đỗ Lực: "Đỗ Lực, bảo phòng bếp chuẩn bị chút món ăn cho ta đi."
"Vâng, thưa đại nhân." Đỗ lực đáp, lại nói: "Đại nhân, có một vị Tôn đại nhân tới tìm ngài, ta nói ngài đã ngủ, hắn cũng không rời đi, vẫn luôn chờ, ngài có muốn gặp hắn hay không?"
"Tôn Do Kỷ?" Giản Tấn hỏi.
"Đúng vậy."
"Hắn ở đâu? Ta đi gặp hắn."
Tôn Do Kỷ là đồng hương của hắn, lúc trước bọn họ còn cùng nhau ngồi thuyền tới kinh thành tham gia khoa khảo, cũng coi như bằng hữu.
Giản Tấn đem chuyện ăn cơm gác ra sau, chuẩn bị đi gặp Tôn Do Kỷ trước.
Tôn Do Kỷ đang ngồi chờ ở phòng tiếp khách, ngồi trên chiếc ghế to rộng, có chút bất an.
"Tôn huynh!" Giản Tấn kêu một tiếng.
Tôn Do Kỷ đột nhiên nhảy dựng lên, bị kinh hách không nhẹ, xoay người nhìn thấy hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thiếu An......"
Giản Tấn vẫn luôn biết Tôn Do Kỷ lá gan bé, cũng vì nguyên nhân này mà khi Tôn Do Kỷ tới thăm hắn, lại càng đáng quý.
"Tôn huynh, xin lỗi, ta nãy giờ đều đang nghỉ ngơi, cũng không biết ngươi đến." Giản Tấn nói.
"Này không trách ngươi," Tôn Do Kỷ đồng tình mà nhìn Giản Tấn, "Ngươi cũng có nỗi khổ riêng."
Thân thể Giản Tấn vẫn luôn không tồi, thế mà ban ngày ban mặt lại ngủ li bì...... Còn có thể là bởi vì cái gì? Khẳng định là tối hôm qua bị hoàng thượng lăn lộn quá mức..
Cho dù thân thể Giản Tấn có tốt như thế nào, cũng không thể nào bì được với một võ tướng như bệ hạ.
Cảm giác được ý nghĩ của Tôn Do Kỷ, Giản Tấn đáp: "...... Ta chỉ là lười."
"Ta minh bạch, ngươi không cần giải thích."
Giản Tấn có chút bất đắc dĩ: "Ừ vậy......"
Tôn Do Kỷ lại thật sâu mà nhìn về phía Giản Tấn: "Thiếu An, hôm nay đến chỉ là để thăm ngươi, ngươi không có việc gì thì tốt rồi."
"Ta sẽ không có việc gì, bệ hạ đối với ta rất tốt."
Đây cũng không phải lần đầu Giản Tấn nói với Tôn Do Kỷ Hạ Minh Chiêu đối với mình rất tốt, đáng tiếc...... Tôn Do Kỷ vẫn không chịu tin.
Ta và bệ hạ thật ra đã sớm quen biết......"
"Ngươi và bệ hạ đã sớm nhận thức?" Tôn Do Kỷ sửng sốt.
"Đúng vậy, 5 năm trước đã quen rồi." Giản Tấn nói.
Tôn Do Kỷ hít sâu một hơi: "Cho nên...... Nhi tử kia của ngươi, thật sự là hài tử của bệ hạ?"
Hắn đã chứng kiến qua, Giản Tấn đối với Giản Tầm có bao nhiêu yêu thương, vì vậy cũng không quá tin tưởng chuyện này, nhưng hiện tại nghe Giản Tấn nói như vậy, không lẽ việc này là thật?
Nhưng này cũng không đúng...... Lúc ấy Giản Tấn không phải cả ngày chỉ muốn tìm nương của Giản Tầm sao?
Tôn Do Kỷ đầy đầu mờ mịt.
Giản Tấn không nghĩ tới Tôn Do Kỷ sẽ hỏi tới vấn đề này, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, đây khẳng định là Hạ Minh Chiêu truyền tin tức ra ngoài.
Giản Tấn nói: "Giản Tầm xác thật là nhi tử của bệ hạ, ngươi không phát hiện nhóc cùng bệ hạ lớn lên rất giống nhau sao?"
"Ta trước giờ căn bản cũng không dám nhìn bệ hạ, làm sao biết được bệ hạ trông như thế nào? Có điều Giản Tầm một chút cũng không giống ngươi là thật." Tôn Do Kỷ nói.
Giản Tấn: "......"
"Cho nên ngươi và bệ hạ sớm đã quen biết, trước đó bệ hạ cường đoạt ngươi, đều là diễn trò để đối phó với những quan viên động tay động chân sau lưng bệ hạ? Các ngươi kỳ thật không có quan hệ ấy ấy?" Tôn Do Kỷ lại hỏi.
Giản Tấn nói: "Ta và bệ hạ xác thật đã nhận thức từ trước, nhưng quan hệ của bọn ta cũng là thật!"
Tôn Do Kỷ: "......"
Giản Tấn giữ Tôn Do Kỷ ở lại ăn cơm, một bên gắp thức ăn liên tục, một bên cùng Tôn Do Kỷ giải thích về quan hệ của mình và Hạ Minh Chiêu.
Hắn và Hạ Minh Chiêu rõ ràng là lão phu lão thê, duyên trời tác hợp, vậy mà người chung quanh đều cảm thấy bọn họ là do một mình Hạ Minh Chiêu cường thủ hào đoạt?
"5 năm trước bệ hạ bị thương suýt nữa qua đời, ta đã cứu bệ hạ, lúc ấy chúng ta liền nhận thức, bất quá sau này bệ hạ bắt buộc phải hồi kinh, chúng ta liền phải tách ra, lần này ta vào kinh đi thi, chúng ta mới gặp lại." Giản Tấn nói
Tôn Do Kỷ nghe được không khỏi sửng sốt.
Giản Tấn lại nói: "5 năm trước ta đã thích bệ hạ, bệ hạ cũng thích ta, gần đây chúng ta mới rốt cuộc quyết định sát lại bên nhau."
Vốn dĩ hắn muốn nói hắn và Hạ Minh Chiêu 5 năm trước đã ở bên nhau, nhưng nếu Hạ Minh Chiêu 5 năm trước đã nên duyên với hắn mà còn có thêm một hài tử với nữ nhân khác, chắc chắn sẽ bị người đời nhận định là tra nam.
Vì vậy lý do tốt nhất là nói bọn họ gần đây mới nối lại tình xưa.
"Ngươi không gạt ta đó chứ?" Tôn Do Kỷ nghe đến ngây ngốc.
"Ta vì cái gì phải gạt ngươi?"
"Thì ra..... Lần đầu tiên ngươi gặp bệ hạ, biểu hiện đã rất lạ, còn có......" Còn có nếu không phải vậy, bệ hạ sao có thể đối với một người diện mạo bình bình như Giản Tấn xem với con mắt khác?
Tôn Do Kỷ hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời của Giản Tấn.
Chứng thực được sự tình, Tôn Do Kỷ liền thả lỏng: "Như vậy ta cũng không cần lo lắng nữa."
"Đúng vậy, ngươi không cần lo lắng." Giản Tấn nói, lại ăn một mồm toàn thịt.
Tôn Do Kỷ lúc này mới chú ý, Giản Tấn đã ăn gấp lượng cơm hắn ăn vài lần.
Hắn rất béo, ăn uống cũng rất tốt, không nghĩ tới Giản Tấn thế mà còn ăn khỏe hơn mình, này......
"Thiếu An, ngươi ăn nhiều như vậy, không thấy khó chịu, tức bụng gì sao? Ở phía sau......" Tôn Do Kỷ có chút khó mà mở miệng: "Có cần ta đưa ngươi chút thuốc mỡ hay không?"
Tối qua hẳn là Giản Tấn và bệ hạ ở bên nhau đi? Hôm nay lại ăn nhiều thịt cá như vậy, thật sự không có vấn đề gì chứ?
Giản Tấn: "...... Không cần, cảm ơn." Liền tính thật sự có cần, không phải còn có ngự y sao? Hắn thật sự không cần Tôn Do Kỷ nhọc lòng.
Giản Tấn ăn cơm xong, liền đem Tôn Do Kỷ mời khéo ra ngoài, lại dặn dò người hầu chuẩn bị buổi tối nhiều chút, chờ Hạ Minh Chiêu tới, hắn và Hạ Minh Chiêu cùng ăn.
Đỗ Lực dạ thưa rời đi, nhưng vẫn nhịn không được liếc mắt qua bụng Giản Tấn.
Vị Giản đại nhân này lực ăn thật sự quá là khỏe luôn!
Giản Tấn và Tôn Do Kỷ nói gì với nhau, rất nhanh đã có người bẩm báo cho Hạ Minh Chiêu.
Y rất vừa lòng lý do thoái thác của Giản Tấn, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định ra cung sớm một chút đi tìm Giản Tấn.
Giản Tấn đã đem quan hệ bọn họ chiêu cáo thiên hạ, y cũng không cần thiết phải che che giấu giấu, đợi đến trời tối mới dám đến tìm Giản Tấn nữa.
Hạ Minh Chiêu ôm Giản Tầm bước ra cung, ngồi lên xe ngựa chuyện dụng.
Xe ngựa này vô cùng rộng, bố trí tinh xảo, Giản Tầm vừa lên đã nói: "Phụ hoàng, xe ngựa này thật xinh đẹp."
"Về sau sẽ cho người làm cho con một chiếc." Hạ Minh Chiêu nói, y thực sự rất thích đứa nhỏ này, vì vậy đồ gì cũng có thể sẵn sàng tặng cho cậu.
"Không cần, con còn nhỏ, có thể cùng phụ hoàng ngồi chung." Giản Tầm nói.
Giản Tầm một câu hai câu đều phụ hoàng, đem Hạ Minh Chiêu gọi đến tâm viên ý mãn, chỉ cảm thấy đầu mình cũng thoải mái hẳn lên.
Ý thức được điểm này, y liền đem tâm tư đặt hết lên người Giản Tầm, cùng Giản Tầm nói về chút chuyện trong hoàng gia.
Y nói rất nhiều, mắt thấy đã sắp đến chỗ ở Giản Tấn, liền nói: "Mấy thứ này, con có thể nhớ bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu, lần sau ta lại cho người nói lại cho con."
"Phụ hoàng, người không cần tìm người đến nói cho con nữa đâu! Con đều đã nhớ kỹ rồi!" Giản Tầm vội vã biểu hiện trước mặt Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu kinh ngạc mà nhìn Giản Tầm, đứa nhỏ này thật là thông tuệ kinh người, thậm chí còn cực kỳ đa mưu túc trí.
Y có thể có được một hài tử như vậy, vận khí quả là không phải tốt bình thường.
Giờ phút này Hạ Minh Chiêu đã hoàn toàn không còn bài xích gì với Giản Tầm, chỉ còn yêu thích, nhưng vừa xuống xe ngựa, y vẫn không chút do dự đem Giản Tầm giao cho người khác, sau đó một mình đi tìm Giản Tấn.
Giản Tầm dính người như vậy, nếu y mang theo cậu tới chỗ Giản Tấn, cậu khẳng định cũng sẽ dính Giản Tấn...... Hạ Minh Chiêu một chút cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Giản Tấn chỉ có thể cùng y thân mật.
Hạ Minh Chiêu vừa đi vừa nghĩ, ngẩng đầu, đã nhìn thấy Giản Tấn ở trước mặt.
Tòa nhà này trồng rất nhiều loại hoa, đáng tiếc từ nhỏ y đã không được học qua về hoa cỏ, nên cũng không thể phân biệt được chúng thuộc loại gì, chỉ biết Giản Tấn đang đứng bên cạnh một bụi hoa đỏ rực vô cùng xinh đẹp, hoa kia đặt cạnh Giản Tấn, lại đẹp thêm vài phần, làm y không nhịn được ngo ngoe rục rịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT