Ngày hai mươi tám tháng ba năm 2010, lúc ấy là khoảng tám giờ ba mươi phút sáng, Lý Gia Huệ đang chuẩn bị bài giảng để lên lớp, bỗng nhiên nhận được thông báo có phụ huynh đến tìm gặp.
"Cô Lý, tiết này để tôi dạy thay cô, phụ huynh đang đợi sẵn ở phòng của hiệu trưởng Chu rồi." Thầy giáo dạy Toán tên Tống An Diệu vội vàng đi vào, sắc mặt nghiêm trọng thúc giục Lý Gia Huệ.
"Sao vậy? Là phụ huynh học sinh lớp tôi à?" Hiện tại cô đang được phân công làm chủ nhiệm lớp 10-1 của trường, thế nhưng gần đây tình hình học tập của lớp vẫn rất ổn định, không có điều gì khác thường.
Thầy Tống gật đầu, gương mặt căng cứng: "Là mẹ của học sinh Tiểu Dương, cô mau đến thuyết phục mẹ em ấy, Tiểu Dương không thể nghỉ học được."
Nghe đến những lời này, Lý Gia Huệ sững sờ hỏi lại.
"Tôi cũng không biết tại sao, nhưng ngay cả hiệu trưởng Chu cũng không cười nổi nữa rồi, gia đình Tiểu Dương rất cương quyết, còn nói rằng sẽ không nhận tiền tài trợ của trên huyện gửi xuống nữa."
Từ ngày được phân công giảng dạy tại trường trung học Đông Sơn, một cô giáo trẻ mới ra trường như Lý Gia Huệ vẫn luôn cảm thấy nơi này đang bào mòn tất cả niềm nhiệt huyết giảng dạy trong cô từng chút một. Mỗi ngày đến trường chỉ mong đừng có thêm học sinh nào bỏ học, mong rằng tất cả có thể ghi chép bài đầy đủ, giữ gìn sách vở sạch sẽ, nhưng huyện Đông Sơn chỉ toàn rừng và núi, đến ăn còn chẳng đủ, nói gì đến chuyện tập trung học hành trong đầu những đứa trẻ nơi đây.
Làm việc được một năm, cô cảm thấy những chuyện mình đang làm thực sự vô nghĩa, học sinh không cần đến sự cố gắng của cô, tất cả những gì mà các cô, cậu bé ấy nghĩ đến trong đầu chỉ là khi nào mới đến giờ tan học. Chúng than thở với nhau chuyện khoai tây chưa bán được còn để ở nhà đã sắp mọc mầm, hôm nay bị chết mất một con gà, vậy tuần này sẽ không đủ trứng để bán, mà tốt nhất là không cần phải làm những việc tốn thời gian như này nữa, đi làm công nhân trong xưởng may còn có thể kiếm được tám đồng mỗi giờ, nhưng đi học thì chẳng có ích gì.
Lý Gia Huệ bất lực, nhưng cũng không thể trách học sinh của cô, Đông Sơn còn nghèo đói thì chuyện học hành sẽ chẳng bao giờ là ưu tiên hàng đầu.
Dạy qua rất nhiều thế hệ học sinh, nhưng mọi thứ vẫn chỉ giống như đang giậm chân tại chỗ, vẫn là những kiến thức ấy, mỗi ngày lên lớp rồi lại về nhà, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, cho đến một ngày, Lý Gia Huệ đang thu dọn đồ đạc, bất ngờ có một học sinh đến gõ cửa phòng.
Học sinh ấy rụt rè đưa cuốn sách cho cô xem, trên đó có một bài tập được khoanh tròn bằng bút màu xanh nhạt.
"Thưa cô, phần bài tập thêm mà cô giao tuần trước, em mới giải được đến đây." Nói xong học sinh ấy lại chìa ra một quyển vở, chữ viết nắn nót thẳng hàng trên trang giấy trắng.
Đây là một bài đại số nâng cao, muốn giải được cần phải vận dụng rất nhiều kiến thức đã học. Lúc giao bài tập này Lý Gia Huệ cũng chỉ nghĩ rằng nếu có học sinh nào giải được thì tốt, còn không thì cũng chẳng sao.
"Để cô xem, em tên là gì? Học lớp nào?" Đến lúc này cô mới tập trung nhìn kỹ học sinh ấy, cô bé có một đôi mắt tròn rất sáng.
"Em tên là Dương Mạn Vũ học lớp 10-1 ạ. Còn, còn cả phần này em cũng hơi thắc mắc..."
"Được, đợi cô viết ra giấy."
Dương Mạn Vũ, Dương Mạn Vũ của lớp 10-1 trường trung học Đông Sơn, giống như một liều thuốc phục hồi sinh lực tràn trề cho Lý Gia Huệ, học sinh vẫn còn cần cô, trân trọng những kiến thức mà cô cố gắng mang đến, vậy thì cô chẳng có lí do gì để bỏ cuộc cả.
"Tôi là mẹ của học sinh Dương Mạn Vũ, trường mấy người có quyền gì mà bắt tôi phải để nó đi học tiếp?"
Mẹ Tiểu Dương, đúng là tôi chẳng có quyền gì, thế nhưng để Tiểu Dương bỏ học sẽ là điều đáng tiếc lớn nhất suốt bao năm gắn bó với nghề của tôi.
Đứng trước mặt người phụ nữ đang lớn tiếng với hiệu trưởng Chu, Lý Gia Huệ hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, buông lỏng hai bàn tay đang nắm chặt, sau đó dứt khoát lên tiếng: "Chào chị, tôi là chủ nhiệm lớp của học sinh Tiểu Dương."
Tiểu Dương, cô là cô giáo của em, chỉ cần ước mơ của em vẫn còn đó, cô nhất định sẽ đồng hành với em đến cùng.
***
Nhà họ Dương cần rất nhiều tiền để vượt qua đói nghèo, còn Dương Mạn Vũ cần rất nhiều tiền để thực hiện ước mơ.
Hiện thực quá đỗi tàn nhẫn, cuối cùng Dương Mạn Vũ vẫn phải bỏ học ở tuổi mười sáu tươi đẹp, tương lai của cô đành tiếc nuối chôn vùi ở nơi công xưởng mà ánh mặt trời không bao giờ có thể chạm đến.
Nhưng thật may, thật may rằng ông trời đã nghe thấy nguyện ước của cô gái nhỏ, đây là cơ hội cuối cùng.
Trường trung học Nhất Trung là ngôi trường tư thục nổi tiếng nhiều năm liền ở thành phố S, không chỉ có chất lượng giáo dục hàng đầu mà còn rất hào phóng tài trợ cho những học sinh có năng lực xuất sắc.
Nếu có thể trở thành người đứng đầu trong kỳ thi sát hạch này của trường, Nhất Trung không chỉ miễn tiền học phí, tiền ký túc xá, mà còn cấp cho Dương Mạn Vũ một khoản tiền sinh hoạt phí lên tới hai nghìn rưỡi đồng một tháng.
"Tiểu Dương, cô tin em nhất định sẽ làm được." Cô giáo Lý trìu mến đưa tay xoa đầu Dương Mạn Vũ, đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ đến để giúp học sinh của mình. Chỉ có những ngôi trường như vậy ở các thành phố lớn mới có đủ khả năng tài trợ cho Dương Mạn Vũ vừa đi học lại vừa có thể gửi tiền về cho gia đình.
Ngày ba mươi tháng sáu năm 2010, Dương Mạn Vũ thức dậy từ bốn giờ sáng, lặng lẽ rời khỏi nhà mà không ai hay biết, mang theo lời chúc may mắn của cô giáo Lý một mình lên đường đến thành phố S.
Ba bài thi kéo dài trong hai ngày, tất nhiên cũng không hề dễ dàng.
Muốn bỏ cuộc cũng không thể nữa rồi, đây là cơ hội mà cô giáo Lý cố gắng hết sức để mang về cho cô, đã kiên trì đi đến được ngày hôm nay phải trải qua biết bao nhiêu nỗ lực, Dương Mạn Vũ biết mình chỉ có thể thành công.
Ngày mười lăm tháng tám năm 2010, giấy báo trúng tuyển của thí sinh Dương Mạn Vũ đã được gửi về.
Người đầu tiên mà Dương Mạn Vũ muốn thông báo tin vui này chính là cô giáo Lý mà cô biết ơn vô cùng, học sinh Tiểu Dương đã không phụ lòng mong đợi của cô, sau đó là đến Tiểu Hứa, em gái Tiểu Hứa buộc tóc đuôi ngựa, chị Tiểu Vũ của em đã làm được rồi. Thành phố S rộng lớn nhộn nhịp, bốn phía đều là phong cảnh tươi đẹp, là khao khát của Dương Mạn Vũ suốt bao năm nay.
"Tiểu Hứa, ngay từ bước chân đầu tiên đặt xuống thành phố S, chị đã biết rằng mình thuộc về nơi này." Dương Mạn Vũ thì thầm trong điện thoại, hai má đỏ ửng vì phấn khích.
"Chị Tiểu Vũ, thật tốt quá, nghe chị nói vậy em rất vui, chúc cho con đường chị đi sau này mãi luôn bình an thuận lợi, em tin chị sẽ còn đạt được nhiều thành công rực rỡ hơn nữa." Ở đầu kia điện thoại, Tiểu Hứa khẽ mỉm cười, thế nhưng đôi môi vừa mới chỉ nhếch lên một chút đã động vào vết thương nơi khóe miệng đau xót.
"Tiểu Hứa, đợi chị có tiền sẽ dẫn em đến thành phố S một lần." Dương Mạn Vũ mỉm cười vui vẻ.
"Vâng, chị hứa rồi nhé. Em sẽ không quên đâu."
Tạm biệt hai người mà cô biết ơn nhất trong đời, Dương Mạn Vũ một lần nữa lên tàu đến thành phố S, tuổi trẻ của cô sẽ ở lại nơi này, có hạnh phúc, có khổ đau, có khó khăn vất vả, nhưng cô sẽ không hối hận.
Dương Mạn Vũ mười sáu tuổi mang theo trái tim trong sáng nhiệt thành tới thành phố S bắt đầu cuộc sống mới, khi ấy trong tay cô chỉ có một túi hành lý nhỏ, một chiếc điện thoại đen trắng mà Châu Tiểu Kim cùng các bạn trong lớp đã góp tiền mua tặng, thế nhưng mãi sau này đến lúc rời đi, trái tim Dương Mạn Vũ chỉ còn là mảnh đất hoang tàn, cùng với một sinh mệnh bé nhỏ mang tên Tô Cảnh Quân, còn những ký ức về người đó, tất cả đều mãi mãi chôn chặt tại đây.
Không hối hận, nhưng có rất nhiều tiếc nuối, tiếc rằng ngày ấy không ngăn cản Tiểu Hứa một cách dứt khoát, cũng tiếc rằng bản thân đã hết lòng yêu một người đến như vậy. Hết lòng trao đi, nhưng chỉ có thể nhận lại ngàn vạn đau đớn từ tận đáy lòng.
Dương Mạn Vũ khao khát nhìn ngắm thế giới, Hứa Hiểu Đồng ao ước một đời bình yên, dù kết quả có ra sao vẫn phải nuốt nước mắt vào trong mà nhận lấy, bởi vì đây là cái giá của sự trưởng thành dành cho hai người.
Thành phố S mở rộng vòng tay đón lấy Dương Mạn Vũ, dạy cho cô bài học của sự trưởng thành, nhưng lại không dạy cô làm thế nào để chữa lành những tổn thương đã hằn sâu theo năm tháng.
Khoảnh khắc đầu đời ngắm nhìn đôi mắt đen thẫm như biển đêm sâu thẳm, gương mặt người đó đẹp như ngọc tạc, Dương Mạn Vũ không hề biết rằng, khi ấy trong mắt Diệp Liên Thành cô là Mạc Hâm Chi, còn trong mắt cô anh là giấc mơ quá đỗi xa vời.
Anh lạnh lùng, cao ngạo như chàng hoàng tử đến từ thế giới cổ tích dưới đáy đại dương, đem lòng yêu mến nàng công chúa đất liền bị người đời bỏ rơi suốt những năm tháng dại khờ. Cô ấy tên là Mạc Hâm Chi, nàng công chúa nhân hậu có đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao trời.
Vị thần số mệnh mỉm cười lắc đầu, không phải Mạc Hâm Chi, là cô gái nhỏ Dương Mạn Vũ có trái tim trong sáng lại kiên cường.
Đây là điều mà số mệnh đã an bài cho hai người từ rất lâu, rất lâu trước đây, rằng đến một ngày, chàng trai có gương mặt đẹp như ngọc sẽ phải lòng một cô gái. Cô ấy thông minh, xinh đẹp, dịu dàng, lại vô cùng đáng yêu, trùng hợp thay, cô ấy cũng đem lòng yêu mến cậu.
Quay trở về những năm tháng ấy, Dương Mạn Vũ vừa tròn mười sáu, còn Diệp Liên Thành mười tám tuổi, câu chuyện của hai người chính thức bắt đầu.