Từ khi quay trở lại New York, số lần Dương Mạn Vũ nói chuyện với Diệp Liên Thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không dưới một lần Chu Minh Tuấn lén lút nói cho cô biết, anh lúc nào cũng bận tới tối tăm mặt mày.
"Cũng đành hết cách, nghe nói thiếu gia nào đó sắp tới còn định trốn việc hẳn vài ngày nữa kìa." Chu Minh Tuấn từ đâu bỗng xuất hiện trên màn hình máy tính, không quên nói bóng gió sau lưng Diệp Liên Thành vài câu.
Ngay lập tức Diệp Liên Thành xoay người tỏ vẻ cảnh cáo Chu Minh Tuấn, không biết có phải tại màn hình hơi mờ hay không, hình như Dương Mạn Vũ thấy tai anh đỏ lên.

Cô bật cười khe khẽ.
Lúc này đang là mười một giờ đêm ở thành phố B, cũng là mười một giờ trưa tại New York.

Dương Mạn Vũ chỉ có thể tranh thủ vài phút nghỉ trưa nói chuyện cùng Diệp Liên Thành.

Đã ba ngày liền cô chưa được nhìn thấy mặt anh, cảm giác nhớ nhung đầy ắp tới nỗi có thể xuyên qua màn hình chạy thẳng tới New York luôn rồi.
Thế nhưng cũng chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là tới kỳ nghỉ tết, vậy mà Diệp Liên Thành vẫn một mực không nói cho cô biết khi nào anh sẽ trở về.

Tuy vậy lời hứa A Thành sẽ đón giao thừa cùng Tiểu Vũ anh vẫn chưa quên, như vậy là đủ.
Cô cũng chỉ cần có vậy.
Dường như không khí háo hức tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ của thời điểm cận tết cũng làm cho cuộc sống của mọi người dễ thở hơn đôi chút, bao gồm cả Dương Mạn Vũ, năm nay không biết vì sao thái độ của mẹ cô bỗng trở nên vô cùng hòa hoãn, mặc dù nhà họ Dương phải đón tết trong bệnh viện cũng không khiến Lâm Hoa nổi nóng chút nào.
Có lẽ vì vậy mà Dương Mạn Vũ đã hoàn toàn thả lỏng bản thân khỏi mối bận tâm về gia đình, dù sao dạo gần đây sức khỏe của Tịnh Ý cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Xem ra một ngày có hai mươi tư tiếng thì bạn học Tiểu Dương đã dành tới mười tám tiếng đồng hồ để nghĩ về chàng kỵ sĩ của mình mất rồi.
"Vậy sáu tiếng còn lại thì sao?" Cách một màn hình máy tính Dương Mạn Vũ vẫn nghe được giọng điệu không mấy hài lòng của cậu chủ Diệp.

Đúng thật là...!Cô còn chưa nói hết câu anh đã nhíu mày như vậy rồi.
Cô phải làm cho hàng mày của anh giãn ra mới được: "Ừm, để em nhớ lại xem...!đúng là không nghĩ về A Thành thật." Dương Mạn Vũ gật gù, "Anh biết mà, sáu tiếng để ngủ là sáu tiếng nghỉ ngơi, em chỉ còn cách mơ về anh thôi."

Lời nói vừa thoát ra khỏi đầu môi Dương Mạn Vũ đã muốn tự đánh bản thân mình một cái.

Mấy câu sến ch ảy nước như vậy mà cô cũng nói ra được.
Xấu hổ đến mức phải lấy hai tay che mặt, cô né tránh ống kính để không nhìn thấy ánh mắt Diệp Liên Thành, kiểu gì anh cũng sẽ lấy đó làm lý do để chọc cô cho mà xem.
Ngược lại, Diệp Liên Thành chỉ nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ, nụ cười lộ rõ trên môi, vài giây sau anh mới cất tiếng: "Vậy..."
"...!Vậy trong giấc mơ đó của em, chúng ta đang làm gì?"
Giọng nói của anh không nhanh không chậm đã đem lại cho Dương Mạn Vũ rất nhiều không gian để hồi tưởng.

Cô ngẫm nghĩ.
Đêm đen thanh vắng, ánh trăng trắng mờ tỏa sáng cả một vùng trời, chàng kỵ sĩ trút bỏ lớp áo choàng màu hoàng kim, rồi chậm rãi tiến về phía bờ biển.
Bọt nước từ những con sóng xô bờ bắn lên người chàng kỵ sĩ, khiến làn da của chàng trở nên lấp lánh như gốm sứ thượng hạng.

Theo từng bước chân di chuyển, thân hình của chàng chìm dần vào làn nước, hóa ra...!hóa ra không phải thần mặt trời, chàng kỵ sĩ ấy là đứa con của biển khơi.
"Diệp Liên Thành, em là nàng công chúa đất liền, cả đời em chưa bao giờ được chạm tay vào dòng nước có màu của ánh trăng."
Giấc mơ tưởng chừng như vô nghĩa ấy, vậy mà Diệp Liên Thành đã ghi nhớ rất lâu.
Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, Dương Mạn Vũ cũng chẳng còn thì giờ mà suy nghĩ về nó nữa.

Cô đã đi làm chăm chỉ gấp đôi ngày bình thường, không những vậy còn phải tập trung phụ đạo bài vở cho Tịnh Ý vào mỗi buổi tối.

Con bé đã nghỉ ở trường quá lâu rồi, chỉ sợ sau này quay lại sẽ không theo kịp được bạn bè.
Đến khi Dương Mạn Vũ giật mình nhìn vào đồng hồ thì đã là mười giờ tối ngày cuối cùng của năm, chỉ còn cách hai tiếng nữa là đến thời khắc giao thừa.
Cùng lúc ấy, Diệp Liên Thành xuất hiện trước cửa phòng bệnh cùng với bộ đồ âu phục chỉn chu, trên tay cầm rất nhiều túi quà tết đỏ rực.
Cô hoảng hốt kéo anh ra một góc.

Lỡ như mẹ cô thấy anh thì sao.

"Bạn học Tiểu Dương này, hôm nay tôi đến không phải chỉ để gặp mỗi em thôi đâu." Diệp Liên Thành lên tiếng trấn an, sau đó không một lời giải thích mà hiên ngang bước vào phòng nghỉ cùng với Dương Gia Hàn và Lâm Hoa, để mặc Dương Mạn Vũ lẫn Tịnh Ý đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng.
Một tiếng tiếp theo sau đó quả thật dài như trăm năm.
Mười một giờ mười lăm phút, cánh cửa bật mở, Dương Mạn Vũ không suy nghĩ gì đã lập tức chạy đến trước mặt Diệp Liên Thành, cô cẩn thận quan sát.

Sắc mặt của anh vẫn rất tốt, ngay cả bố mẹ cô đang đứng ở đằng sau cũng vậy, thậm chí mẹ cô còn nở một nụ cười hết sức hài lòng.
"Anh đã nói gì với bố mẹ em?" Cô gặng hỏi nhưng anh không trả lời, chỉ một mực kéo cô đi về xe của anh đang đỗ bên ngoài cổng bệnh viện.
"Đi thôi, dẫn em tới một nơi."
Không thể không công nhận Diệp Liên Thành lái xe rất khá, trên đường đi Dương Mạn Vũ không hề cảm thấy xe xóc nảy chút nào.

Thiết bị định vị trong xe thông báo năm phút nữa là tới đích đến, cô đã mơ hồ đoán ra được nơi đó.
Là biển, một cô gái lớn lên cùng với núi rừng như Dương Mạn Vũ lần đầu tiên cảm nhận được hương vị của đại dương thoảng theo từng làn gió.

Chỉ cần kéo cửa kính xuống, hít một hơi thật sâu, chúng sẽ xông tới ngập tràn trong lồ ng ngực cô.
Không biết vì sao, trực giác của Dương Mạn Vũ đột ngột lên tiếng, nhất định cô sẽ rất yêu nơi này.
Chiếc xe vững vàng chạy dọc bên bờ biển, suốt quãng đường không hề gặp một ai khác, phải biết rằng chẳng có người nào ngốc nghếch chạy ra biển vào đêm giao thừa cả, nhất là khi trời còn lạnh như vậy, gió thổi ở đây có thể cuốn mọi thứ bay tít lên những vì sao.
Thế nhưng như vậy cũng đâu có gây trở ngại gì, Dương Mạn Vũ háo hức mở cửa xe, chạy bước nhỏ về phía bãi cát trắng ngập tràn ánh trăng.
Xem kìa, thật giống như trong giấc mơ của cô.

Trước mặt là đại dương mênh mông vô tận, sau lưng là chàng kỵ sĩ điển trai đang từ từ trút bỏ lớp áo choàng vừa dày vừa nặng của mình.
Dương Mạn Vũ không nén được nụ cười, cô giang rộng hai tay rồi gọi lớn: "Liên Thành, em không còn là công chúa đất liền nữa rồi."
Gió biển thổi tới khiến giọng cô lạc đi, làm tóc cô tung bay tán loạn, nhất thời khiến Diệp Liên Thành ở phía sau không khỏi thầm nghĩ, có lẽ chỉ cần chớp mắt thêm một lần nữa cô sẽ trở thành nàng tiên cá nhảy xuống biển ngay trước mắt anh.
Suy nghĩ này không khỏi làm Diệp Liên Thành hoảng hồn, anh ôm chặt cô vào trong lồ ng ngực, còn cô lại giống như đứa trẻ cất tiếng cười giòn tan.
Rõ ràng là anh chỉ mất cảnh giác trong duy nhất một giây thôi, vậy mà Dương Mạn Vũ đã chạy khỏi vòng tay anh từ lúc nào chẳng hay.
Mặc kệ từng cơn sóng nối đuôi nhau ập tới, Dương Mạn Vũ vẫn chạy một mạch, nước biển làm giày cô ướt đẫm, ngay cả bộ váy trắng cô vừa mới thay cũng không tránh khỏi số phận bi thảm.

Dương Mạn Vũ không suy nghĩ nhiều lập tức bỏ giày, để hai chân tự do chạm vào lớp cát mềm.
Sau vài giây chông chênh, Dương Mạn Vũ đứng thẳng người rồi chụm tay lại hét thật to: "Tiểu Vũ và A Thành..."
"Bắt được rồi!" Diệp Liên Thành cuối cùng cũng đuổi kịp Dương Mạn Vũ, anh choàng tay ôm lấy cô từ phía sau, lại nhất thời không kiểm soát được sức lực khiến cả hai ngã nhào.
Cơn sóng dội đến làm hai người ướt nhẹp từ đầu đến chân.
Dương Mạn Vũ ho sặc sụa, rồi lại bật cười, "A Thành, em vừa uống tận hai ngụm nước biển." Đôi mắt cô vẫn lấp lánh sáng ngời, chẳng có vẻ gì là không vui sau khi uống đầy một bụng toàn nước biển mặn chát.
Mà Diệp Liên Thành cũng nào có khá hơn, anh còn lỡ nuốt xuống ba ngụm liền.

Gương mặt hơi nhăn lại còn chưa kịp có thêm phản ứng nào khác, Dương Mạn Vũ đã nhào tới hôn lên môi anh.
Hai bờ môi mát lạnh còn nhuốm hương vị của biển chạm vào nhau.

Không biết là môi ai bắt đầu trước, chỉ một lát sau đã nóng lên.
Có một bàn tay vội vàng chạm lên cổ áo Dương Mạn Vũ, kéo mạnh khiến chúng rách toạc, để lộ phần cổ trắng ngần, xuống một chút là xương quai xanh quyến rũ, lại xuống thêm một chút nữa...!nơi ấy đầy đặn trắng đến hút mắt.
"Tiểu Vũ..." Diệp Liên Thành không kìm được mà kêu lên một tiếng, từng nơi bàn tay anh lướt qua đều để lại những ngọn lửa âm ỉ.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, toàn bộ không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, tiếng động truyền vào màng nhĩ chỉ còn là từng hơi thở gấp gáp của đối phương, là những tiếng yêu không thành lời...
...
Một giờ sáng ngày mùng một tết, A Chính phía đằng sau quầy lễ tân đặt chiếc điện thoại xuống bàn, chớp chớp đôi mắt đầy nhức mỏi.

Anh ta vừa gửi đi một loạt các tin nhắn chúc mừng năm mới, sau đó lại chẳng biết làm gì đành nhìn chằm chằm ra ngoài cửa lớn.

Rõ ràng là chẳng có tên điên nào đi đặt phòng khách sạn vào ngày hôm nay cả, vậy mà ông chủ của anh ta vẫn yêu cầu phải mở cửa đón khách cả đêm.

A Chính nhủ thầm chỉ đợi thêm một lúc nữa thôi, sau đó anh ta sẽ đóng cửa tự thưởng bản thân một giấc ngủ thật ngon.

Dù sao cũng đã nửa đêm rồi, chẳng còn khách nào yêu cầu dịch vụ vào giờ này đâu.
A Chính vô cùng đắc ý đưa tay ra chuẩn bị tắt đèn.
"Ông chủ, ở đây còn phòng không?"
Căn phòng vừa tối đen lại có giọng nói bất ngờ vang lên, A Chính theo phản xạ hét ầm một tiếng.

"Không còn!"
Cuống cuồng gạt lại công tắc, A Chính đờ đẫn nhìn vào thân hình chàng thanh niên trước mặt, còn cho rằng mình đang mơ.
Diễn viên bây giờ tận tâm với nghề tới mức còn đi làm vào ngày mùng một tết ư?
Lại nhìn kỹ thêm một lượt, quả thật chàng trai này giống hệt nhân vật nam chính trong bộ phim mẹ chồng nàng dâu chiếu giờ vàng mà anh ta đang xem mỗi ngày, thậm chí còn đẹp hơn.
A Chính gật gù, hẳn là đang đóng phim rồi, quần áo của anh chàng đẹp trai này ướt sũng từ đầu đến chân, đến mức còn không ngừng nhỏ nước xuống sàn nhà mà anh ta vừa mới lau sạch bóng.

Anh ta cũng không hề tức giận mà còn nở nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy: "A...!xin lỗi, còn phòng, còn phòng chứ.

Xin hỏi quý khách đi mấy người?"

"Một phòng tốt nhất."
Dứt lời, chàng trai quay người đi thẳng ra cửa lớn, A Chính tò mò lén lút dõi theo, bắt gặp anh đang cẩn thận ôm một người đẹp trong lòng.

Không biết là có đẹp thật không, nhưng đôi chân dài miên man như vậy, hẳn là một người rất đẹp cho mà xem.
A Chính nhanh chóng nhận ra tình hình, không phải diễn viên kính nghiệp đi đóng phim, mà là một đôi tình nhân hẹn hò lúc nửa đêm.

Hoặc là, những người nổi tiếng muốn né tránh mấy tay săn ảnh của giới truyền thông chỉ có thể lựa chọn hẹn hò theo cách này.
Kết luận này không khỏi làm A Chính cảm thấy hào hứng, anh ta cho rằng mình thật thông minh và nhanh nhạy.

Phải biết rằng anh ta làm việc ở đây đã hai năm trời mà hôm nay mới là lần đầu tiên được chứng kiến loại chuyện có tính k1ch thích cao như vậy.

Không thể không nói, ông chủ quả là người sáng suốt, nhất định sau này anh ta sẽ không bao giờ hoài nghi về mệnh lệnh của ông chủ nữa!
Theo từng động tác của đôi tình nhân kia, A Chính nhìn thấy cô gái giãy giụa một lúc lâu rồi mới chịu nằm im trong lòng chàng trai, gương mặt như ngượng ngùng vùi sâu vào lồ ng ngực đối phương chỉ để lộ ra mái tóc dài, lúc này đây nó cũng thê thảm không khác gì bộ đồ trên người cả hai vậy.

Sau đó tầm mắt A Chính lại chuyển hướng về phía đôi chân làm anh ta mê muội, một vài ý nghĩ xấu xa nảy lên, đôi chân đó...!nếu như quấn chặt lấy eo anh ta...!hẳn là tuyệt lắm.
A Chính giật nảy mình chột dạ, suy nghĩ vẩn vơ hoàn toàn tan biến trong chốc lát, chàng trai kia bất thình lình đưa mắt liếc anh ta sắc lẹm, như thể đọc được mấy suy nghĩ không đứng đắn của anh ta vậy.
Vội vã di chuyển tầm nhìn, A Chính nín thở đặt chìa khóa vào tay chàng trai, cho tới tận khi bóng dáng cao lớn ấy biến mất sau cánh cửa thang máy, anh ta mới dám thở phào một tiếng.
Cảm giác áp đảo đến từ chàng trai trẻ kia khiến anh ta vừa e dè vừa khiếp sợ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play