Đã hai tháng kể từ ngày Hứa Hiểu Đồng về nhà chồng, cuộc sống nơi này dù vắng bóng em ấy cũng chẳng có gì đổi khác, Dương Mạn Vũ nắm chặt trong tay chiếc khăn thêu tên Tiểu Hứa tặng cô ngày hôm ấy mà trong lòng rối bời.

Tiểu Hứa, cảm ơn em vì đã tin tưởng chị, nhưng chị cũng không biết làm sao mới phải. Đêm qua... đêm qua chị đã biết được số phận của mình sẽ đi đâu về đâu rồi.

Ở nơi này, sinh ra là con gái là một điều thiệt thòi, em có cảm thấy như vậy không? Dù chúng ta có muốn bay xa tới cỡ nào, cũng vẫn có những người tàn nhẫn xé nát đôi cánh kéo chúng ta trở về.

Căn nhà tối đen chìm trong yên ắng, có thể nghe thấy từng hơi thở đều đều của Dương Tịnh Ý, nhưng ba người còn lại đều chưa ngủ.

Dương Mạn Vũ không dám ngủ, cô nín thở lắng nghe âm thanh phát ra phía không xa.


"Đứa con gái nhà họ Hứa chân tay chậm chạp mà sính lễ cũng được tận một vạn. Tôi đã nói với bà Dư, muốn làm rể nhà họ Dương cũng phải gấp đôi số ấy."

"Như vậy có được không? Sợ rằng người ta chê nhà họ Dương điều kiện không tốt... một vạn hai, chỉ cần một vạn hai là được rồi." Dương Gia Hàn hiếm khi có một ngày tỉnh táo, ngập ngừng đáp lời vợ mình.

"Sao lại không được? Đến cả bà Dư làm mối bao nhiêu năm cũng khen con bé xinh đẹp hết lời, hai vạn là còn ít đấy." Lâm Hoa nhanh chóng phản bác, khắp nơi đều biết con gái lớn nhà họ Dương vô cùng xinh đẹp lại ngoan ngoãn, không uổng công bà ta nghiêm khắc dạy dỗ bao lâu nay, đòi sính lễ đến ba vạn cũng vẫn được. Chỉ tiếc rằng Dương Mạn Vũ không phải con ruột của Lâm Hoa, dù rất muốn nhưng bà ta không thể đối xử với con bé giống như với con gái nhỏ Dương Tịnh Ý của mình. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt buồn bã mà tĩnh lặng ấy, trong lòng Lâm Hoa như vang lên một lời nhắc nhở, Dương Mạn Vũ mãi mãi không phải là đứa trẻ cùng chung dòng máu với bà ta.


"Bà Dư đã nói, có một cậu thanh niên tên A Bắc thật thà lại chăm chỉ, mới hai mươi mốt tuổi mà lương một tháng cũng được hơn hai nghìn, mà cha mẹ cậu ta mất sớm, sống một mình bao năm nay nên cũng tiết kiệm được một khoản kha khá, sính lễ hai vạn chắc chắn không thành vấn đề. Đi khắp cả cái huyện Đông Sơn này chẳng tìm được mối nào tốt hơn thế đâu."

Cả hai người đều không ngờ được Dương Mạn Vũ vẫn còn chưa ngủ, gương mặt vùi trong tấm chăn mỏng trắng bệch, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay đau đớn, nhưng cô cũng không để ý.

Dương Mạn Vũ từng mơ tưởng rằng, dù cô không phải là đứa trẻ được cha mẹ yêu mến, nhưng dù sao họ cũng là người đã sinh ra cô, tốt xấu gì cũng sẽ tôn trọng ước muốn có thể học đại học của cô, nhưng hóa ra, mẹ cô đã âm thầm sắp xếp chuyện này từ rất lâu rồi.


Là cô đánh giá bản thân mình quá cao, vốn dĩ từ trước đến nay mẹ cô chưa từng có đứa con này trong lòng.

Một vạn hai, hay thậm chí là hai vạn, Dương Mạn Vũ là món đồ có thể đem ra đổi chác của Dương Gia Hàn và Lâm Hoa, họ sẵn sàng đánh đổi cuộc đời còn lại của con gái mình để nhận được một số tiền nhỏ bé như vậy.

Hai vạn không ít, Dương Mạn Vũ biết, một năm đi làm của mẹ cô cũng mới chỉ có hai vạn tư, nhưng cũng chẳng là gì khi so sánh với rất nhiều năm cuộc đời sau này của cô.

Sau đó, cha cô lại lên tiếng, nếu như để Dương Mạn Vũ đi lấy chồng thì trong nhà sẽ chẳng còn ai dọn dẹp nấu cơm. Hơn nữa, hàng năm quỹ khuyến học của huyện cũng đến tận nhà trao cho bọn họ không ít tiền, nói rằng nhất định phải để con gái lớn nhà họ Dương được tiếp tục đi học đến hết cấp ba.
"Hừ, vậy không nhận tiền nữa, xem bọn họ làm gì được chúng ta. Học hết cấp ba thì sẽ làm quan to sếp lớn ư? Thanh niên vùng này làm gì có ai học được như thế, không phải rồi sau cũng sẽ đến công xưởng làm việc hay sao, chi bằng sớm ngày nào tốt ngày đó. Nếu không chịu đi làm thì mau mau lấy chồng là tốt nhất."

Trong một khoảnh khắc, Dương Mạn Vũ rất muốn vùng dậy, muốn hét lên rằng: Mẹ, mẹ là mẹ con, có thể tôn trong và tin tưởng con một lần hay không?

Những suy nghĩ ấy rạo rực trong lòng khiến toàn thân cô nóng lên, thế nhưng cô cũng chỉ có thể âm thầm nuốt chúng trở lại lồng ngực.

Một đêm dài như vậy, Dương Mạn Vũ không thể chợp mắt, càng suy nghĩ cô càng không cam lòng. Cuộc đời của cô rồi sẽ nhanh chóng lụi tàn như vậy sao?

***

Căn nhà đi thuê tồi tàn bao bọc bởi bốn bức tường còn nguyên màu xi măng xám xịt, nền nhà còn chưa được lát gạch, phía bên trái là chiếc giường đơn sơ đủ cho hai người lớn nằm cùng với tủ quần áo đã bị hỏng một bên cánh cửa, góc còn lại của ngôi nhà đặt một chiếc tủ lạnh cỡ nhỏ, bên cạnh là bàn ăn gia đình có thể gấp lại, cũng chính là nơi Dương Mạn Vũ học bài mỗi ngày.
Hiện tại đã là bảy giờ bốn mươi phút tối, mâm cơm trên bàn chỉ còn lại một ít nước canh thừa cùng với hai miếng đậu phụ lạnh ngắt, Dương Gia Hàn tối nay không ăn cơm ở nhà, Lâm Hoa đã đưa Dương Tịnh Ý sang nhà hàng xóm chơi, chỉ còn lại một mình Dương Mạn Vũ lặng lẽ đối diện với chỗ cơm thừa trước mặt.

Nhìn từ phía sau không thể nhìn rõ được biểu cảm, nhưng có thể nhận ra bờ vai cô gái nhỏ đang run lên không ngừng.

Dương Mạn Vũ im lặng đưa từng miếng cơm vào miệng, đôi tay máy móc cầm đũa, một bên má hằn dấu tay vẫn còn bỏng rát.

Phải làm sao đây, cô phải làm gì bây giờ? Bát cơm chan đầy nước mắt này có hương vị dở tệ.

"Mạn Mạn, hôm nay con đi học về muộn nên chắc không biết, con còn nhớ cậu thanh niên A Bắc mà mấy hôm trước bà Dư đã nhắc đến chứ? Hôm nay cậu ta đã mang sính lễ sang nhà mình rồi." Lâm Hoa gắp một miếng rau luộc vào bát, thong thả lên tiếng, tập tiền trong túi áo bà ta nặng trịch.

Dương Mạn Vũ còn chưa kịp cầm đũa lên đã phải đặt xuống, cố nén vẻ sợ hãi trong đôi mắt, mẹ cô thậm chí còn không có một câu dạo đầu, trực tiếp vào thẳng vấn đề, cô e dè hỏi lại: "Mẹ, nếu như... nếu như con không muốn lấy chồng lúc này, mẹ có đồng ý không? Con..."

Còn chưa đợi Dương Mạn Vũ nói hết câu, Lâm Hoa đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, cất giọng cao vút: "Sao? Con gái lớn nhà họ Hứa cũng đã lấy chồng được mấy tháng rồi mà cô vẫn còn không chịu?"

Lời nói "con muốn được tiếp tục đi học" lại bị nuốt trở lại, cô nhỏ giọng: "Không, ý con không phải như vậy, mẹ, chỉ là... con không muốn lấy người tên A Bắc đó." Đầu cô cúi thấp, hai bàn tay xoắn chặt vào nhau.

"Cậu ta có chỗ nào không tốt hay sao? Dương Mạn Vũ, cô có biết hôm nay cậu ta mang đến bao nhiêu tiền sính lễ không? Ba vạn! Là ba vạn tiền mặt mới cứng!" Lâm Hoa đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào cơ thể nhỏ bé đang co lại trước mặt.

"Mẹ, sau này con sẽ trả lại ba vạn ấy cho mẹ, mẹ có thể đừng nhận tiền của họ được không?" Dương Mạn Vũ lo lắng cắn môi, vài năm nữa thôi, chỉ cần vượt qua những năm này cô nhất định sẽ đi làm trả lại tiền cho cha mẹ. Cô giáo Lý đã nói rằng, đi học đại học ở các thành phố lớn có thể vừa đi học vừa đi làm, tuy hơi vất vả, nhưng chắc chắn nhiều hơn số tiền mà công nhân ở thành phố H nhận được hàng tháng.

"Dương Mạn Vũ, ngẩng đầu lên!" Giọng Lâm Hoa vừa đanh vừa sắc.

Cô nhìn lên, gương mặt trắng nhợt nhạt, trên vầng trán thanh tú cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng.

"Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, trong đầu cô chỉ toàn là những chuyện viển vông. Không cần phải nói nhiều nữa, ngày mai tôi sẽ lên trường làm thủ tục xin thôi học cho cô." Lâm Hoa nói xong liền cầm tập tiền lên định xoay người đi ra ngoài.
Lần đầu tiên trong đời, Dương Mạn Vũ hoảng hốt đến như vậy, hai mắt mở lớn tràn ngập vẻ sợ hãi, vội vàng nắm chặt lấy tay Lâm Hoa: "Mẹ! Còn ba tháng, ba tháng nữa thôi là con học hết lớp mười rồi. Cô giáo nói, khả năng của con có thể thi được vào đại học A, cả huyện Đông Sơn cũng chỉ có vài người như vậy thôi. Mẹ ơi, con muốn được đi học, người ta nói rằng sinh viên đại học A vừa tốt nghiệp ra trường cũng có thể kiếm được một vạn một tháng. Sau này nhất định con sẽ đi làm kiếm tiền trả lại cho mẹ!"

Lâm Hoa lạnh lùng vung tay, những lời ấy không đủ sức chạm đến trái tim bà ta.

"Một vạn? Cô nghe người ta nói hươu nói vượn nhiều quá rồi đấy, không muốn lấy chồng lúc này, vậy được! Ngày mai tôi sẽ đến xin một vị trí trong công xưởng cho cô." Hiện tại nơi Lâm Hoa làm việc đang thiếu rất nhiều nhân công, chỉ cần nam nữ khỏe mạnh từ mười sáu tuổi trở lên đều sẽ được nhận vào làm. Để Dương Mạn Vũ đi làm ở đó cũng tốt, chỉ có điều bà ta vẫn còn hơi tiếc nuối ba vạn tiền mặt mà A Bắc đã đưa.

Từng lời nói sắc lạnh như dao đâm thẳng vào lòng Dương Mạn Vũ, cô phải nói gì đây, thuyết phục thế nào mẹ cô cũng không nghe. Đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, ngay cả lời nói bên miệng cũng không biết phải nói ra như nào, cô vội vàng quỳ xuống nền đất thô ráp, hai tay ôm lấy bàn tay Lâm Hoa, hai mắt nhắm chặt, đầu hơi cúi xuống, áp trán lên mu bàn tay đã bắt đầu nhăn nheo ấy.

"Mẹ, con cầu xin mẹ, từ bé đến lớn con chỉ xin mẹ duy nhất một điều này, không có con đường nào khác cả, nếu cứ mãi ở nơi này thì con sẽ chết mất. Con muốn thi vào đại học A, sau này con sẽ xây nhà cho bố mẹ, sẽ cho Tịnh Ý ăn học đủ đầy, bố mẹ có thể vui vẻ dưỡng già, con thề với mẹ, nếu bây giờ con đi lấy chồng, ngay cả cơ hội báo hiếu bố mẹ cũng chẳng còn nữa."

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống mu bàn tay Lâm Hoa, bà ta không nói gì, Dương Mạn Vũ chỉ có thể tiếp tục run rẩy lên tiếng: "Mẹ ơi, con biết lúc này mình không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng con thật sự chỉ có một mong ước như vậy, chỉ cần có thể học hết bốn năm đại học, mẹ nói gì con cũng sẽ làm theo, mẹ bảo con đi hướng Tây con nhất định sẽ không đi hướng ngược lại, mẹ nói con phải làm trâu làm ngựa cho người ta con cũng sẽ vui vẻ nghe theo mẹ. Đi học không tốn nhiều tiền đâu, thật đấy, con... con sẽ cố gắng học thật tốt, như vậy sẽ có người tài trợ tiền cho con đi học tiếp giống như bây giờ. Chỉ cần mẹ đồng ý, chỉ cần lúc này chúng ta cùng kiên trì, sau này kiếm được bao nhiêu tiền con đều đưa mẹ cả."
Dòng máu lạnh nhạt của Dương Mạn Vũ có lẽ được thừa hưởng từ mẹ mình, dù cô có nói bao nhiêu đi chăng nữa, mẹ cô cũng chưa từng thay đổi ý định ban đầu.

"Con có thể thề với mẹ, những lời này là thật, thế giới ngoài kia rộng lớn biết mấy, nếu mãi ở nơi này sẽ chẳng biết mình nhỏ bé đến mức nào, con hứa, sau này con gái lớn nhà họ Dương sẽ áo gấm về làng, mẹ sẽ tự hào nói với người khác rằng, dù tôi chỉ có hai đứa con gái, thế nhưng con gái tôi còn giỏi gấp mấy lần đám con trai nhà mấy người, nó xây cho tôi ngôi nhà đẹp nhất trong thôn, tôi có thể hạnh phúc an hưởng tuổi già bên gia đình của mình, chẳng còn điều gì tốt đẹp hơn thế cả."

Từng lời nói gấp gáp cứ thế thốt ra, đầu gối quỳ trên mặt đất có lẽ đã xước xát đến đỏ ửng, nhưng có là gì cơ chứ, chẳng còn gì đau đớn hơn việc mà mẹ cô đang làm cả.

Mười sáu năm, Dương Mạn Vũ đến với cuộc đời này đã mười sáu năm rồi, chẳng mong cầu cha mẹ có thể yêu quý cô thêm một chút, giống như cái bóng sống lặng lẽ trong ngôi nhà này, dù thế nào cũng không buông một lời than thở. Người bên ngoài nói rằng nhà họ Dương có cô con gái lớn ngoan ngoãn lễ phép, chẳng qua là cô đang bảo vệ ước mơ duy nhất của mình mà thôi.

Dương Mạn Vũ sinh ra trên đời được định sẵn là đứa trẻ không được cha mẹ yêu mến, cô cũng chẳng còn buồn vì điều ấy nữa rồi.

Dương Mạn Vũ ngẩng đầu lên, từ nơi cô đang quỳ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng cứng rắn của mẹ.

"Mẹ ơi..."

Chát!

Tiếng động vừa thanh vừa sắc vang lên, trong một giây phút, vẻ ngỡ ngàng thoáng qua đôi mắt Dương Mạn Vũ rồi biến mất. Cô cắn răng chịu đựng, không dám buông tay Lâm Hoa, để mặc cho cơn đau lan tràn từ gương mặt cho đến khi từng đầu ngón chân cũng cảm thấy tê dại theo.
"Dương Mạn Vũ, cô càng nói tôi lại càng cảm thấy ghê sợ. Cô ăn cơm của nhà họ Dương, ngủ ở nhà họ Dương, tiêu tiền của nhà họ Dương bao nhiêu năm nay. Vậy mà cô có thể nói ra những lời ích kỷ như vậy." Lâm Hoa tức giận nhìn xuống từ trên cao, gân xanh gồ lên nơi thái dương, gương mặt kia dù xinh đẹp đến mấy cũng làm bà ta chán ghét.

Nếu như đứa trẻ này chưa từng xuất hiện ở nhà bà ta, liệu mọi chuyện khi ấy có khác đi không?

Nếu là như vậy, bà ta vẫn có thể có một cuộc sống tuy không quá sung túc ở thành phố S, nhưng cũng có thể gọi là đủ đầy, sẽ chẳng có những kẻ đòi nợ đeo bám mỗi ngày, cách một khoảng thời gian lại đến nhà đập phá đồ đạc, làm loạn ở nơi bà ta làm việc, hàng xóm lẫn đồng nghiệp chỉ trỏ bàn tán, dù có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ không chịu nổi.
Bà ta cũng không thể chịu đựng được nữa rồi.

Nếu đứa trẻ ấy không mang theo số tiền lớn như vậy kíƈɦ ŧɦíƈɦ tham vọng của bà ta, có lẽ cuộc đời của bà ta đã không bất hạnh như vậy.

"Dương Mạn Vũ, uổng công nhà họ Dương nuôi nấng cô, chưa đợi được cô báo đáp chúng tôi ngày nào cô đã nói những lời ích kỷ buồn nôn ấy trước mặt tôi."

"Cô hứa như vậy, không nghĩ rằng đến một ngày gia đình này sẽ phải đi ăn xin đầu đường xó chợ vì không có tiền sao? Cô quên mất rằng vẫn có những kẻ đang đợi chờ đòi từng đồng bạc của nhà họ Dương hay sao?"

"Cô nói chúng tôi phải kiên trì? Kiên trì vì cái gì đây? Cô có thể nghĩ cho nhà họ Dương này chỉ một giây thôi được không!" Lâm Hoa thở hổn hển, giọng nói của bà ta vang vọng trong không gian nhỏ hẹp càng khiến Dương Mạn Vũ chìm trong cảm giác nghẹt thở.
"Mẹ..." Đôi mắt mờ mịt như phủ một tầng sương, sao có thể không nghĩ, sao cô lại có thể không nghĩ đến gia đình của cô cơ chứ. Dương Tịnh Ý đáng yêu như vậy, đó là em gái của cô, cha mẹ cô... dù có thế nào thì vẫn mãi là cha mẹ cô, cô chưa từng hận hai người họ, họ không có tiền cho cô đi học, nhưng cha cô vẫn có tiền uống rượu và đánh bạc mỗi ngày, còn mẹ cô vẫn kiên trì đánh số đề cơ mà, cuối cùng tất cả lại thành lỗi của cô, trách rằng cô là người ích kỷ, ích kỷ đến mức khiến mẹ cô cảm thấy ghê tởm.

"Mẹ! Nếu con không ích kỷ, vậy ai sẽ vì con mà kiên trì đây!" Dương Mạn Vũ gào thét đến khản giọng.

"Ngay cả việc quan trọng nhất của cuộc đời con cũng là mẹ tự quyết định. Mẹ đã từng hỏi con muốn gì, hay nghĩ thế nào về người đó hay không? Hay trong lòng mẹ vẫn luôn nghĩ rằng đó là quyền của mẹ, mẹ có quyền định đoạt mọi thứ của con, cho rằng đó là nghĩa vụ con phải làm vì gia đình này?
Chẳng một ai, chẳng một thật lòng yêu mến Dương Mạn Vũ, chẳng một ai vì cô gái bé nhỏ ấy kiên trì đến cùng. Cô vẫn mãi nghĩ cho người khác như vậy, nhưng cuối cùng lại chẳng một ai vì cô.

Tiểu Hứa, chị không có trái tim vị tha như em, nhưng không phải vì thế mà chị không yêu gia đình của mình. Nhưng đến lúc này chị đã biết, dù chị có đánh đổi cuộc đời còn lại của mình vì gia đình ấy, thì cũng sẽ chẳng có ai cảm kích sự hi sinh của chị cả.

Vĩnh viễn không một ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play