Cố Hành Khiêm nói: "Sức khỏe của người bệnh đặc biệt yếu thì dĩ nhiên được quan tâm nhiều hơn."
Thanh Lam gật đầu, không muốn đắn đo nữa, cầm lấy cái muỗng nhỏ bắt đầu ăn cháo.
Cố Hành Khiêm trở về phòng làm việc của mình, đúng lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Thanh.
"Anh Thanh." Cố Hành Khiêm lên tiếng chào.
Từ Vĩ Thanh hỏi anh: "Sức khỏe của Thanh Lam hôm nay thế nào?"
Cố Hành Khiêm đáp: "Chưa tốt lắm, nhưng không có chuyển biến gì xấu. Nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian nữa sẽ ổn định."
"Được. Nhớ an bài cho cô ấy thật tốt."
Từ Vĩ Thanh nói xong thì tắt máy.
Nửa đêm, hành lang bệnh viện không có bóng người, hai người đàn ông mặc đồ màu đen, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai kéo thấp vành mũ, rón rén tiến vào.
"Mày chắc chắn ở phòng này chứ?"
Đứng trước cửa của phòng chăm sóc đặc biệt, một trong hai người thấp giọng hỏi người còn lại.
Người kia gật đầu chắc chắn: "Đương nhiên."
Trước khi đẩy cánh cửa vào phòng, tên kia nói: "Nếu có sai sót tao sẽ bẻ gãy tay mày."
Dọa xong mới đẩy cửa phòng ra.
Phòng bệnh không thắp đèn, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua song cửa sổ, hắt xuống một luồng sáng bạc mơ hồ.
Thanh Lam ngủ rất sâu giấc.
Một người đàn ông thấy thế, huých tay: "Chúng ta cứ như vậy mang cô ta đi sao?"
"Mày bị ngu à? Dùng thuốc mê."
Nghe lời của đồng bọn, tên kia rút trong túi áo ra một chiếc túi chân không trong suốt, bên trong đựng khăn vải màu trắng, hắn không cần tốn nhiều công sức, chỉ cần nhẹ nhàng đặt úp khăn vải lên mũi của Thanh Lam.
"Đưa cô ta đi, nhanh lên." Một người thúc giục.
Thanh Lam hôn mê bị hắn bế lên xe lăn, trùm kín rồi đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Cho tới khi mê man tỉnh lại, Thanh Lam đã thấy mình không còn ở trong bệnh viện nữa, mà đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cô mệt mỏi cố gắng mở to hai mắt, có điều xung quanh hơi tối nên không thể xác định được cụ thể.
Chân tay bị trói chặt, Thanh Lam vừa mới thử động đậy, ngay lập tức cảm thấy cổ tay đau rát.
Người đầu tiên cô nghĩ tới chính là Dương Minh Trác, nhưng Dương Minh Trác muốn hành hạ cô, cần gì tốn công đưa cô tới tận đây?
Thanh Lam cụp mắt, dựa hẳn người vào bờ tường phía sau.
Lạch cạch!
Cửa bị ai đó đẩy ra, tiếng bước chân càng lúc càng gần, xuất hiện trong tầm mắt là mũi giày cao gót màu đỏ nổi bật, Thanh Lam ngước mắt nhìn lên.
"Là cô?" Thanh Lam nhỏ giọng nói, bởi vì thuốc mê còn chưa hết tác dụng, nên âm thanh lộ ra sự yếu ớt kiệt sức.
"Không ngờ đúng không?" Vân Nhã khinh miệt cười, cô ta cúi thấp xuống, đưa tay nắm lấy cổ áo bệnh nhân của Thanh Lam, dễ dàng xách Thanh Lam đứng lên.
"Tao cũng không ngờ mày lại chưa chết."
Sau khi Thanh Lam xảy ra tai nạn kia, Dương Minh Trác thường xuyên lui tới chỗ Vân Nhã hơn. Cô còn tưởng không bao lâu nữa có thể thành công nắm được người đàn ông này trong lòng bàn tay, thế mà đùng một cái Thanh Lam lại từ đâu trở về.
Ốm yếu như một con ma bệnh, đáng hận nhất là còn khiến Vân Nhã phải truyền máu giúp cô ta.
Vân Nhã nghiến răng, lời nói rét lạnh như băng:
"Bạch Thanh Lam, mày nên chết đi thì hơn."
Vân Nhã vung tay một cái, Thanh Lam lại bị hất ngã xuống đất.
Mặc dù gương mặt trắng bệch ra, nhưng đôi mắt lại thể hiện sự quật cường, nhìn thẳng vào Vân Nhã.
"Đánh tôi thì có ích gì? Cô cũng không bao giờ có được Dương Minh Trác."
Câu chữ như chạm đúng chỗ ngứa, khiến Vân Nhã bị kích động, giơ chân đạp mạnh vào bụng Thanh Lam.
Vân Nhã vốn không biết Thanh Lam đang mang thai, nhưng thấy Thanh Lam sau khi nhìn cô ta giơ chân lên thì theo phản xạ lấy hai tay che chắn vùng bụng, trực giác mách bảo cho Vân Nhã biết có điều không bình thường.
"Bạch Thanh Lam, không lẽ mày đang mang thai rồi?"
Thấy Thanh Lam im lặng không nói, Vân Nhã cười haha hai tiếng, lạnh lẽo bao phủ lấy gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng của cô ta.
Vân Nhã giơ chân, hung hăng đạp thêm mấy phát.
"Mày không xứng đáng được mang thai con của Minh Tư."
Cơn đau thắt ruột dâng trào, Thanh Lam gắt gao mím chặt môi chịu đựng, nước mắt đã vô thức tràn ra.
Vân Nhã cúi người, nắm lấy tóc của Thanh Lam, để cô ngước mắt lên.
"Thanh Lam, tao ghét nhất là vẻ mặt của mày, không những xấu xí, mà lúc nào cũng tỏ ra khinh nhờn với tao. Hôm nay tao nhất định phải cho mày sống không bằng chết."
Vân Nhã quay người nói vọng ra bên ngoài.
"Đưa bà ta vào đây."
Người bên ngoài nghe thấy tiếng Vân Nhã, đẩy xe lăn tiến vào phòng, trên xe là bà lão đang nhắm chặt hai mắt, gương mặt nhợt nhạt giống như người lâu ngày không được tiếp xúc với ánh nắng, bà lão trong trạng thái hôn mê, cái đầu nghẹo hẳn sang trái, hai tay buông thõng hai bên.
Thanh Lam vừa nhìn thấy bà cụ thì trừng mắt, hoảng sợ lắp bắp: "Bà..bà nội."
Cô nói rồi thở dốc, gắng gượng đứng dậy muốn tiến lại gần, nhưng Vân Nhã đã bắt được cánh tay Thanh Lam, cô ta đẩy một cái, cơ thể gầy nhỏ của Thanh Lam lại văng đập vào tường.
Người đàn ông mang tới một can xăng, đổ một nửa can lên người bà lão.
Thanh Lam van xin một cách tuyệt vọng.
"Không...đừng! Đừng làm hại tới bà của tôi."
Tuy nói Thanh Lam không phải con cháu thực sự của Bạch gia, nhưng cô đã được mọi người nuôi dưỡng từ bé. Ba mẹ, anh chị, cô chú, tất cả mọi người đều rất yêu thương cô. Nhất là bà nội, người mà cả đời này cô muốn báo đáp, bảo vệ. Bạch gia, chỉ còn lại một người duy nhất là bà Bạch, cũng chỉ còn lại duy nhất một đứa cháu nuôi là cô. Càng nghĩ, nỗi sợ càng bủa vây tâm trí.
Vân Nhã thản nhiên trả lời Thanh Lam: "Lúc mày đối đầu tao, mày nên sớm biết sẽ có ngày này."
Thanh Lam cật lực lắc đầu, nước mắt đẫm trên mặt. Vân Nhã hả hê nhìn dáng vẻ thảm hại chật vật của Thanh Lam lần cuối rồi lạnh lùng xoay lưng, không quên nói với hai người đàn ông ở lại:
"Phải để cho cô ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này đấy."
"Vân Nhã, con khốn! Mày dám gϊếŧ người sao?"
Thanh Lam tuyệt vọng thu gom sức bình sinh gào lên, Vân Nhã đã định bước ra ngoài, bây giờ quay lại lao tới, giáng cho Thanh Lam hai cái tát.
"Tao có gì mà không dám?"
Vân Nhã hung hăng trừng mắt: "Tao là tiểu thư của Ngô gia, mày và bà mày chỉ là hai phế vật của một gia tộc đã lụi tàn, sống hay chết thì có ai quan tâm?"
Thanh Lam không hiểu được lòng đố kỵ của Vân Nhã có thể to lớn tới mức nào để cô ta hành xử điên rồ tới mức này.
"Vân Nhã, mày sẽ phải xuống địa ngục."
Vân Nhã bật cười, khinh thường Thanh Lam: "Người phải xuống địa ngục chính là mày, Bạch Thanh Lam."
Dừng một chút, cô ta sửa lại lời mình: "À không, mày nào phải Bạch Thanh Lam, mày chỉ là một con kí sinh trùng may mắn được ở trong Bạch gia mà thôi, tới quê hương ở đâu, ba mẹ là ai, mày cũng không biết cơ mà."
Đừng tưởng Vân Nhã bề ngoài ăn chơi lêu lổng, thật ra cô ta cũng có những tính toán của riêng mình, cũng âm thầm nắm bắt được rất nhiều thông tin. Hơn nữa, sự việc chấn động Uy Lạc năm xưa, một tiểu thư giới thượng lưu như cô ta sao có thể không nghe tới được.
Lần này, Vân Nhã hoàn toàn rời khỏi phòng.
Hai người đàn ông đứng bất động mấy giây, một người chần chừ nói:
"Anh, đây là gϊếŧ người."
Người kia dường như cũng bối rối không kém: "Cái này có trong thỏa thuận sao?"
"Ban đầu thì không có, vốn chỉ là hành hạ con đàn bà kia. Nhưng sau đó lại phát sinh thêm điều kiện này, cô ta nó sẽ trả thêm một trăm ngàn đô."
Một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng hai người: "Chúng mày lại đang nghĩ có nên làm hay không đấy à?"
Đường Kiệt đi tới, hắn mặc quần bò rách với áo sơ mi kẻ, râu ria lởm chởm, đôi mắt phóng thẳng ra sự hung ác.
"Anh Đường."
"Anh Đường."
"Lũ chúng mày vô dụng như thế mà đòi làm việc lớn?"
Thanh Lam và bà Bạch được đám côn đồ đưa tới một ngôi nhà hoang ở ngoại thành phía Bắc.
Xung quanh rất tốt, cũng rất lạnh.
Ngay cả ánh sáng từ chiếc đèn tròn nhỏ chiếu xuống mờ mờ ảo ảo. Khiến cô không nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Mãi cho tới khi ngọn lửa sáng bừng lên mãnh liệt, mãi cho tới khi, cơn đau chạy dọc khắc cơ thể. Từng tế bào trên người đều giống như bị thiêu cháy.
Đau quá.
Kí ức giống như một bức tranh thêu bị đứt chỉ, từng mảnh rời rạc không trọn vẹn, chỉ có nỗi đau trong cơ thể là đọng lại vô cùng chân thực.
Địa ngục có phải là như thế này không?
Trong cơn ác mộng cùng cực tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi, Thanh Lam cảm nhận được bản thân mình được người nào đó bế lên, mùi thuốc bắc nhàn nhạt quẩn quanh khứu giác, tràn vào đáy lòng, giống như muốn chữa lành mọi thương tổn vụn vỡ cho cô.
Từ Vĩ Thanh, người ấy đến rồi.
"Chỉ cần một ngày tôi còn sống, dù là địa ngục nào cũng sẽ không dám giam cầm em."