Dương Minh Trác cũng không biết rõ hắn vì cái gì mà cảm thấy hoảng sợ, một luồng cảm xúc nóng rẫy xông tới đánh thẳng vào lồng ngực. Sợ hãi cùng với giận dữ, đan xen nhau, giống như lửa lớn, dữ dội bùng lên thiêu cháy lục phủ ngũ tạng.
Dương Minh Trác ngay lập tức áp sát người Thanh Lam muốn giật chiếc cổ chai thuỷ tinh ra khỏi người cô. Nhưng lúc này, một người vốn chẳng còn bao nhiêu sức lực như Thanh Lam dường như lại được hồi quang phản chiếu. Thanh Lam vung tay lên, chỉ giây trước giây sau đã thành công cắm mạnh cổ chai vào vai của Dương Minh Trác.
Một cảm giác đau buốt tận xương ngay lập tức tràn tới, Dương Minh Trác cau mày, hắn theo phản xạ gầm nhẹ một tiếng, thời đồng đẩy Bạch Thanh Lam ra một khoảng.
Thanh Lam thoi thóp thở, nhưng vẫn gắng gượng nhìn Dương Minh Trác. Ánh mắt như muốn nói với hắn, hắn chẳng khác gì cô, đều rất thảm hại.
Vĩnh viễn là như thế.
Muốn mưu cầu tình yêu, nhưng không có được tình yêu.
Muốn hận thù một người, nhưng không đạt được triệt để.
Máu của cô và của hắn chảy ra lẫn lộn, làm quần áo của cả hai người đều lem nhem những vệt màu đỏ sẫm, đã sớm không còn phân biệt được là của ai.
Tâm trí Thanh Lam trở nên mơ hồ, trước khi mất sạch ý thức, Thanh Lam vẫn còn nghe thấy Dương Minh Trác nói cô là con đàn bà điên.
Nếu còn đủ sức lực, cô nhất định sẽ cười một trận lớn.
Phải, cô điên rồi. Thanh Lam điên vì yêu hắn.
Thế nhưng Dương Minh Trác cũng điên. Điên vì hận cô.
Dương Minh Trác, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!
Lúc Thanh Lam được đưa tới bệnh viện, Cố Hành Khiêm còn tưởng cô đã không còn thở nữa.
Phòng cấp cứu nhanh chóng được chuẩn bị, Cố Hành Khiêm cùng với ba bốn y tá vây quanh băng ca màu trắng mà Thanh Lam đang nằm.
"Bác sĩ, nhịp tim suy yếu."
"Bác sĩ, cô ấy mất máu quá nhiều, máu của chúng ta không đủ.."
"Bác sĩ, huyết áp giảm liên tục...80...65....32..."
Cố Hành Khiêm cố gắng giữ bình tĩnh, lại phát hiện mấy đầu ngón tay của mình run lên bất thường.
Anh hít một hơi sâu, nói với y tá đứng gần mình nhất: "Mau lấy máu dự trữ trong kho bệnh viện, nhóm O."
Y tá sau một lúc kiểm tra thì hốt hoảng báo cáo lại: "Kho của chúng ta tạm thời hết máu O dự trữ."
Cố Hành Khiêm kìm chế không văng ra một tiếng chửi tục, anh cảm thấy tâm trạng của mình đúng là đang gấp muốn chết luôn, cứ như anh mới là người mất máu vậy.
Tuy nhiên, anh cũng gắng không bộc lộ vẻ bất thường, nói với y tá: "Ra ngoài tìm người cùng nhóm máu có thể hiến máu cho cô ấy."
Dương Minh Trác ngồi ở phòng bên cạnh băng bó vết thương trên vai, y tá đẩy cửa phòng bước vào nói với hắn:
"Xin chào, anh là người nhà của cô gái phải không? Cô ấy đang gặp phải tình trạng thiếu máu, kho máu của chúng tôi không có đủ máu cho cô ấy. Chúng tôi cần kiểm tra cả nhóm máu của anh."
Dương Minh Trác lạnh giọng nói: "Nhóm máu AB."
Y tá vội vàng lắc đầu: "Không ổn rồi, cần phải tìm người có nhóm máu O."
Nghe y tá nói xong, Dương Minh Trác nhíu mày.
"Tôi có thể gọi cho người có nhóm máu O. Xin chờ một chút."
Lúc y tá đi vào trong, Dương Minh Trác lấy điện thoại gọi cho một người, đầu dây được kết nối, giọng ngái ngủ của đối phương truyền tới:
"Chủ tịch, có chuyện gì vậy?"
"Giúp tôi đưa Vân Nhã tới bệnh viện Nhân Ái."
Thanh Thuần ngạc nhiên: "Vân Nhã? Ngô tiểu thư?"
Dương Minh Trác xác nhận: "Phải, đưa cô ta tới đây ngay bây giờ."
Thanh Thuần vừa lồm cồm bò dậy khỏi giường vừa đáp lời: "Được, tôi biết rồi."
Chưa đầy ba mươi phút sau, Vân Nhã đã hấp tấp xông vào phòng Dương Minh Trác đang ngồi.
Thanh Thuần cũng đi theo sau.
Vân Nhã thấy Dương Minh Trác ngồi ở giường, cô lo lắng hỏi hắn: "Minh Trác, anh bị làm sao vậy?"
Dương Minh Trác không trả lời Vân Nhã, hắn nhìn y tá bên cạnh nói: "Cô ta nhóm máu O, dẫn cô ta đi đi."
Sở dĩ Dương Minh Trác biết được Vân Nhã nhóm máu O là bởi vì lần Vân Nhã sảy thai, Dương Minh Trác cũng có mặt ở bệnh viện lúc đó, vô tình nghe bác sĩ nói. Không ngờ lại dùng được vào lúc này.
Y tá gật đầu với Dương Minh Trác rồi tiến về phía Vân Nhã.
"Cô gái, phiền cô đi theo tôi."
Cả quá trình Vân Nhã đều không hiểu gì, chỉ thấy y tá kia nói cô cần truyền máu cho một bệnh nhân cùng nhóm máu đang trong tình trạng nguy kịch.
Vân Nhã còn tưởng bệnh nhân này có quan hệ đặc biệt thân thiết với Dương Minh Trác, vì vậy Dương Minh Trác mới nhờ đến cô, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Cho tới khi Vân Nhã biết bệnh nhân ấy chính là Bạch Thanh Lam.
Xoảng!
Âm thanh của đồ vật bị đập vỡ vang tới, trong đôi mắt lan tỏa sự giận dữ, chiếc bình hoa vỡ thành nhiều mảnh nằm im lìm trên nền.
"Khốn kiếp!"
Từ ngữ nặng nề lại phát ra từ cửa miệng của một vị tiểu thư như Vân Nhã, sợ rằng ai nghe cũng cảm thấy không thể tin nổi. Kim Loan rón rén tiến lại gần mép giường.
"Tiểu thư, đừng nóng giận. Cô vừa mới hiến máu xong..."
Kim Loan ngập ngừng lên tiếng, trong lòng thầm cầu nguyện Vân Nhã sẽ không đem bực dọc đổ cả lên đầu mình.
Vân Nhã siết chặt ga giường màu trắng:
"Sớm đã bỏ đi rồi, vậy mà lại ngang nhiên quay về. Thanh Lam, cô đúng là bám dai thật đấy!"
Nói đoạn, Vân Nhã bảo Kim Loan mang điện thoại tới cho mình, cô bấm số gọi cho Đường Kiệt.
Cùng lúc này ở trong phòng bệnh của Thanh Lam, Cố Hành Khiêm giúp Thanh Lam chỉnh lại tốc độ của chai truyền dịch.
Anh đưa mắt nhìn cô gái nhợt nhạt nằm trên giường, trong lòng cũng không tránh khỏi thương xót.
Dương Minh Trác xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh mà không gây ra bất kì tiếng động nào, cho tới khi hắn mở miệng hỏi: "Cô ta thế nào rồi?"
Cố Hành Khiêm không mặn không nhạt đáp: "Không còn nguy hiểm nữa."
Xoay đầu, Cố Hành Khiêm nhìn thẳng vào Dương Minh Trác. Hắn vẫn mặc chiếc áo dính đầy máu từ lúc đưa Thanh Lam tới viện đến giờ, vết thương ở vai cũng chưa được xử lí. Nhưng Cố Hành Khiêm cũng chẳng thèm bận tâm, anh hỏi Dương Minh Trác: "Cậu đã làm gì cô ấy?"
Đôi mắt Cố Hành Khiêm chứa đầy sự chất vấn, Dương Minh Trác lại hoàn toàn thản nhiên.
"Đây là chuyện của tôi." Dương Minh Trác cự tuyệt cho Cố Hành Khiêm một câu trả lời.
Cố Hành Khiêm nghĩ không thể thể để Dương Minh Trác tiếp tục đưa Thanh Lam về biệt thự nữa, anh nói: "Bệnh nhân cần nhập viện điều trị."
Tưởng Dương Minh Trác sẽ phản đối, không ngờ hắn lại nói: "Cứ làm vậy đi."
Dương Minh Trác dứt lời thì ngay lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
Cố Hành Khiêm nhìn bóng Dương Minh Trác đã khuất, quay đầu nhìn Thanh Lam, thở dài một tiếng nặng nề.
*
Gần sáng Vân Nhã mới về biệt thự, cô ta không tới biệt thự do Dương Minh Trác sắp xếp mà về Ngô gia.
Kim Loan cũng đi cùng.
"Tiểu thư, cô định làm gì?"
Kim Loan lên tiếng dò hỏi, Vân Nhã vì không liên lạc được với Đường Kiệt nên vẫn còn bực bội, không trả lời câu hỏi của Kim Loan, phất tay:
"Ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình."
Nằm một lúc thì điện thoại đổ chuông, Đường Kiệt gọi tới.
"Đường ca, anh làm cái gì mà không bắt máy?"
Không biết Đường Kiệt lại rúc vào quán bar nào, âm thanh ồn ào truyền tới khiến Vân Nhã nhíu mày ghét bỏ đưa máy cách xa tai một khoảng.
"Anh mau tới chỗ nào yên tĩnh hơn đi."
Đường Kiệt bên kia đẩy một cô em xinh đẹp nóng bỏng đang bám dính vào mình, lách qua đám người đang múa may uốn éo cuồng nhiệt của sàn nhảy, ra ngoài quán bar, gã đi vào con hẻm ngay bên cạnh.
"Gọi cho anh đây vào giờ này?"
"Anh đường, có việc cần nhờ tới anh."
Đường Kiệt dù sao cũng là dân côn đồ cuối phố, nghe thấy Vân Nhã nói thế, thứ xuất hiện đầu tiên trong tâm trí chính là tiền, Đường Kiệt hỏi Vân Nhã: "Giá thế nào?"
"Xong việc trả anh hai mươi ngàn đô"
Đường Kiệt tính toán một lúc, đắn đo một hồi, hắn hỏi thêm: "Việc gì?"
Vân Nhã cười cười nói: "Cũng không phải việc to tát gì, chẳng qua muốn anh bắt một người, khiến cô ta sống dở chết dở."
Đường Kiệt im lặng suy nghĩ rồi lên tiếng: "Hả? Không phải con bé lần trước đấy chứ?"
Quen biết Vân Nhã trong thời gian không ngắn, Đường Kiệt cũng coi như hiểu rõ con người thâm sâu của cô tiểu thư đỏng đảnh này. Chỉ cần một khi cô ta ghim thù, nhất định sẽ làm cho đối phương chịu mọi khổ sở.
Vân Nhã: "Anh Đường, anh đúng là nhạy bén."
Vân Nhã nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận đối tượng mà Đường Kiệt phải ra tay lần này chính là Thanh Lam.
Đường Kiệt đáp lời Vân Nhã: "Để qua ba hôm được không? Mấy thằng đệ anh đang vướng một vụ khác."
"Được, qua ba hôm cũng được." Vân Nhã đáp.
"Nhưng đừng để em chờ lâu quá là được. Tiền để trong túi sợ rằng sẽ nguội lạnh."
Đường Kiệt nói ok rồi chủ động tắt máy.
Ba hôm không nhanh cũng không chậm trôi qua, một ngày Thanh Lam tỉnh giấc hai lần, sau đó lại nằm im bất động trên giường.
Cơ thể suy nhược khiến cô không thể gượng dậy nổi, thứ nhìn thấy nhiều nhất chính là trần nhà của bệnh viện.
Bốn giờ chiều, Cố Hành Khiêm lại tới.
Đi cùng còn có hộ lý trong bộ đồ màu hồng nhạt, kéo chiếc xe đồ ăn tới chỗ Thanh Lam.
Cố Hành Khiêm kiểm tra sức khỏe cho Thanh Lam xong, thấy không có chuyển biến xấu vẻ mặt mới hòa hoãn đôi chút.
Thanh Lam được hộ lý đỡ ngồi dậy.
Bàn ăn hạ xuống, bày biện trên mặt bàn màu trắng là một tô cháo thịt còn nóng, kèm với một bát canh sâm nhỏ.
Thanh Lam nghi hoặc nhìn đồ ăn trước mặt.
"Bệnh viện bây giờ đối với những người không có tiền như tôi lại đãi ngộ tốt như vậy à?"
Thanh Lam vô thức bật hỏi một câu, âm lượng nhỏ xíu, nhưng vẫn đủ cho hộ lý và Cố Hành Khiêm đứng cạnh nghe thấy.
Hộ lý vội vàng chối bỏ: "Không phải đâu. Cái này là do.."
Khụ!
Nửa câu của hộ lý bị tiếng ho khan của Cố Hành Khiêm lấn áp, lúc hộ lý đưa mắt nhìn sang, thấy Cố Hành Khiêm hơi lắc nhẹ đầu, cật lực ám chỉ cô không cần nói nữa.
Thanh Lam cảm thấy kì quái, quay đầu nhìn Cố Hành Khiêm, nhưng anh chỉ khẽ cười.