Tiểu Bảo Bối nhìn hắn, lệ trên mặt vẫn tuôn rơi, rời bỏ người mình yêu nhất chính là sự đau khổ nhất. Buông bỏ người mình yêu nhất khi mình đang mang thai con của người đó cũng chính là điều không ai muốn. Tiểu Bảo Bối nhìn, bản thân không biết lại mong chờ gì?
Cố Long sững sờ nhìn người trước mặt, bộ dáng thảm hại của cậu khiến hắn không biết phải làm thế nào. Đối với người trước mặt, câu hỏi những năm ở cạnh Bảo Bối hắn thật sự đã từng yêu cậu chưa ?
Cố Long cũng không biết được, những năm đó thời gian đầu hắn chán ghét cậu, thời gian sau lại chấp nhận xem Bảo Bối là thay thế của Từ Khánh mà sống chung. Ở cùng nhau mới thấy cậu không xấu tính, thậm chí có chút đáng yêu, tâm tình hắn cũng không khó chịu.
Hắn thừa nhận hắn quen hệ thể xác với cậu là vì có cảm xúc, nhưng lúc đó hắn chỉ nghĩ ở lâu cùng nhau, chuyện đó cũng là do Bảo Bối chủ động trước.
Vậy...hai năm qua hắn đối với cậu là gì? Hắn đã từng yêu cậu chưa?
Chính Cố Long cũng không biết, tự lừa dối mình, lừa dối Bảo Bối, lừa dối Từ Khánh. Kẻ như hắn cuối cùng là đang muốn cái gì.
"Tôi..."
Cuối cùng lời nói ra cũng không thể nói, hắn nhìn cậu hiện tại cũng không dám đối diện. Cảm giác hèn mọn này đúng là nực cười.
Tiểu Bảo Bối nhìn hắn mắt cũng không dám đối diện với cậu, trong lòng cũng không thể giận hay oán trách gì cả. Tiểu Chính Lâm đi đến nắm tay cậu dỗ dành.
"Chúng ta về nhà thôi"
Tiểu Bảo Bối quay đầu không nói lời tạm biệt rời đi, Cố Long đứng ở đó...nhìn chiếc xe xa dần. Hắn biết, hắn chính là một kẻ khốn nạn cực kì.
Đứng ở ngoài trời ngẩn ngơ được một lúc, cuối cùng hắn cũng như cái xác không hồn bước vào. Trên nhà là một tập hồ sơ mà Tiểu Bảo Bối mang đến.
Hắn chậm chạp đi đến, chấp nhận li hôn. Hắn nghĩ rằng, nếu như li hôn...Tiểu Bảo Bối sẽ tìm được người tốt hơn hắn, một kẻ hèn nhát không đáng mặt đàn ông như hắn quả thật sẽ mang lại hạnh phúc cho Bảo Bối sao?
Hắn quyết định rồi, hắn sẽ chia tay Từ Khánh. Hắn không thể làm khổ người kia được, đúng là sáu năm yêu nhau. Nhưng hiện tại, hắn ở cạnh ai cũng chỉ làm khổ người khác thôi. Có lẽ hắn nên kết thúc mọi chuyện tại đây.
Cầm đơn li hôn trên tay. Cố Long nhìn từng chữ đập vào mắt, không một khoảng tiền bồi thường, không một sự phân chia tài sản nào ở đây. Biệt thự là của hắn, tất cả nơi được gia đình họ Tiểu hỗ trợ vốn đều không cần trả lại, Tiểu Bảo Bối ra đi để lại cho hắn tất cả mọi thứ.
Cố Long nhìn sang tập hồ sơ bên cạnh, lần lượt mở ra xem.
Tất cả là giấy tờ nhà đất đều đã được chuyển nhượng tên hắn, còn có một tấm ảnh siêu âm cùng kết quả khám thai.
Tiểu Bảo Bối thật sự mang thai, là mang thai con của hắn. Ngày mai là sinh nhật của Cố Long, có lẽ món quà cậu muốn tặng hắn chính là mang bé con đến với thế giới này.
Buồn cười thay, vợ mang thai lại chứng kiến cảnh chồng qua lại với người cũ. Lúc đó cũng may không ảnh hưởng đến thai nhi, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời. Nghĩ lại thì sức chịu đựng của Bảo Bối thật sự quá cao rồi đi?
Cố Long nhìn tấm ảnh đen trắng, dù chưa thấy rõ hình dạng của thai nhi, nhưng hắn đã hình dung ra được khi nhận tin báo mình có thai Tiểu Bảo Bối đã vui vẻ như thế nào. Vậy mà chỉ trong vòng thời gian ngắn, niềm vui của cậu đã bị hắn dập tắt.
Cố Long kiểm tra hồ sơ, bên trong còn có một thứ gì đó cộm lên. Hắn nhanh chóng lấy ra, đó chính là nhẫn cưới.
Hắn cầm chiếc nhẫn cưới lên, lại nhớ về ngày đám cưới của hai người. Lúc hai người trên lễ đường trao nhẫn cưới, hắn còn khó chịu vì muốn ném cái nhận đi. Vậy mà giờ đây, người chủ động ném nhẫn lại là Bảo Bối.
Hắn siết chặt chiếc nhẫn trong tay, đau đớn cúi gằm mặt không thốt nên lời.
Cộp!
Một tiếng âm thanh của giày nện xuống sàn vang lên, nam nhân ở ngoài cửa cất giọng hỏi.
"Thế nào? Anh hối hận rồi sao? Vợ cũ chính thức li hôn với anh rồi à?"