Tôn Đặng Dương nhận thấy rõ sát khí từ sau lưng, giống như việc chỉ cần y dám mang Tiểu Bảo Bối đi thêm một bước nữa thì người phía sau sẽ đấm chết y vậy.
Tiểu Bảo Bối thì lại khác, vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc liền vui mừng như vớ được vàng hét lên.
"A! Ông xã!!"
Tôn Đặng Dương thoáng chốc lạnh sống lưng, nhóc con này...gọi người kia là ông xã? Y không nghe nhầm chứ?
Cố Long vẻ mặt sát khí như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tôn Đặng Dương, một lần nữa lặp lại lời nói.
"Cậu tìm tôi có việc gì?"
Tôn Đặng Dương xoay người, trước mặt y là một nam nhân khuôn mặt điển trai đầy nam tính, mái tóc rủ xuống đến lông mày, đôi mắt phượng, sống mũi cao thẳng tắp. Đường nét khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai đến độ y cũng phải thừa nhận nếu y đẹp trai mười phần thì người trước mặt cũng không kém cạnh.
Nhưng dù sao Tôn Đặng Dương cũng là một con cáo già, y nở nụ cười ma mãnh nhìn lại Cố Long, điềm tĩnh đáp.
"Vị này là Cố Long sao?"
Tiểu Bảo Bối chạy đến ôm một cánh tay Cố Long, rất thành thật đáp.
"Anh trai tốt, đây là Cố Long là ông xã của Bảo Bối"
"Chà! Nhóc con đã kết hôn rồi sao? Đã kết hôn còn chạy loạn, không sợ bị bắt mất sao?"
Cố Long tức đến nghiến răng, bản thân đi học làm bánh nhưng cứ sợ nhóc con này ở khách sạn giật mình tỉnh giấc. Cũng may hắn tiếp thu tốt, bánh làm ra cũng vừa ý người chỉ dạy nên được về sớm hơn ba mươi phút. Vừa về đến phòng đã không thấy người đâu, cũng may có nhân viên buồng phòng nói rằng vừa có một người nam nhân cùng quê hương nói sẽ giúp đỡ Bảo Bối nên hai người vẫn còn quanh quẩn quanh đây. Cố Long chạy một lượt thì thấy người kia đang ép Tiểu Bảo Bối vào tường, máu trong người bắt đầu nóng lên.
"Chạy loạn? Loại không có liêm sĩ còn nói như vậy sao? Nhóc con nhà tôi không thể nhận thức được tốt xấu, anh vì sao lại động chạm tay chân với em ấy?"
Tôn Đặng Dương cười tà, ánh mắt liếc nhìn Bảo Bối một mực bám riết lấy Cố Long liền phì cười hỏi ngược lại.
"Biết nhóc con nhà cậu không nhận thức được mà vẫn để ở một mình sao? Là cậu không có trách nhiệm. Nếu ngày hôm nay không phải là tôi cùng quê hương với hai người, thay vào đó là một đám nước ngoài hung dữ đi. Liệu rằng nhóc con này có an toàn chắc. Huống hồ...nhìn cậu ta trắng trắng mềm mềm như vậy...hự!"
Lời vừa dứt, Tôn Đặng Dương lãnh trọn cú đấm của Cố Long đến ngã lăn ra sàn đất, y cảm nhận rõ khoé miệng mình có mùi tanh. Xem chừng là chảy máu rồi.
Cố Long từ trên cao nhìn xuống, Tiểu Bảo Bối một bên run sợ ôm chặt cánh tay hắn hỏi.
"Ông xã...anh giết người sao?"
Cố Long nhìn cậu, sau đó lại nhìn Tôn Đặng Dương rồi lạnh lùng đáp.
"Lần này là có Tiểu Bảo Bối, còn một lần nữa thì tôi sẽ đánh chết cậu!"
Đoạn hắn nắm tay Tiểu Bảo Bối, dòng chất giọng kiềm nén cơn giận đáp.
"Đi về!"
Tiểu Bảo Bối như cái đuôi nhỏ chạy theo sau Cố Long, miệng không ngừng nói.
"Ông xã, bế em! Bế em!"
Cố Long quay người lại nhưng không nói lấy một lời, chỉ đơn giản mở rộng hai cánh tay, Tiểu Bảo Bối lập tức trèo lên, hai chân kẹp chặt hông hắn, hai tay ôm cổ hắn lại nói tiếp.
"Ông xã, em vừa ngủ dậy đã không thấy anh đâu. Em đói bụng, ông xã...Bảo Bối đói bụng"
"Đi về phòng thay đồ rồi tôi đưa cậu đi ăn cơm"
Cố Long xem chừng vẫn còn giận, giọng nói đáp lại Bảo Bối cũng lạnh hơn.
Hai người cứ thế khuất xa dần hành lang rồi biến mất, để lại một mình Tôn Đặng Dương lau máu ở khoé miệng rồi chậm rãi đi về phòng khách sạn.
Chuyện bị đánh lần này y nhớ rõ, gia đình y ở Trung Quốc cũng có quyền thế. Thằng nhãi Cố Long đó chết là cái chắc.
Y trở về phòng, đám bạn vẫn đang nằm ở trong phòng của y. Vừa thấy Tôn đại thiếu gia về, một tên béo trong nhóm liền huýt sáo hỏi.
"Chà! Đại thiếu gia họ Tôn hôm nay yếu sinh lí sao? Chỉ mới mười lắm phút đã về rồi?"
Một người khác lại lên tiếng.
"Chà? Mặt còn sưng? Bị người ta từ chối sao? Ha ha Tôn đại thiếu gia mà có ngày hôm nay sao?"
Tôn Đặng Dương hậm hực đáp.
"Mẹ kiếp, nhóc con tên Tiểu Bảo Bối đó vừa mở miệng đã đòi đi tìm Cố Long, tôi còn tưởng người kia là ai. Hoá ra là ông xã của cậu ta, cái tên Cố Long đó còn đánh tôi. Mẹ kiếp! Thù này khi về nước ông đây sẽ trả đủ. Thằng khốn Cố Long đó dám đánh ông, mày chết chắc rồi"
Vứt bỏ đi sự điềm tĩnh bề ngoài, Tôn Đặng Dương liên tục mắng chửi Cố Long. Mà một người bạn tóc đỏ, sắc mặt âm u nhìn màn hình điện thoại của mình đã hiện thị màn ăn gà trong Pubg liền hài lòng tắt game, sau đó đáp.
"Tiểu Bảo Bối sao? Hmm hình như anh trai tôi có quen biết?"
Nam nhân tóc đó tên Chu Trạch, vừa nghe đến tên Tiểu Bảo Bối liền nhíu mày nhìn Tôn Đặng Dương.
Tôn Đặng Dương vẫn còn đang bực bội, lập tức đáp.
"Nhóc con đó là ai? Chẳng phải nếu anh trai cậu biết thì tôi đỡ mất công truy tìm sao? Cuối cùng nhóc đó ở đâu?"
Chu Trạch nhíu chặt hàng lông mày đáp.
"Anh trai tôi là bạn thân của anh hai cậu ta, lúc đám cưới của Tiểu Bảo Bối anh trai tôi có tham dự. Nghe đồn Cố Long kia là chồng của cậu ta, nhưng mà là do Tiểu Bảo Bối bị ngốc, anh trai của nhóc con kia cưng chiều cậu ta nên ép Cố Long cưới Tiểu Bảo Bối, trong khi biết rõ cậu ta đã có người yêu. Tôi cũng hay nghe anh trai tôi kể về gia đình nhà họ Tiểu rất nhiều, tốt nhất tôi khuyên cậu đừng nên day dưa vào."
Đoạn Chu Trạch lại nói tiếp.
"Tôi biết nhà cậu có quyền thế, nhưng đứa trẻ tên Tiểu Bảo Bối đó không đùa được đâu. Núi cao còn có núi cao hơn, anh cả cậu ta là Tiểu Chính Lâm, nghe nói cực kì yêu thương Bảo Bối. Cậu dám đông đến một sợi tóc của Cố Long mà để Bảo Bối biết được thì chắc chắn là không mấy tốt đẹp"
Đặng Dương dường như đã nghe ra được trọng điểm, nhếch mép cười thì thầm
"Là ép cưới sao? Trông bộ dạng tên Cố Long đó cũng không phải là loại người không quan tâm đến Tiểu Bảo Bối. Nếu...tôi nói chuyện ép cưới này cho Bảo Bối nghe, chẳng phải tên Cố Long đó cũng không yên sao?"