Đến khi trời tối, những cột đèn ngoài đường đã bật lên, thành phố bắt đầu cuộc sống vào buổi tối thì Tiểu Bảo Bối mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Bụng vẫn còn đau âm ỉ, nhưng không đau đến mức chết đi sống lại như buổi trưa. Cậu vừa mở mắt đã thấy anh hai và Cố Long.
"Anh hai...ông xã"
Hai người kia vừa nghe cậu gọi vội vàng bật người dậy. Cố Long đỡ Tiểu Bảo Bối ngồi lên, Tiểu Chính Vũ xoa xoa tóc em trai, đau lòng nói.
"Bé con, em sao rồi? Còn đau nhiều không? Anh hai gọi bác sĩ cho em nhé?"
Tiểu Bảo Bối lắc đầu, cười khúc khích đáp.
"Bảo Bối không sao!"
"Em làm anh lo chết mất!"
Tiểu Chính Vũ xoa xoa sống mũi thở hắt một hơi, bé con kia lại cười khúc khích nói.
"Anh hai, chuyện lần này không được nói anh cả biết. Nếu không anh cả sẽ tức giận mất"
Tiểu Chính Lâm yêu thương Tiểu Bảo Bối hơn cả mạng sống của mình, nếu để việc này vỡ lỡ sẽ kéo theo nhiều hậu hoạ về sau. Tiểu Bảo Bối rất ngốc, nhưng cậu biết rõ tính cách của từng người anh...cậu càng không muốn ông xã phải khó chịu.
"Em đó, làm cái gì cũng phải cẩn thận. Đã làm vợ người ta rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân sao? Chuyện lần này dĩ nhiên không thể nói cho anh cả biết được rồi nếu không chính anh cũng không yên với anh ấy"
Tiểu Bảo Bối vẫn ngây ngốc cười, Tiểu Chính Vũ còn định nói gì thêm nhưng lại có tin nhắn gửi đến. Anh vội vàng phải đi, còn không quên dặn.
"Công ty đang có việc gấp, anh phải đi về lại công ty đây. Có cháo trắng để em ăn, Cố Long nhớ chăm sóc em ấy nhé!"
Tiểu Chính Vũ nói xong thì nhanh chóng vẫy tay rời đi, Bảo Bối nhìn theo bóng lưng anh hai. Mím mím môi im lặng một lúc.
"Đồ ngốc!"
Tiểu Bảo Bối ngẩng mặt lên, chỉ thấy vẻ mặt Cố Long đang khó chịu với mình.
"Ông xã, sao lại mắng em?"
Cậu cắn ngón tay, ấm ức bĩu môi hỏi. Nào ngờ Cố Long lại tiếp tục khó chịu đáp.
"Còn không phải tại cậu sao? Không biết ăn cay thì đừng có cố, bây giờ thành ra nông nỗi này. Suýt thì doạ chết tôi rồi"
Tiểu Bảo Bối cười hề hề lấy lòng, sau đó còn ôm eo người kia, dùng giọng nói thật thà đáp.
"Khó khăn lắm ông xã mới nấu cơm cho Bảo Bối, Bảo Bối sợ rằng nếu mình nói không biết ăn cay anh sẽ không cho em ăn nữa"
Cố Long rơi vào trầm tư, nhìn đứa bé đang ôm mình lấy lòng có chút không nỡ mắng nữa, dù sao cũng là do anh vô ý. Không thể trách đứa nhóc này được.
"Cậu...cậu thích tôi vì lí do gì?"
Cố Long buộc miệng hỏi một câu, Tiểu Bảo Bối dứt khoát trả lời.
"Vì anh đẹp trai!"
"Còn nhiều người đẹp trai hơn cả tôi"
"Không có, ông xã là đẹp trai nhất thế giới"
Nói xong Tiểu Bảo Bối còn đưa hai ngón trỏ lên làm kí hiệu số một, Cố Long phì cười. Lần đầu tiên khi cưới Tiểu Bảo Bối về làm vợ hắn cười với cậu.
"Tôi đúng là mắc nợ cậu thật rồi"
Cố Long bất lực đáp, cũng không hiểu tại sao bàn tay lại vô thức đưa lên vò tóc cậu.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, nụ cười không hề mang theo chút ác ý.
Cố Long trong lòng vẫn không hề yêu Bảo Bối, nhưng hắn suy nghĩ kĩ rồi. Sống giả tạo cũng được, giả vờ đối tốt với đứa bé này cũng được, trong lúc chờ đợi Từ Khánh quay về...Tiểu Bảo Bối cũng là một người thay thế hoàn hảo...
———****———-
New York lúc 11h30 đêm.
Tiểu Chính Lâm vẫn còn ngồi trên bàn làm việc giải quyết đống hồ sơ bề bộn. Đầu anh căng thẳng như sắp nổ tung.
Ting!
Âm thanh thông báo tin nhắn của ứng dụng quen thuộc lại vang lên. Tiểu Chính Lâm đọc tin nhắn.
"Ngài Lâm! Ngài xem hôm nay làm bài kiểm tra đạt điểm tối đa này ^^"
Một dòng tin nhắn kèm theo biểu tượng tươi vui hiện ra, năm ngày gần đây kể từ lúc anh đi công tác. Mỗi ngày đều có tin nhắn từ Cố Tinh Anh gửi đến.
Đứa nhóc này cũng thật khó hiểu, anh cứ nghĩ vốn dĩ hai người kết bạn với nhau trên mạng xã hội cũng chỉ là phép lịch sự nhất thiết. Nào ngờ từ lúc đó đến bây giờ, mỗi ngày cậu bé này đều khoe hình ảnh điểm cao cùng những việc học hành hằng ngày của mình cho anh.
Mặc dù anh không biết Cố Tinh Anh đang có ý định làm gì. Nhưng mà quả thật đứa bé này rất là thông minh, lại còn chăm chỉ học hành tính tình ngoan ngoãn nghe lời. Tiểu Chính Lâm cũng không hề có chút ghét bỏ.
Tiện tay gửi đi một tin nhắn, Tiểu Chính Lâm lại tiếp tục làm việc.
Mà ở bên này, Cố Tinh Anh vừa thấy dòng tin nhắn gồm hai chữ "Giỏi lắm" của người kia xuất hiện thì lập tức vui vẻ. Tất cả những tin nhắn hai ngày qua Chính Lâm gửi cho cậu đều chỉ vỏn vẹn lặp đi lặp lại giữa hai câu
"Giỏi lắm" hoặc là "Cậu làm rất tốt".
Nhưng chỉ cần chừng đó thôi đủ khiến Cố Tinh Anh vui đến đỏ mặt, cậu đóng điện thoại lại. Tâm trạng học hành lại càng tốt hơn.
Cố Tinh Anh nghĩ...phải học thật giỏi để còn được người kia khen...