Năm năm, có lẽ đối với một đời người thì không dài cũng không ngắn. Nhưng nó lại khiến cuộc sống có nhiều thứ thay đổi, đánh dấu một cột mốc nhỏ trong cuộc đời của từng người.
Chẳng hạn như cuộc sống của Bảo Bối năm năm trước có một người mang tên Cố Long là chồng, thời gian hiện tại lại cùng với một đứa con trai vui vẻ ở cạnh nhau. Bóng dáng người họ Cố kia cũng chẳng còn ai nhắc đến.
Bé con Tiểu Lục Khiết cũng thật ngoan, đến lúc bi bô tập nói. Bé biết mình có ba nhỏ, có rất nhiều cậu yêu thương mình. Nhưng bé luôn nhìn vào những gia đình khác rồi lại chạy đi hỏi người lớn mẹ bé đâu?
Lúc đó cậu nhỏ Từ Khánh sẽ dịu dàng bế bé lên, giải thích bé không có mẹ, Tiểu Bảo Bối là ba nhỏ sẽ vừa là cha vừa là mẹ ở bên yêu thương chăm sóc bé. Nếu bé muốn có ba lớn xuất hiện, vậy thì mỗi lần đến sinh nhật cứ thổi nến ước nguyện. Biết đâu lại thành hiện thực?
Chỉ một câu nói an ủi, từ lúc bé hiểu chuyện. Mùa sinh nhật nào bé cũng thổi nến ước nguyện mong ba lớn có thể trở về.
Nói đến em út trong nhà họ Tiểu thì cũng phải nói đến hai anh trai của Bảo Bối.
Anh cả Tiểu Chính Lâm vẫn vậy, mỗi ngày đều đặn đi làm, rồi lại bình yên nhẹ nhàng yêu đương với Cố Tinh Anh. Không công khai, không ồn ào, nhưng tan làm lại cùng người kia nhẹ nhàng ở bên nhau. Cố Tinh Anh vừa tốt nghiệp đại học liền bị ông chú của mình mang vào công ty nhà họ Tiểu làm việc. Cũng chẳng thèm dấu giếm chuyện tình của hai người, thẳng thừng cho cậu một bước lên làm thư kí của chú.
Sinh nhật năm hai ba tuổi của Cố Tinh Anh, dù em trai út có mối quan hệ với nhà họ Cố nhưng Tiểu Chính Lâm vẫn mang Cố Tinh Anh đến Hà Lan, trao cho cậu một chiếc nhẫn kết hôn. Mặc dù không thể đăng kí kết hôn ở nước ngoài, nhưng Tiểu Chính Lâm vẫn nói.
"Xin lỗi vì đến giấy tờ kết hôn ở nước ngoài cho em chú cũng không làm được. Chú chỉ có thể cầu hôn em bằng miệng và chiếc nhẫn trên tay chúng ta là nhân chứng, nhưng chú hứa tài sản của chú đều sẽ đứng tên em. Em trong lòng mãi là vợ nhỏ của chú"
Cố Tinh Anh cũng cảm thấy bản thân mình chẳng có gì thiệt thòi, miễn là ở cạnh Tiểu Chính Lâm thì cậu thế nào cũng được. Nhưng được chú cầu hôn, dù chỉ có hai người biết vậy mà đối với Tinh Anh đây chính là hạnh phúc viên mãn của cậu.
Tiểu Chính Vũ thì lại khác, năm năm trước vì hiểu lầm mà suýt chút nữa anh hai đánh mất Từ Khánh. Nhưng cũng may, tính tình anh hai dứt khoát lại kiên quyết giữ người lại ở bên. Cuối cùng bọn họ thành công trở thành một đôi, khỏi phải nói lúc Tiểu Chính Vũ mang người về nhà công khai anh cả tức đến độ run người. Nhưng đâu lại vào đấy, Từ Khánh thông minh lại biết cách ứng xử, cũng giúp gia đình nhà họ Tiểu nhiều chuyện cho nên dưới sự chấp thuận của anh cả, ba tháng trước Từ Khánh chính thức kết hôn.
Sự việc anh hai kết hôn với người đồng giới cùng khiến công ty nhà họ Tiểu được một phen dòm ngó đến từ cánh nhà báo. Từ Khánh chớp lấy cơ hội điên cuồng làm việc, dựa vào sự săn đuổi của phóng viên trong việc mình cùng chó bự kết hôn mà chứng minh thực lực làm nhà thiết kế của bản thân. Cuối cùng thành công trở thành một nhà thiết kế lớn, những mẫu áo quần anh thiết kế đều được trình diễn trên sàn biểu diễn thời trang lớn.
Vậy còn Tôn Đặng Dương thì thế nào? Tất nhiên là sau khi huỷ hôn với lại quý tiểu thư được gia đình sắp xếp thì cũng chính thức bị cha mẹ từ chối không nhìn mặt. Một thân một mình tự lập nghiệp, năm năm trôi qua y xem như cũng là có sự nghiệp vững chãi. Tự tay mở được một công ty điện tử, còn sống chết ôm chân Bảo Bối bắt cậu phải hứa hôn cho mình và Tiểu Lục Khiết. Khiến cho anh cả và anh hai đánh cái tên họ Dương này bầm hai mắt.
Nhưng y cam tâm tình nguyện, bởi vì ngay từ lúc mười ngày tuổi bé con chào đời. Vừa nhìn bé con cả người đỏ như chuột con quấn mình trong chiếc chăn nhỏ nằm trong lồng kính vừa ngủ vừa cười. Lúc đó Tôn Đặng Dương còn chê bé con xấu xí, nhưng trong lòng lại tràn lên một cảm xúc cảm động mãnh liệt. Ngày ngày đều ở bên cạnh yêu chiều nhóc con mũm mĩm kia.
Vậy còn Cố Long? Năm năm qua hắn ở đâu? Hắn làm gì? Cũng chẳng ai hay được tin tức gì của hắn. Người trong nhà muốn cậy miệng Cố Tinh Anh hỏi thăm, vậy mà cậu cũng chỉ lắc đầu nói không biết, cậu chỉ biết anh trai đã bảo lãnh cha mẹ sang nước ngoài sinh sống. Cậu không muốn đi nên chọn ở lại đây. Kì lạ là dù cho Tiểu Chính Lâm có phái người đi điều tra nghe ngóng tin tức thì cũng không thu về kết quả gì.
Vậy mà cái kẻ đang được mọi người tò mò kia hiện tại đang ung dung đứng ở trong căn phòng khách sạn cao cấp nhất ở thành phố X, dùng dáng vẻ lạnh nhạt nhìn xuống thành phố về đêm. Nơi mình đã từng sinh sống nhiều năm mà hoàn toàn không có cảm xúc.
Thư kí của hắn gõ cửa, sau khi được sự cho phép của hắn thì bình tĩnh báo cáo.
"Chủ tịch! Chúng ta đã thành công mua lại Tân thị. Số cổ phiếu và những giấy tờ khác cũng đã được sắp xếp ổn thoả. Hơn nữa chủ tịch Tân thị từng là cổ đông của tập đoàn Tiểu Gia, nắm giữ trong tay mười phần trăm cổ phần, hiện tại ông ta cũng đã chịu bán cổ phần cho chúng ta. Ngài bây giờ cũng chính là cổ đông mới của tập đoàn Tiểu gia"
Khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Long cũng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Hắn gật đầu hài lòng đáp.
"Tân thị đối với tôi chẳng có tác dụng gì. Cái tôi cần ở Tân thị là cổ phần của Tiểu Gia. Còn Tân thị, có hay không cũng được. Lợi nhuận của Tân thị một năm còn không bằng một hợp đồng tôi kí ở nước ngoài! Đúng là lão già phế vật chỉ biết ăn sung mặc sướng"
Thư kia của hắn đẩy chiếc kính cận mắt mèo, tiếp tục báo cáo.
"Chuyện ngài nhờ tôi điều tra cũng đã xong rồi. Tiểu gia hiện tại đang gặp khó khăn. Chủ tịch và giám đốc bị cổ đông phản bội, bị những người kia tham nhũng, hiện tại giám đốc Chính Vũ cùng chủ tịch Chính Lâm cộng tất cả cổ phần lại chỉ có bốn mươi tám phần trăm. Bọn họ còn thiếu hai phần trăm nữa mới có thể lật đổ được tình hình lúc này. Những cổ đông hiện tại đều bị chủ tịch của Dịch gia thâu tóm thông đồng thu mua lại cổ phần, ông ta nắm trong tay bốn mươi phần trăm. May mắn là chúng ta nắm giữ mười phần trăm hiện tại nên anh em nhà họ Tiểu mới không bị lật đổ, nguồn tài chính của họ cũng không đủ. Các nhà đầu tư khác liên tục rút vốn, Tiểu gia đang lâm vào thời kì khủng hoảng"
Cố Long gật đầu tỏ ý đã hiểu, miệng nở nụ cười tươi đáp.
"Vợ con tôi hiện tại đang sống nương tựa vào hai anh trai của cậu ấy. Tôi làm sao để vợ con tôi chịu ức hiếp và cực khổ được. Tuần sau họp cổ đông, vẫn nên chào hai anh vợ một tiếng. Tặng cho họ món quà lớn vậy!"
————***———-
Cảm ơn lời động viên của mọi người, chuyện của bạn Cỏ chưa thể giải quyết hoàn toàn, tâm lý cũng chưa thể nói là yên lòng được. Nhưng cũng xem như là bỏ được một viên đá trong tảng đá lớn rồi. Bạn Cỏ sẽ tìm mọi cách để bản thân có cuộc sống bình yên như trước.
Dù sao tui vẫn còn phải đi làm, cũng không thể đứng ở giữa chỗ làm mà khóc liên tục được. Tui xem viết truyện cũng như thói quen của tui, tui cũng bỏ không được. Cho nên tui sẽ cố gắng rất nhiều.
Cảm ơn các bạn đã an ủi từ wattpad đến facebook. Tui đã gỡ bỏ thông báo ngừng đăng truyện, tui sẽ cố gắng vực dậy nè🥰 tui sẽ cố gắng❤️