Năm năm sau.

Tại sân vườn của biệt thử nhà họ Tiểu, có một bé con ngồi trên xích đu đang đung đưa nhè nhẹ. Trên tay cầm thanh socola khoảng chừng mười lăm nhẹ nhàng cẩn thận bốc vỏ kẹo, khuôn mặt của bé trắng nõn búng ra sữa cười khì khì vì có được thanh socola trong tay.

Bỗng nhiên ở sau bụi hoa, một tiếng xột xoạt vang lên. Một bóng đen xuất hiện sau lưng của bé con, âm thanh kìm nén sự run rẩy phấn khích.

"Tiểu Lục Khiết, cho chú Dương ăn một miếng với nào?"

Bé con tên Lục Khiết dường như đã quen với âm thanh này rồi, bé con chẳng thèm quay đầu nhìn lấy khuôn mặt đang kìm nén phấn khích, mắt như thể bắn ra hai hình trái tim dành cho bé của người tên Tôn Đặng Dương kia trực tiếp lắc đầu đáp.

"Không được! Cái...cái này là phiên bản giới hạn"

Tôn Đặng Dương đau ở trong lòng nhiều chút, cục cưng nhỏ y yêu thương giờ đây chỉ vì một thanh socola mà nỡ ích kỉ với y, y không phục mà đáp.

"Cái gì mà kẹo phiên bản giới hạn chứ, đừng có mà điêu. Cho chú ăn một miếng đi mà, một lát nữa chú Dương ra mua cho con cả một cửa hàng socola. Cục cưng...một miếng thôi"

Tiểu Lục Khiết nhích cái mông nhỏ sang một bên, sau đó kiên quyết giữ thanh socola ở trong tay. Sống chết không chia cho Tôn Đặng Dương một chút.

"Không...không thể cho được. Cậu Lâm nói socola này là phiên bản giới hạn, khó khăn lắm mới mua cho con một thanh, ba nhỏ một thanh. Mỗi năm hãng socola này chỉ đưa ra phiên bản giới hạn một lần, không thể chia cho chú Dương. Nếu...nếu chứ Dương thích ăn socola, con cho hết socola ở trong tủ lạnh cho chú có được không?"

Bé con đưa bàn tay mập mạp lên xua xua muốn thoả thuận với Tôn Đặng Dương, nào ngờ bé vừa nói xong đã thấy y cúi đầu xuống cạp một miếng, nửa thanh socola cứ thế mà ở trong miệng y.

Tôn Đặng Dương chép miệng cảm thán.

"Chà...ngon thật!"

Tiểu Lục Khiết nhìn Tôn Đặng Dương.

Tôn Đặng Dương nhìn Tiểu Lục Khiết.

Sức mặt Tôn Đặng Dương từ thoả mãn đến hoảng sợ lầm bầm.

"Tiêu đời rồi..."

Một....hai...ba...

"Oaaaa.... Ba nhỏ! Ba nhỏ! Oaaa... chú Dương ăn socola meo meo của con rồi. Oaaaa"

Bé con ấm ức cầm nửa thanh socola, dùng thân mình mũm mĩn trèo xuống xích đu. Vừa chạy vừa khóc oa oa.

Tôn Đặng Dương đuổi theo sau, khổ sở đáp.

"Ôi trời đất ơi, ông trời nhỏ của tôi ơi. Làm gì mà khóc thế con, để chú đền lại...nào nào cục cưng nhỏ à!"

Tiểu Lục Khiết chạy vào phòng khách, dường như Tiểu Bảo Bối ở trong nhà cũng nghe được tiếng khóc của cậu cho nên hớt hải chạy ra. Hai cha con vừa chạm mặt, Lục Khiết đã nhào vào lòng Bảo Bối gào lên.

"Cục cưng nhỏ không khóc! Ba ba...ba ba sẽ đau lòng"

Bé con vừa vang lên tiếng khóc, Tiểu Bảo Bối liền hoảng sợ ôm con vào lòng. Bé con nằm gọn trong lòng ba, mang theo khuôn mặt lắm lem nước mắt cùng nước mũi nức nở kể tội.

"Chú...chú Dương ăn hết một nửa socola meo meo rồi. Ba nhỏ! Ba nhỏ mau mau đánh chú ấy đi"

Tôn Đặng Dương vừa đuổi theo vào nhà đã nghe thấy cục cưng nhỏ muốn đánh mình,  y đau lòng muốn chết mà đáp.

"Cục cưng nhỏ à, con nói vậy không sợ chú buồn sao. Năm năm con muốn gì chú đều mua cho, bây giờ ăn có một miếng kẹo của con con lại làm ầm ĩ lên thế?"

Tiểu Bảo Bối nhìn thanh socola phiên bản giới hạn của con trai đã bị vơi mất một nửa liền xoa xoa đầu Lục Khiết, vụng về trấn an con.

"Cục...cục cưng nhỏ của ba đừng sợ. Socola của ba còn chưa ăn, hay đút cơm trưa con ăn xong rồi cho con thanh socola còn lại nhé?"

Bé con nước mắt nước mũi nhem nhuốc cả mặt, trực tiếp không thèm để ý đến Tôn Đặng Dương mà hỏi.

"Vậy...ba ba ăn cái gì?"

Tiểu Bảo Bối chu miệng hôn lên má con trai một cái, xoa xoa cái mông nhỏ của bé con đáp.

"Ba nhỏ nhìn con ăn là vui rồi. Bé...bé con là cục cưng của ba mà"

Tôn Đặng Dương muốn đi đến làm lành, suýt xoa đáp.

"Ai da! Lục Khiết còn là cục cưng nhỏ của chú nữa nha"

Tiểu Lục Khiết vẫn còn giận dỗi chuyện bị ăn mất nửa thanh socola, bé con bĩu môi hét lên.

"Con không thèm để ý chú nữa"

Thế là....Tôn Đặng Dương đau đớn trốn trong một góc lẩm bẩm với lũ kiến đang đi ngang qua.

"Cục cưng nhỏ không cần tôi nữa rồi, uổng công tôi yêu thương nó. Còn bỏ cả công tác để về đây thăm nó"

"Làm cái gì mà ầm ĩ vậy?"

Một nam nhân mặc chiếc quần jean đen chân dài bó sát, ở dưới chân đi đôi boot bước vào. Trên miệng mỉm cười, tóc ở phía sau cũng được cột lên thành một cái đuôi gà nhỏ, mái tóc màu vàng thành công thu hút được sự chú ý của người trong nhà.

Bé con Tiểu Lục Khiết vừa nhìn thấy người tiến vào liền vui vẻ kêu lên.

"A...cậu hai cùng cậu nhỏ về rồi!"

Tiểu Bảo Bối cũng vui mừng, ngoan ngoãn đứng lên chào một tiếng.

"Anh hai, anh dâu về rồi!!"

Tiểu Chính Vũ đi đến, xoa xoa đầu đứa cháu nhỏ đang được bà xã bế trên tay. Sau đó nhìn em trai đến đồ ngủ cũng chưa thay mà đáp.

"Anh đi gặp đối tác, tiện thể đón Từ Khánh nói muốn về nhà cho nên hai bọn anh mới trở về. Cậu ấy nói là có quà cho em"

Từ Khánh ôm đứa cháu nhỏ trong lòng, hết hôn má trái lại hôn má phải của bé. Sau đó rút từ trong túi áo ra hai chiếc vé màu vàng.

"Cục cưng nhỏ của cậu Khánh làm sao mà khóc? Chú Dương lại trêu con sao? Ngoan nào, đừng khóc nữa. Có phải con nói muốn đi tham quan Thế Giới Trong Mơ Của Meo Meo sao? Cậu vất vả lắm mới tìm được hai vé đi tham quan này đấy. Tặng cho con và Bảo Bối"

Nhìn tấm vé đang nổi trên mạng mấy ngày hôm nay, Bảo Bối và Lục Khiết chính là fan cuồng của hãng đồ chơi khiêm bánh kẹo này liền điên cuồng reo lên.

"Aaa! Là vé đi tham quan"

Hai ba con vui vẻ cười tít mắt, còn nắm tay nhau xoay vài vòng trước mặt mọi người. Nhìn bộ dáng ngốc hệt nhau của hai ba con, người xung quanh chỉ có thể bất lực mà nuông chiều.

———-*****————
Mà ở đâu đó trên sân bay nước Anh, một nam nhân mặc đồ vest, khuôn mặt nam tính không cảm xúc tiến lên phía trước, hắn tắt điện thoại. Nở một nụ cười thoả mãn.

Trợ lý đi ở bên cạnh kìm lòng không được mà hỏi thăm.

"Chủ tịch! Chỉ mà mở thêm chi nhánh công ty cùng cửa hàng ở Trung Quốc thôi mà. Thật sự quan trọng để ngài về nước sao? Hơn nữa ở đây vẫn còn nhiều đối tác muốn hợp tác với ngài mà, còn giấy tờ và hợp đồng nữa...chúng ta vẫn chưa giải quyết xong"

Nam nhân xua tay, nhìn vào màn hình khoá điện thoại. Một chàng trai bế một đứa nhỏ một tuổi cười tít mắt nhìn thẳng vào ống kính, ánh nắng vàng rực rỡ càng làm nổi bật sự xinh đẹp của hai người.

Hắn mỉn cười, lắc đầu đáp.

"Năm năm rồi! Sự nghiệp của tôi cũng đã đủ vững chắc. Những chuyện khác về nước giải quyết tiếp, hiện tại tôi chỉ muốn quay về tìm vợ của mình và con trai!"

Hắn vừa nói, vừa lấy tay xoa xoa một cặp nhẫn được hắn làm thành sợi dây chuyền đeo ở trên cổ. Miệng lẩm bẩm.

"Bảo Bối, lần này tôi nhất định sẽ mang em và con trở về. Chúng ta sẽ trở thành một gia đình"

Hắn vừa nghĩ đến viễn cảnh một nhà ba người hạnh phúc, trong lòng không khỏi kích động. Bỗng nhiên điện thoại báo tin nhắn. Hắn vừa đọc, lập tức sa sẩm mặt mày.

"Này! Em giúp anh đưa vé rồi nhé. Bây giờ em chỉ muốn nhận tiền đô thôi, nhớ chuyển khoản đầy đủ cho em. À! Tuy là đám cưới của em trôi qua cũng được ba tháng rồi, nhưng tiện thể chuyển tiền thì nhớ chuyển luôn tiền mừng cưới nha chủ tịch"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play