Giang Thuỵ đánh giá người đàn ông từ đầu tới chân, dáng người cao ráo, bề ngoài rất nổi bật, khi nhìn tới cánh tay đang bị bó thạch cao cứng ngắc, lông mày hắn bất giác nâng cao lên, cảm thấy có hơi quen mắt.

Dung Bạch không thích bị người khác kéo qua kéo lại, khẽ giãy giụa: "Muốn nói thì nói, động tay động chân với tôi làm gì?"

"Với bộ dạng kích động đó của cậu, nói cậu còn nghe lọt tai à? Ai không biết còn tưởng cậu đi bắt gian đấy."

Dung Bạch nghiến răng nghiến lợi lườm người trước mặt: "Anh cũng đâu phải tàn phế, tự mình đi lấy thuốc không được à? Còn sợ tôi quỵt tiền anh sao?"

Người đàn ông bị nạt dường như có chút sững sỡ, lập tức cười gằn thành tiếng: "Dung Bạch cậu được lắm!"

Dung Bạch hít sâu một hơi, giọng hoà hoãn lại: "Anh chịu khó đợi chút đi."

Sắc mặt người đàn ông khó coi như đạp trúng phân, không lên tiếng.

"Tôi có việc riêng, cậu có chuyện gì thì giải quyết cho xong với người ta đi." Giang Thuỵ cảm thấy ở đây dây dưa với mấy người này quá mất thời gian, muốn xoay người bước vào thang máy nhưng Dung Bạch vẫn cứ nắm áo hắn mãi không chịu buông, hắn hết cách chỉ biết quay đầu nhìn cậu chòng chọc.

"Cậu thật sự không sao à?" Trong mắt Dung Bạch tràn đầy nỗi lo lắng chân thành, Giang Thuỵ nhìn vào mà một câu nặng lời cũng không thốt ra nổi.

Hắn thấy bực dọc trong lòng, dù gì cũng là bạn bè của Thẩm Cơ Uy, người ta quan tâm bạn mình hắn cũng không thể nào nói lời quá đáng được. Tuy cách Giang Thuỵ hành xử trong công việc thường ngày hết sức ác liệt, nhưng hắn là một người hiểu chuyện, nếu không dính dáng đến lợi ích cùng sự bắt buộc, hắn chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tổn thương người khác.

Hắn biết Dung Bạch là người tốt, Thẩm Cơ Uy quen được người này chính là may mắn của cậu ấy. Hắn đã xui xẻo chiếm mất thân xác người ta, nếu như vì chuyện riêng của mình mà hại mối quan hệ giữa bọn họ xảy ra lục đục, chính hắn cũng cảm thấy bản thân mình nuốt không trôi.

Chưa nhắc tới chuyện nếu hắn phản ứng quá mức, sớm muộn gì cũng để lộ sơ hở.

"Tôi rất khoẻ." Giang Thuỵ kéo tay Dung Bạch ra, vỗ vỗ vai cậu, "Đi trước đi, tôi không sao."

Xuống nước như thế này đã là cực hạn của Giang Thuỵ, may mắn lần này Dung Bạch coi như cũng tạm chịu tin tưởng hắn không có chuyện gì, chấp nhận buông tay để hắn đi.

Giang Thuỵ thở phào một hơi, đang định nhấc chân thì thang máy bên cạnh chậm rãi mở ra, một người khoác áo blouse trắng hờ hững xuất hiện, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng ngũ quan lại tinh xảo đến khó tin, từng bộ phận trên khuôn mặt tựa hồ được tạo hoá tự tay điêu khắc, tuấn mỹ không chút tì vết, nam nữ khó phân.

Khoảnh khắc Giang Thuỵ trông thấy nửa bên sườn mặt đang dần hoà lẫn với ánh sáng của Giang Diệp Khê, sự ngạc nhiên của hắn gần như không che giấu được, cũng chẳng thèm che giấu.

Các y tá gần đó giống như đã thấy quá quen thuộc với biểu cảm lạnh lùng của Giang Diệp Khê, chỉ dám lén nhìn chứ chẳng có ai có gan đến bắt chuyện. Vốn dĩ Giang Diệp Khê không hề để ý tới bên này, nhưng dư quang khoé mắt vô tình liếc trúng người đàn ông đang bó thạch cao đứng dựa tường gần đó, cước bộ ngay lập tức khựng lại.

"Phục Niệm?"

Người đàn ông gọi Phục Niệm thấy y cũng tỏ vẻ rất bất ngờ: "Thiếu tá Giang?"

Giây phút Giang Diệp Khê nghe thấy danh xưng này, toàn thân rõ ràng hơi cứng lại trong chốc lát, nhưng được y che đậy rất nhanh chóng, người khác căn bản không nhìn ra được chút bất thường nào, chỉ có Giang Thuỵ ở cách đó không xa lại chứng kiến toàn bộ.

Hắn hận không thể bẻ hết hàm răng của Phục Niệm xuống.

Giang Diệp Khê vẫn là dáng vẻ nghìn năm không đổi sắc, chẳng nhìn ra được chút mất tự nhiên nào, giọng y trầm nhẹ thanh lãnh: "Tôi đã không còn là người của quân khu, đừng gọi như thế."

Phục Niệm cũng tự biết mình lỡ miệng, ho khan một tiếng giấu đi sự bối rối, nhanh chóng chuyển cách gọi khác: "Bác sĩ Giang, đã lâu không gặp."

"Thượng tướng có khoẻ không?" Giang Diệp Khê hỏi.

Phục Niệm thờ ơ nhún vai: "Tôi không rõ."

Giang Diệp Khê nhìn hắn, không tiếp tục chủ đề này ở đây nữa, chỉ đơn giản hỏi thăm: "Tay anh bị làm sao thế?"

Phục Niệm liếc Dung Bạch một cái đầy thâm ý: "Bị chó cắn thôi."

Mặt Dung Bạch đen sì.

"Đã thay thuốc xong chưa? Tôi mời anh ăn cơm."

"Nhờ phước của cậu ta." Phục Niệm hất cằm về phía Dung Bạch, "Vẫn chưa xong."

Giang Diệp Khê nghe vậy cũng không miễn cưỡng: "Vậy chúng ta sẽ hẹn bữa khác."

Phục Niệm gật đầu cười với y: "Lúc nào tôi rảnh sẽ liên lạc cậu."

Nói chuyện với Phục Niệm xong, Giang Diệp Khê cũng không có lập tức rời đi mà lại chuyển hướng sang Tô Noãn Khiết từ nãy đến giờ không nói một lời: "Cô Tô đến thăm anh tôi còn dẫn theo cả vệ sĩ à?"

Cả hai người Giang Thuỵ và Tô Noãn Khiết đều không hẹn mà nghĩ thầm một tiếng không xong rồi.

Giang Diệp Khê xuất thân quân đội, khả năng quan sát lúc nào cũng nhạy bén hơn người thường. Thông qua vị trí đứng của Giang Thuỵ, mũi chân hướng về phía thang máy cùng với vẻ mặt hoang mang của Tô Noãn Khiết khi nhìn thấy y, Giang Diệp Khê gần như có thể xác định được Tô Noãn Khiết có ý mang người này cùng theo lên tầng.

Thấy Tô Noãn Khiết im lặng, Giang Diệp Khê lại tiếp tục chất vấn: "Người này đi theo cô làm gì?"

"Thì là để bảo vệ đó..." Tô Noãn Khiết ngập ngừng đáp.

Giang Diệp Khê từ chối cho ý kiến, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Giang Thuỵ ở bên cạnh cũng híp mắt nhìn.

Tô Noãn Khiết cả người căng thẳng, đột nhiên sinh ra ý nghĩ hối hận vì chọn trúng ngày hôm nay đi thăm bệnh.

Tên khốn nạn kế bên không biết bằng cách nào biết được nhà họ Tô của cô gian lận bầu cử, dù có bằng chứng trong tay hay không thì Tô Noãn Khiết cũng không dám tuỳ tiện đắc tội bừa.

Còn Giang Diệp Khê thì khỏi phải nói, trong thời điểm sức khoẻ Giang Thuỵ vẫn còn chưa hồi phục tốt mà cô dám tuỳ tiện mang người lạ đến gặp, nếu như thừa nhận thì về sau đừng hòng lết mặt đến nữa, chắc chắn sẽ bị y cấm cửa luôn.

Cô không thích Giang Diệp Khê, đồng thời cũng rất sợ y.

Tô Noãn Khiết gấp gáp muốn chết, chỉ hận không thể tàng hình ngay tại chỗ, cũng may đúng lúc này Giang Thuỵ lại nghiêm giọng lên tiếng: "Bác sĩ Giang, có thể gặp riêng nói chuyện không?"

Một tay Giang Diệp Khê cắm vào túi áo blouse, nghe vậy khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thuỵ: "Tôi không quen biết cậu."

"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

"Thứ nhất." Giang Diệp Khê thẳng thừng ngắt lời, "Nếu cậu đúng là vệ sĩ của Tô Noãn Khiết, chúng ta không có gì cần nói với nhau cả. Thứ hai, nếu như cậu không phải, phiền nói rõ ràng mục đích."

Giang Thuỵ thở dài một hơi, nắm đấm không khỏi siết chặt.

Hắn hiểu rõ, Giang Diệp Khê như thế này là đang liệt hắn vào đối tượng cần tra xét, tuyệt đối không có chuyện thoả thuận gặp mặt riêng với hắn. Giang Thuỵ lợi dụng Tô Noãn Khiết để đi tìm Giang Diệp Khê, điều kiện kiên quyết chính là y không biết được hắn đi cùng với ai, nếu không hậu quả sẽ giống như bây giờ đây.

Tính cảnh giác của Giang Diệp Khê rất cao, chỉ cần Giang Thuỵ xảy ra chút bất trắc gì y sẽ lập tức dựng thẳng gai nhọn. Ngoài bản thân tai nghe mắt thấy, tuyệt đối không có chuyện tin tưởng bất kì ai.

"Chuyện có liên quan đến Giang Thuỵ, cậu không muốn biết sao?"

Giang Diệp Khê híp mắt lại, chưa kịp đáp trả thì Tô Noãn Khiết đã đi trước một bước, giật nảy mình ngẩng đầu nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng.

Tên này rốt cuộc là ai? Biết được chuyện xấu của gia đình cô, còn dám nhắc đến Giang Thuỵ trước mặt Giang Diệp Khê, hắn ta không sợ chết à?

Nếu như động cơ của hắn thật sự mang mục đích xấu, chắc chắn Giang Diệp Khê sẽ lột da cô!

Dung Bạch ở gần đó cũng hoang mang không kém. Thẩm Cơ Uy từ khi nào lại có liên quan đến những người này?

Cậu liếc mắt về phía Phục Niệm, người đàn ông vẫn luôn thảnh thơi đứng tựa vào tường như đang xem chuyện vui, vẻ mặt tràn đầy thâm thuý đó khiến nội tâm Dung Bạch ngày càng bất an.

Vị bác sĩ kia quen biết với kiểu người như Phục Niệm, gia cảnh chắc chắn không phải dạng tầm thường gì. Dung Bạch sợ nhất chính là dính dáng tới những loại người này, thật không ngờ Thẩm Cơ Uy thế mà lại chủ động bắt chuyện với người ta, thậm chí giọng điệu còn hết sức bình thản!

Nhìn sắc thái đang dần u ám của Giang Diệp Khê, cột máu trượng nghĩa trong người Dung Bạch lại dâng trào, gần như chưa kịp suy nghĩ đã đi tới kéo tay Giang Thuỵ: "Cậu nói vớ vẩn gì đó, theo tôi về!"

Giang Thuỵ lười phản ứng Dung Bạch, chỉ một lần nữa hỏi Giang Diệp Khê: "Liên quan tới tính mạng anh mình, cậu thật sự không để tâm?"

Dung Bạch cả kinh, Phục Niệm và Tô Noãn Khiết cũng biến sắc.

Ánh mắt Giang Diệp Khê sắc lẻm như dao, áp suất xung quanh cũng giảm xuống với tốc độ nhanh chóng. Đương lúc Dung Bạch theo bản năng túm lấy cánh tay Giang Thuỵ, muốn kéo hắn rời khỏi thì điện thoại của Giang Diệp Khê bất ngờ vang lên. Y vừa bắt máy thì sắc mặt liền trở nên tối tăm, trước khi rời đi chỉ để lại một câu với phụ tá gần đó: "Trừ cô của tôi, mấy ngày tới không cho phép bất kì ai đến thăm bệnh."

Dù cho Giang Diệp Khê không nói lời nào với mình, nhưng Giang Thuỵ vẫn có thể ngầm chắc chắn chuyện này sẽ không dễ dàng được cho qua như vậy. Dựa theo tính cách thà giết nhầm chứ không chịu bỏ sót ăn sâu trong máu, Giang Diệp Khê nhất định sẽ còn tìm đến mình.

Nghĩ đến đây, cơ bắp toàn thân hắn mới chậm rãi thả lỏng.

Tuy rằng chậm hơn so với dự tính vài ngày, hắn vẫn chờ đợi được.

...

Trong phòng ngủ kí túc xá, Giang Thuỵ một chân đạp ghế ngồi trên giường, điềm tĩnh nói: "Tôi không phải Thẩm Cơ Uy."

Dung Bạch hết trợn mắt rồi lại hả họng, miệng mở to đến mức có thể nhét đủ một quả trứng gà, giây tiếp theo hốc mắt cậu lại đỏ bừng: "Cậu thật sự có bệnh!"

"Tôi có bệnh hay không cậu không cảm nhận được sao?"

"Đương nhiên là không!" Dung Bạch đáp một câu chắc nịch, vung tay lấy áo khoác định mặc vào, túm lấy cổ áo Giang Thuỵ, "Đi khám với tôi!"

"Chúng ta vừa từ bệnh viện về đấy." Giang Thuỵ kéo Dung Bạch ngồi xuống ghế, cực kì nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, "Cậu thân thiết với Thẩm Cơ Uy như thế, chẳng lẽ đối với những biểu hiện gần đây của tôi không hề có chút nghi ngờ nào sao?"

Dung Bạch nói: "Tôi chỉ biết cậu là Tiểu Uy."

"Tôi là vì tin tưởng cậu mới quyết định thẳng thắng." Giang Thuỵ khoanh tay tựa vào cạnh giường, thanh âm không chút gợn sóng, "Tôi vốn có thể giấu, chẳng cần phải ở đây lắm lời để bị cậu xem là người điên. Nhưng tôi không muốn tiếp tục nhìn cậu hao tâm phí sức trên người tôi, cậu có quyền được biết sự thật."

Khuôn mặt Dung Bạch vẫn tràn đầy nghi ngờ: "Có phải cậu cố ý nói vậy để tôi giúp cậu che giấu bệnh trạng không?"

"Tôi có thể có bệnh gì chứ?" Giang Thuỵ tức đến bật cười, "Nếu cậu muốn bạn mình trở lại bình thường, tốt nhất sau này đừng phá hỏng việc của tôi nữa."

Trực giác của Giang Thuỵ cho thấy rằng Thẩm Cơ Uy hiện tại đang ở trong thân xác hắn. Muốn tháo dây phải tìm được người buộc dây, tìm không được thì trước hơn hết phải xem kỹ đầu mối mới là điều cần thiết nhất. Gặp được Thẩm Cơ Uy thật sự chính là mục tiêu quan trọng thứ hai mà hắn cần phải thực hiện.

Thấy thần sắc của Dung Bạch thấm đượm mê man, Giang Thuỵ lại tiếp tục hỏi: "Có từng thấy qua người điên chưa?"

Dung Bạch mờ mịt lắc đầu, vài giây tiếp theo lại cúi gằm mặt không biết đang suy nghĩ điều gì, sau đó lại ngước lên nhìn Giang Thuỵ rồi gật đầu.

Gương mặt bình tĩnh của Giang Thuỵ xuất hiện một vết nứt, nhưng hắn rất nhanh đã thu lại toàn bộ biểu tình, cười nhạo nói: "Dấu hiệu nhận biết một kẻ điên đơn giản nhất, đó chính là sẽ không bao giờ chủ động để cậu cảm thấy hắn là một kẻ điên, tự cậu phải động lấy não mà phân biệt. Và điều cuối cùng..." Hắn cúi thấp đầu, "Sẽ không có ai đi giải thích với một người bình thường, thế nào mới là kẻ điên."

Bởi vì chính kẻ đó cũng không ý thức được, làm sao có thể giải thích?

Dung Bạch sững sờ.

Lời giác giả:

*muốn tháo dây phải tìm người buộc dây: tui nhớ là tháo chuông, nhưng không biết cách diễn đạt nên ghi là tháo dây, dù gì ý nghĩa nó cũng như nhau (◔‿◔)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play