Cửa phòng đột ngột mở ra, một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn đĩnh đạc tiến vào. Ông ta mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu sang trọng, bên cạnh là người phụ nữ trẻ tuổi được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, chân đi giày cao gót, mái tóc uốn xoăn kết hợp với chiếc váy màu đỏ rực làm tôn lên làn da trắng nõn và khí chất sang trọng trên người cô ta.

Hương nước hoa nam nữ theo bước chân của bọn họ mà âm trầm xộc vào, len lỏi trong không khí lấn át hết mùi thuốc khử trùng vốn có trong phòng bệnh. Điều này khiến cơ thể Thẩm Cơ Uy chưa kịp thích ứng, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.

Câu đầu tiên Giang Bằng Kiều nói sau khi gặp con trai mình vô cùng trực tiếp: "Bố định để cho Giang Mễ hỗ trợ Tử Đằng tiếp quản tất cả công việc hiện tại của con, để con tranh thủ lúc này nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, con thấy thế nào?"

Lời vừa dứt, không khí vốn yên ắng của phòng bệnh lại càng trở nên trầm lặng, đến nỗi có thể dễ dàng nghe thấy được âm thanh tí tách từ bình truyền dịch.

Thẩm Cơ Uy không phải con trai thật sự của Giang Bằng Kiều, nhưng khi nghe thấy câu nói này, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy nguội lạnh.

Mọi chuyện trên đời đều có nguyên do, dù đúng hoặc sai thì việc tranh thủ lợi ích vào lúc con trai mình gặp chuyện không may bằng loại biểu cảm bình đạm thản nhiên ấy của Giang Bằng Kiều, đã để ấn tượng vô cùng tồi tệ trong đầu của Thẩm Cơ Uy.

"Không cần phiền phức vậy đâu, Giang Mễ vào công ty thực tập quả thật là điều cần thiết, chuyện này tôi không có ý kiến, còn về những vấn đề khác..." Thẩm Cơ Uy nhàn nhạt nâng mắt, nói rõ ràng từng chữ, "Tôi tự có cách xử lí."

Chiều hôm nay Giang Diệp Khê có cuộc phẫu thuật đột xuất, trước khi đi đã nói với Thẩm Cơ Uy kỹ càng cách ứng phó những công kích mà Giang Bằng Kiều đưa ra, giống như đã sớm biết được mục đích tới đây của ông ta.

"Mấy năm nay một tay anh thâu tóm gần hơn phân nửa tập đoàn Giang thị, Giang Bằng Kiều và Giang Tử Đằng đã sớm cảm nhận được mối đe doạ. Vì thế không cần nghĩ cũng biết, một cơ hội tốt như lúc này bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua. Ngoại trừ việc giao ra cái ghế tổng giám đốc tạm thời cho Giang Tử Đằng quản lí, những yêu cầu khác anh có thể mặc kệ ông ta tự tung tự tác, mọi nguy cơ phát sinh không theo khống chế sau này em sẽ bảo Ngôn Dực cản lại."

Thẩm Cơ Uy lúc đó có câu nghe hiểu có câu mơ màng, tuy nhiên vẫn đại khái nắm bắt được các ý quan trọng.

Nghe Thẩm Cơ Uy nói xong, sắc mặt Giang Bằng Kiều lập tức trở nên vô cùng khó coi, giọng điệu cay nghiệt cũng không thèm che giấu nữa: "Mày xử lí thế nào được? Gần đây những dự án chất chồng trong công ty toàn là của đối tác quan trọng, hợp đồng kí với Hoắc Khương đã ngâm nước nóng mấy tuần nay rồi, chẳng lẽ mày cho rằng mấy thằng nhóc miệng còn hôi sữa dưới tay mày có thể quản lí nỗi hết sao?"

"Dựa vào đâu ông cho rằng Giang Tử Đằng có thể làm tốt hơn bọn họ?" Thẩm Cơ tựa lưng vào đầu giường, nở nụ cười lạnh.

"Nó là anh trai mày, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ngay cả đạo lí mày cũng không hiểu à?!"

Nhìn thấy Giang Bằng Kiều tức giận thở gấp, Triệu Minh Nguyệt nhẹ nhàng tiến tới vuốt ngực cho ông ta: "Em cũng cảm thấy Tiểu Mễ và Tử Đằng so với Giang Thuỵ kinh nghiệm còn thiếu sót hơn rất nhiều. Nếu cậu ấy đã không yên tâm thì anh cứ để Tiểu Mễ tiếp nhận vài dự án đơn giản trước. Dù gì thì công ty sau này cũng là của ba đứa nó, Giang Thuỵ là người thông minh, em tin rằng cậu ấy sẽ không để cho người ngoài có cơ hội chen chân vào."

Thẩm Cơ Uy nghe vậy thì nhíu mày, nhất thời không rõ Triệu Minh Nguyệt đang ám chỉ điều gì.

Cái gì gọi là người ngoài?

Giang Bằng Kiều đối với Triệu Minh Nguyệt thông qua cử chỉ có thể thấy được sự dung túng hết mực, lời khuyên nhủ của cô ta đương nhiên cũng nghe lọt hết vào tai, lập tức hắng giọng hoà hoãn: "Lần này tao không quản mày, tốt nhất mày nên chọn đúng thời điểm chạy đi bàn bạc với Hoắc Khương, hợp đồng lần này nếu không thành tao sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị, đề nghị chia lại cổ phần!"

"Bố cứ quản tốt vị trí của mình là được rồi." Giọng nói của Thẩm Cơ Uy lạnh nhạt nhẹ tênh, một tiếng bố này cất lên, ai cũng có thể dễ dàng nghe ra sự châm chọc ẩn giấu trong đó.

Sắc mặt Giang Bằng Kiều hết trắng rồi lại xanh, chỉ có Triệu Minh Nguyệt ở bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn giữ được dáng vẻ khoan thai, ôn tồn bảo: "Giang Thuỵ, dù cho thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, mọi người đều hết lòng vì sự phát triển của gia tộc, cậu cũng đừng nên áp đặt bản thân quá mức. Mục đích hôm nay đến đây chủ yếu là thăm cậu, nói ra nói vào một hồi lại thành mất vui."

"Nghe được tin cậu xảy ra chuyện Bằng Kiều rất lo lắng, chỉ là anh ấy không giỏi biểu đạt mà thôi." Triệu Minh Nguyệt đặt giỏ trái cây trong tay lên bàn trà, mỉm cười kéo Giang Bằng Kiều đến gần giường bệnh, "Có điều tra được nguyên nhân tai nạn chưa? Có đôi khi không hẳn chỉ là sự cố đâu."

Trực giác khiến Thẩm Cơ Uy cảm thấy người phụ này không có ý tốt, lời lẽ phát ra một câu nhưng nhiều nghĩa, lắc léo ám chỉ đủ điều. Nhưng khi nhìn vào nụ cười dịu dàng treo trên khoé môi cô ta, mọi phán đoán trước đó tựa hồ trở thành ảo giác, Thẩm Cơ Uy có chút không phân biệt được thật giả.

Cậu bình thản trả lời: "Vẫn chưa."

"Chuyện làm ăn thường ngày mày đắc tội không ít người, sau này nên học cách tiết chế lại một chút, kẻo có ngày rước hoạ vào thân."

Lời nói Giang Bằng Kiều tựa như thiết bị máy móc lạnh lẽo được phát đi phát lại nhiều lần. Sự vô tâm không thèm che giấu trong mỗi câu từ khiến Thẩm Cơ Uy không kiềm được có chút hoài nghi, hai người này thật sự là bố con ruột sao?

Triệu Minh Nguyệt nói: "Chưa chắc đã là người ngoài làm."

Lần này Giang Bằng Kiều quay phắt sang nhìn chòng chọc Triệu Minh Nguyệt, nét cưng chiều trên mặt cũng thu lại gần hết: "Em có ý gì?!"

Thẩm Cơ Uy cũng không nhịn được nghi hoặc nhìn cô ta.

Triệu Minh Nguyệt làm ra vẻ lơ đãng nhún vai: "Em chỉ nói ra giả thuyết của mình thôi. Dù gì nhà họ Giang có rất nhiều nhánh gia tộc, chuyện nội bộ ám hại lẫn nhau đâu phải chưa từng xảy ra?"

Qua việc Triệu Minh Nguyệt không thèm che giấu, thẳng thắng vạch rõ chuyện này ra trước mặt mình, Thẩm Cơ Uy có thể xác nhận được một điều. Nếu như vụ tai nạn này không phải sự cố, cô ta đã thành công loại trừ bản thân ra khỏi danh sách các đối tượng tình nghi. Về sau nếu để lộ manh mối, Giang Bằng Kiều chắc chắn sẽ không bao giờ áp đặt sự nghi ngờ lên người cô ta.

Chỉ là Thẩm Cơ Uy không thể nào tưởng tượng nổi, người nhà với nhau thật sự có thể làm ra những chuyện như thế sao?

Có lẽ chính Thẩm Cơ Uy cũng không thể ngờ rằng, những chuyện mà cậu không tưởng tượng nổi, đây mới chỉ được xem là tiết mục mở màn mà thôi.

...

Lấy tay chà đi lớp hơi nước đọng lại trên mặt gương, Giang Thuỵ lẳng lặng quan sát bóng dáng cao gầy phản chiếu nơi đáy mắt.

Cơ thể thiếu niên chưa phát triển toàn diện, da thịt trắng nõn vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại và dẻo dai. Vòng eo với những cơ bụng không quá khoa trương, nhỏ nhắn hơn eo hắn rất nhiều, ở phần hông thậm chí còn có đoạn xương bé xíu nhô ra ngoài, sờ vào rất cộm tay.

Khoác cái lớp da gầy vọt này lên người đã được vài ngày, Giang Thuỵ vẫn cảm thấy chưa thể thích ứng được.

Hắn nhanh chóng rời tầm mắt, nước trên vòi sen xối xả trượt xuống người, làm trôi đi lớp xà phòng nhơm nhớp trên mái tóc nhuyễn mềm tựa như tơ. Đến cả Giang Thuỵ cũng không nhịn được thắc mắc, tóc của một thằng con trai sao có thể mềm mại đến như thế? Mỗi lần vô tình sờ trúng phần đầu, bàn tay đều theo phản xạ lưu luyến dừng lại ở nơi đó rất lâu.

Tiếng điện thoại bên ngoài vẫn cứ reo in ỏi không ngừng, Giang Thuỵ quấn hờ khăn bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cái tên Triệu Việt Nghiên hiển thị trên màn hình, không thèm chớp mắt một cái đã cúp ngang, vứt điện thoại đại lên giường.

Mấy ngày nay Triệu Việt Nghiên này cứ như âm hồn bất tán đeo bám hắn không buông. Từ trường học la lối đòi gặp mặt nói chuyện rõ ràng, đến về nhà gọi điện nhắn tin tràn lan liên tục. Đây là lần đầu tiên Giang Thuỵ sinh ra cảm giác bực bội vì cái cục nợ mà người tên Thẩm Cơ Uy này lưu lại cho hắn.

Giang Thuỵ moi trong tủ đồ của Thẩm Cơ Uy ra một cái áo phông trắng mặc tạm lên người, mang theo ví tiền mình tìm được dưới gối, tranh thủ lúc Dung Bạch không có trong phòng thừng thững đi ra ngoài.

Hắn ngồi taxi đến bệnh viện Lâm Sơn, đi tới quầy lễ tân bắt chuyện với y tá gần đó nhất: "Xin hỏi một chút, bác sĩ Giang thường tan tầm vào giờ nào?"

"Người anh nói là bác sĩ Giang nào ạ?" Y tá lịch sự hỏi.

"Giang Diệp Khê."

Y tá bừng tỉnh, vừa tra cứu lịch trình vừa nói: "Bác sĩ Giang hiện đang làm phẫu thuật gấp, phải hơn ba giờ nữa mới xong, anh có hẹn trước không?"

Giang Thuỵ không rành mấy về giờ giấc hoạt động của bệnh viện, chỉ nhíu mày hỏi: "Không hẹn trước thì không gặp được à?"

"Ca bệnh mỗi ngày bác sĩ Giang tiếp nhận rất nhiều, nếu như anh chỉ mắc bệnh vặt thì có thể đến từng khoa thích hợp để khám. Về chuyện hẹn riêng, nếu không có sự xác nhận từ phía bác sĩ Giang, anh không thể để anh lên tầng tìm anh ấy được."

Giang Thuỵ gật đầu nói cảm ơn với y tá sau đó xoay người đi đến hàng ghế chờ bên cạnh ngồi xuống, hai tay đan chéo nhìn về phía trước với vẻ mặt sâu xa.

Hắn đã sớm lường trước được kết quả này, nếu hắn không phải Giang Thuỵ, việc gặp được Giang Diệp Khê chưa bao giờ là dễ dàng cả.

Suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự mông lung ít ỏi trong tâm hồn. Đã quá quen với thái độ chủ trương trong mọi việc, những sóng gió Giang Thuỵ từng trải qua là hoàn toàn đủ để nhấn chìm một con người. Nhưng hiện tại ngoài việc chờ đợi, hắn biết rõ mình không còn lựa chọn nào khác.

Đang lúc ngẩn người, một thân ảnh quen thuộc đứng ở thang máy cách đó không xa bỗng dưng lọt vào tầm mắt hắn.

Hắn gần như chưa kịp nghĩ ngợi gì đã đứng bật dậy, sải chân chạy về phía đó, một tay kéo mạnh người kia thụt lùi ra sau, ngăn chặn bước chân đang định tiến vào thang máy của cô nàng.

Tô Noãn Khiết kinh hoảng đánh rơi điện thoại cầm trên tay, đang tính hét lên thì bị Giang Thuỵ bịt chặt miệng kéo vào góc tối hành lang gần đó.

"Câm miệng lại!" Giang Thuỵ lạnh lùng ngăn chặn sự giãy giụa của Tô Noãn Khiết, thấp giọng quát. Đợi đến khi Tô Noãn Khiết trừng hắn đến sắp lọt con mắt ra ngoài, tay chân ngừng hoạt động, hắn mới yên tâm buông người ra.

"Mày có biết tao là ai không? Dám giở trò xằng bậy, cẩn thận bà lấy cái mạng của mày!"

Giang Thuỵ biết tỏng cái tính miệng chó không phun được ngà voi của người này, trước mặt hắn dù có ngoan hiền đến cỡ nào bản chất đanh đá hãm sâu trong xương cũng khó mà nguỵ trang nổi.

"Tô Noãn Khiết." Một tiếng gọi khiến người đang hùng hùng hổ hổ đe doạ im bặt.

Tô Noãn Khiết cảnh giác hỏi: "Mày rốt cuộc là ai? Chúng ta có quen nhau à?"

Giang Thuỵ không trả lời cô, chỉ nói: "Cô đến bệnh viện tìm ai?"

"Liên quan gì tới mày?"

Thật là, cách trả lời cũng giống hệt Giang Mễ.

Giang Thuỵ nheo mắt lại: "Hỏi cô thì cứ trả lời đi."

Cho dù chỉ là một thân xác xa lạ, nhưng linh hồn vẫn là linh hồn đó, khí thế âm lãnh trong lời nói phát ra không hề suy giảm chút nào, Tô Noãn Khiết nghe thấy mà khoé miệng không khỏi co rúm lại.

"Đến thăm bệnh."

"Ai?"

"Hôn phu của tôi."

Giang Thuỵ nghe câu trả lời này, ngoài có chút bất ngờ và căng thẳng ra còn xen lẫn cả buồn cười.

Tuy không nhắc đến tên cụ thể, nhưng Giang Thuỵ vẫn tự biết vị hôn phu mà Tô Noãn Khiết nhắc tới là ai. Chỉ là chính hắn cũng không rõ, mình đã trở thành hôn phu của người phụ nữ này từ khi nào?

"Đưa tôi lên cùng."

"Không được!" Tô Noãn Khiết trợn mắt dậm chân, "Dựa vào cái gì mà tôi phải dẫn cậu lên? Ai mà biết cậu có mưu đồ gì với hôn phu của tôi chứ?!" Do bị khí thế ban nãy của Giang Thuỵ doạ sợ, Tô Noãn Khiết không dám kêu mày xưng tao nữa.

"Đợt bầu cử phó chủ tịch thành phố lần này, chắc cô cũng biết rõ tại sao ông già mình lại thuận lợi ngồi được vào cái ghế đó."

Con ngươi Tô Noãn Khiết kịch liệt co rút lại, ăn nói cũng dè chừng hơn hẳn: "Cậu muốn gì?"

"Ngoan ngoãn làm theo lời tôi."

Tô Noãn Khiết cuối cùng vẫn chấp nhận dẫn theo Giang Thuỵ lên tầng 21, chỉ là vào thời khắc trước khi bước vào thang máy, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng hai người: "Tiểu Uy, cậu làm gì ở đây?"

Nghe thấy tiếng Dung Bạch, sóng lưng Giang Thuỵ lập tức cứng lại, nhanh chóng đẩy Tô Noãn Khiết vào thang máy rồi bấm nút, thành công ngăn cản Dung Bạch ở bên ngoài.

Xong xuôi mọi chuyện, hắn không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Tô Noãn Khiết tò mò nhìn hắn: "Bạn cậu à? Sao không đợi cậu ta vào cùng?"

Giang Thụy lạnh nhạt nói: "Không phải."

"Trông cậu có vẻ sợ cậu ta."

Nhìn thấy ánh mắt dò xét của Tô Noãn Khiết, hắn cau mày: "Có ý gì?"

Nhiệt độ trong thang máy giảm xuống rõ rệt, Tô Noãn Khiết dần không dám nhiều lời nữa.

Thang máy chạy tới tầng 20 sẽ tự động dừng lại, để tiếp tục lên tầng 21 cần phải qua xác nhận danh tính người nhà bệnh nhân và nhân viên có phận sự mới có quyền đi lên.

Bằng một năng lực thần kì nào đó, giây phút Giang Thuỵ nghĩ rằng vấn đề đau đầu nhất đã sắp được giải quyết rồi, chợt hắn lại nghe thấy tiếng Dung Bạch gọi mình.

Giang Thuỵ cảm thấy bản thân mấy ngày qua đã bị cậu ta lải nhải đến ám ảnh, thế mà đến chỗ này mà vẫn bị ảo giác được. Đang suy nghĩ lung tung thì vạt áo bị người ta kéo tại, giọng nói tràn đầy khó hiểu văng vẳng bên tai: "Lúc nãy sao cậu lại trốn tôi?"

Mặt Giang Thuỵ tối sầm: "Theo tôi lên đây làm gì?"

"Đương nhiên là vì lo cho cậu!" Dung Bạch kích động phun tào, "Có phải vết thương ở đầu lại nứt ra không? Tại sao không nói với tôi đi cùng cậu? Còn nữa, cô gái này là ai? Tại sao trước giờ không nghe cậu nhắc đến?"

Bị hỏi dồn dập, tâm tình Giang Thuỵ ngày càng trở nên mất kiên nhẫn. Mà vẻ mặt của Tô Noãn Khiết kế bên lại tràn đầy quỷ dị.

Bỗng nhiên bên cạnh Dung Bạch lại xuất hiện thêm một người. À không, phải nói hắn đã đứng bên cạnh từ rất lâu, chỉ là không lên tiếng nên không ai chú ý đến hắn.

Cánh tay đang nắm áo người khác của Dung Bạch bị hắn kéo lại: "Cậu theo tôi đến đây để trả tiền viện phí, chứ không phải tôi theo cậu đến đây để nhìn cậu với bạn cậu cãi nhau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play