Đèn phòng phẫu thuật vừa loé lên liền tắt lịm, một người đàn ông dáng người cao gầy từ đầu tới chân nhuốm đầy uể oải chậm rãi xuất hiện, trên vạt áo vẫn còn lờ mờ nhìn thấy vết máu đặc quánh đỏ sậm loang lổ khắp nơi, là tàn dư của cuộc chiến ác liệt hòng giành người với tử thần.
Có lẽ vì dây thần kinh bị ghim ở trạng thái căng thẳng tột độ suốt nhiều giờ, trên mặt người đó cơ hồ toát ra sương rét, tròng mắt sâu kịt liếc nhìn vài ba người lác đác ngồi ngoài phòng bệnh càng thêm mấy phần mệt mỏi.
"Diệp Khê, Giang Thuỵ sao rồi?" Người vừa lên tiếng nhìn thấy sắc mặt Giang Diệp Khê hầm hầm thì lập tức bày ra biểu tình lo lắng.
Giang Diệp Khê mặt không cảm xúc hỏi lại một câu: "Anh hi vọng đáp án thế nào?"
Người kia bị một câu này của y làm cho cứng lưỡi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, gượng gạo nói: "Anh đương nhiên cầu mong chú ấy không có việc gì."
Giang Diệp Khê chỉ cười nhạt không đáp, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ vẫn luôn im lặng ngồi trên băng ghế dài, hai mắt nhìn chằm chằm mình, mười ngón tay cuộn lại gần như trắng bệch, thần sắc mất hồn mất vía, hạ giọng nói: "Cô, anh hai đã qua cơn nguy kịch rồi."
Vừa dứt lời, liền thấy hai hàng lệ nóng hổi từ hốc mắt người phụ nữ không kiềm nén được chảy ra.
Giang Thuỵ được Giang Ngạn Doanh trông nom từ nhỏ, yêu thương không khác gì con ruột của chính mình. Thời điểm nghe tin hắn xảy ra tai nạn xe đang trong quá trình hấp hối, có trời mới biết bà đã kinh hoảng tới mức độ nào. Chỉ cần thiếu mất nửa điểm bình tĩnh liền có thể ngất đi ngay tức khắc.
Giang Diệp Khê không đành lòng bước tới nắm lấy tay bà, thấp giọng an ủi: "Tuy hiện tại sức khoẻ vẫn còn yếu nhưng tình trạng khá lạc quan, cô đừng lo lắng."
"Cực khổ cho con rồi." Giang Ngạn Doanh miễn cưỡng mỉm cười, giơ tay xoa nhẹ lớp quầng thâm đen sậm dưới mắt Giang Diệp Khê, "Đi nghỉ ngơi đi, cô sẽ trông chừng anh con."
Cơ thể Giang Diệp Khê quả thật đã căng tới trạng thái cực độ, gật đầu với Giang Ngạn Doanh xong liền đứng lên. Lúc tới gần người đàn ông kia, con ngươi y như ẩn như hiện mấy phần âm trầm, "Giang Tử Đằng, chuyện hôm nay không sớm thì muộn tôi cũng sẽ tính toán đủ với vợ anh."
Giang Tử Đằng kinh ngạc trợn to mắt, chưa kịp lên tiếng phản bác thì Giang Diệp Khê đã đi xa mất rồi.
Giang Diệp Khê trở lại phòng làm việc liền tắm rửa qua một lần rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, bộ scrubs dính đầy máu tươi sau khi thay ra liền bị y không thương tình ném vào sọt rác. Đợi sau khi xong xuôi tất cả ngồi xuống bàn làm việc, từng tế bào trên cơ thể lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích gõ lên mặt bàn như một thói quen.
Giang Diệp Khê đưa tay xoa xoa hai gò má trắng bệch của bản thân, ánh mắt lơ đễnh rơi trúng khung hình được đặt trên bàn làm việc. Đó là một quang cảnh vô cùng ấm áp, thiếu niên mười bảy phấp phới tuổi xuân đang cõng trên vai một bé gái gầy gò trắng mịn như thiên sứ. Bên cạnh anh là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trang nhã, nếu không nhìn kỹ ở khoé mắt bà xuất hiện chút nếp nhăn, có lẽ người khác sẽ khó mà tin được bà đã ở độ tuổi năm mươi. Bên phải bà còn ôm thêm một cậu nhóc đang nhăn mặt do bị ánh nắng chiếu vào, trên đầu chỉ có một chỏm tóc nho nhỏ, khuôn mặt của nhóc đó giống với bé gái trên vai thiếu niên tới tám chín phần.
Giang Diệp Khê cầm khung hình đó ngẩn người gần mười phút, tự dưng cảm thấy đôi mắt mình trở nên ê ẩm cay xót không chịu nổi.
Bé gái gầy gò trên lưng thiếu niên chính là y, còn cậu nhóc được mẹ y nắm tay kia ra đời trước y chỉ có vài phút, hơn nữa còn là cùng một chỗ, là anh trai song sinh mang dòng máu khắng khít nhất với y.
Một nhà bốn người họ trong quá khứ đã từng vui vẻ hạnh phúc đến thế, vậy mà giờ đây hai trong bốn người trong khung hình đã không còn trên đời, một người khác thì vừa mới dạo một vòng địa ngục trở về, hiện tại vẫn còn nằm trong ICU.
Giang Diệp Khê là người duy nhất còn lành lặn khoẻ mạnh, nhưng gánh nặng và tâm lý đè nén của y lại nghiêm trọng hơn bất kì ai hết. Giang Diệp Khê hiện tại thật sự cảm thấy đến việc hít thở đối với bản thân cũng trở nên thật khó khăn, y càng biểu hiện bình tĩnh, thì trong lòng càng trở nên phập phồng dữ dội.
Giang Diệp Khê không khóc nổi, cho dù đau lòng thế nào cũng không gặng ra được nửa giọt nước mắt, thế nhưng tim y lại tê liệt như đá, cơn khủng hoảng đó đã đeo bám y từ khoảnh khắc bước vào phòng phẫu thuật cho tới hiện tại, một giây cũng chưa từng rời khỏi.
Không biết qua bao lâu, ngón tay của một người nằm trong phòng bệnh bỗng dưng nhúc nhích, lông mi run rẩy trong giây lát liền chậm rãi tỉnh dậy.
Ý thức có chút mơ hồ, có chút đứt quãng, cả cơ thể như bị nạm vào vài lớp đá vừa nặng nề vừa nhứt nhói, đến cả việc mở miệng hít thở cũng khiến lồng ngực thít chặt lại, lỗ mũi vì thở gấp mà trở thành màu đỏ hồng, khoé mắt ứa ra vài giọt nước mắt sinh lý.
Trong cơ mơ màng, Thẩm Cơ Uy cảm thấy có bóng người mờ nhạt sờ lên trán mình, sau đó tiêm vào cơ thể mình một ít chất lỏng. Cơn đau đến từ cánh tay khiến cậu theo phản xạ cong chặt đầu ngón chân, nhưng từ đầu tới cuối đều không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Lần thứ hai tỉnh dậy khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi, đây là một phòng bệnh được trang trí vô cùng đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, chăn gối vừa dày dặn lại còn toát ra mùi gỗ đàn thanh thuần dễ chịu, Thẩm Cơ Uy thoải mái đến nỗi không nhịn được hít sâu vài hơi.
Vừa hít vào đã cảm thấy có gì đó cộm cộm ở mũi, đưa tay lên sờ thử mới biết trên mặt mình còn gắn dây thở oxy, tay chằng chịt kim tiêm, suy nghĩ phút chốc trở nên cứng ngắc.
Cậu cùng người ta đánh lộn ở hộp đêm sau đó ăn vài chai bia sành vào đầu, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho khả năng xấu nhất là bị đánh đến ngu người, không thì ít nhất cũng phải khâu tới hai ba chục mũi, nhưng sờ sờ mới thấy trên đầu ngoài tóc ra thì không có bất kì vết thương nào, nhưng mà tay chân lại giống như bị xe tải nghiền qua, hoàn toàn không hoạt động được.
Đầu óc đang lâng lâng tận chân trời nào thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Thẩm Cơ Uy nhất thời không kiềm được mở to hai mắt, lồng ngực như bị ai đó hung hăng nhéo một cái.
Người tới là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu than chì dài ngang vai được buột gọn cố định sau ót, trên trán vẫn còn vương lại vài sợi tóc rối càng làm nổi bật thêm làn da trắng mịn như ngọc. Cô mặc trên người chiếc áo blouse sạch sẽ trắng tinh, từng đường nét khuôn mặt hoàn hảo như tạc, ngoài việc ngực hơi nhỏ thì hầu như đều hoàn mỹ từ đầu tới chân. Có điều hình như tâm trạng không được tốt lắm thì phải, không hiểu sao Thẩm Cơ Uy cảm giác vị nữ bác sĩ này nhìn mình có chút... lạnh?
Nhưng mà cũng không thể trách Giang Diệp Khê, y sinh ra cơ mặt đã có chút bàng quan lạnh lẽo, cộng thêm tính tình lãnh đạm xa cách khiến ai lại gần cũng theo phản xạ đứng cách vài mét, bảo đảm khoảng cách an toàn. Nhan sắc của y hoàn toàn không cứu nổi danh tiếng khó gần được đồn thổi phóng đại gần hết bệnh viện Lâm Sơn.
Nếu như Giang Diệp Khê biết được suy nghĩ của Thẩm Cơ Uy lúc này, bảo đảm giây tiếp theo Thẩm Cơ Uy sẽ phải trở lại tình trạng hôn mê bất tỉnh của vài phút trước.
Cậu theo bản năng liếc mắt xuống thẻ thông tin trước ngực y.
Bác sĩ Giang Diệp Khê, Ngoại Khoa tim mạch.
Còn chưa kịp xem hết, giọng nói có phần lo lắng của Giang Diệp Khê đã vang lên: "Anh có thấy không khoẻ ở đâu không?"
Thẩm Cơ Uy hơi run nhưng đối mặt với người đẹp trước mặt vẫn giữ lại vài phần trấn tĩnh đáp: "Chỗ nào cũng đau."
Giang Diệp Khê chỉnh lại vị trí bình truyền dịch: "Chiếc xe tông vào cột điện đến biến dạng chỉ đau thôi là còn quá nhẹ."
"Tông... cột điện?" Thẩm Cơ Uy ngơ ngác lầm bầm, máu toàn thân như đông lại.
Nếu cậu nhớ không lầm thì tối hôm đó bởi vì có một tên lưu manh dám ý xấu lên người bạn mình, còn dùng dâm ngôn uế ngữ ám chỉ cậu ấy là trai bao nên cậu đã không nhịn được cùng gã ẩu đả sau đó bị đưa vào bệnh viện, tại sao vào miệng vị bác sĩ này lại thành tai nạn xe rồi? Mà nghe qua hình như còn hơi bị nghiêm trọng á!
Lúc này Giang Diệp Khê lại dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu: "Anh không nhớ sao?"
Thẩm Cơ Uy co rút khoé miệng: "Tôi nên nhớ cái gì?"
Không khí trong phòng bệnh bất ngờ bị trì trệ, Giang Diệp Khê đứng sát bên cạnh giường, nhíu mày nói: "Tối hôm đó anh trên đường đến tham gia cuộc họp thì bất ngờ xảy ra tai nạn trên quốc lộ L09, tình trạng rất nghiêm trọng."
Trong lòng Thẩm Cơ Uy lộp bộp vài tiếng: "Không phải... cô có nhầm cái gì không, tôi rõ ràng là cùng người ta đánh nhau cơ mà?"
"Cô?" Sắc mặt Giang Diệp Khê triệt để lạnh giá.
Lúc này Thẩm Cơ Uy mới tập trung vào điểm đáng chú ý, giọng cô gái này hơi bị trầm à nha!
Bị Giang Diệp Khê nhìn chằm chằm, rốt cuộc Thẩm Cơ Uy cũng lắp bắp gặng ra được một câu: "Anh là nam?"
Giang Diệp Khê cau mày: "Anh rốt cuộc đang nói bậy bạ cái gì đó?!"
"Tôi có làm gì đâu?" Thẩm Cơ Uy bị quát tới ngu người, "Anh nói cho rõ ràng, có phải anh đi nhầm phòng bệnh không? Tôi căn bản không có bị tai nạn gì cả!"
Giang Diệp Khê im lặng chốc lát, sau đó mở miệng: "Anh đợi em một lát, em kêu trưởng khoa đến khám cho anh."
Thẩm Cơ Uy nhìn Giang Diệp Khê rời đi, vẻ mặt tràn ngập khó hiểu.
Sau khi được trưởng khoa bảo đảm rằng chức năng cơ thể của bệnh nhân hoàn toàn bình thường, do có thắt dây an toàn cẩn thận nên phần đầu chỉ bị thương nhẹ, không hề có dấu hiệu não bộ tổn hại, Giang Diệp Khê đã ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Thẩm Cơ Uy hơn mười phút rồi.
"Anh có gì muốn nói không?" Y hỏi.
Thẩm Cơ Uy trợn mắt: "Chúng ta lần đầu gặp nhau thì có gì để nói chứ?"
Thần sắc Giang Diệp Khê khó coi tới cực điểm: "Anh không phải là người thích đùa giỡn kiểu này, rốt cuộc là bị làm sao?"
"Cậu không nghe vị bác sĩ kia nói sao? Tôi rõ ràng là hoàn toàn bình thường." Nếu không phải tay chân còn chưa lành lặn, Thẩm Cơ Uy còn muốn đỡ trán một hồi.
Lần này Giang Diệp Khê không gặng hỏi nữa, chỉ im lặng nhìn Thẩm Cơ Uy vài giây rồi lên tiếng: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, lát nữa em quay lại."
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, khuôn mặt Giang Diệp Khê vừa trắng lại vừa xanh, khớp tay bị siết đến biến dạng, trong lòng cũng hoang mang không kém Thẩm Cơ Uy tí nào.
Trong phòng bệnh đó không xa, Dung Bạch ngồi sát bên giường gọt trái cây, thỉnh thoảng lấy khăn giấy thấm chút nước thoa lên đôi môi khô khốc của người trên giường bệnh.
Bệnh nhân và cậu là bạn học cùng kí túc xá, do hoàn cảnh không mấy thoải mái nên buổi tối thường hẹn nhau cùng đi làm việc kiếm thêm thu nhập. Tính tình cậu ấy có chút lỗ mãng, lại không thích nhìn sắc mặt người khác, chỉ khi hai người ở chung mới thỉnh thoảng bộc lộ ra tính khí trẻ con. Nói thật đêm đó nhìn cậu ấy mắt không thèm chớp xách ghế đập thẳng vào mặt người ta, tới cậu cũng bị doạ tới sững sờ.
Đối với Dung Bạch mà nói, Thẩm Cơ Uy là người bạn thân nhất trong suốt hai mươi năm dài đằng đẵng, tuy thời gian quen biết không lâu nhưng tình cảm gắn bó lại sâu đậm không kém bất kì mối quan hệ nào.
Tính cậu có chút hướng nội, làm việc gì cũng không thích phức tạp hoá vấn đề nên xô xát nhau cậu luôn chọn cách im lặng là chủ yếu, nhưng Thẩm Cơ Uy lại không như thế. Cậu bị người khác ức hiếp còn chưa kịp lên tiếng phản bác, cậu ấy đã xung phong bênh vực mất rồi.
Nhìn lông mi người trên giường bệnh run run sắp tỉnh, Dung Bạch không giấu được kích động chạy đi gọi bác sĩ.
Trong suốt quá trình thay thuốc, ánh mắt Giang Thuỵ vẫn luôn không có tiêu cự nhìn lên trần nhà, chẳng hề phát ra tiếng động nào khiến Dung Bạch cảm thấy hết sức quái lạ.
"Tiểu Uy, đầu còn đau nhiều không?"
Lúc này ánh mắt hờ hững kia mới chịu dời đến người Dung Bạch: "Cậu là ai?"
"... Hả?" Mí mắt Dung Bạch theo phản xạ giật mạnh, quay sang hỏi bác sĩ, "Có phải cậu ấy bị đánh tới ngốc luôn rồi không?"
"Không tới mức đó đâu." Bác sĩ nói, "Khâu mấy mũi là xong rồi, vết thương không sâu lắm."
Ý bác sĩ là, có thể bạn cậu chỉ muốn đùa giỡn với cậu tí thôi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Dung Bạch không kiềm lòng xác nhận thêm lần nữa, "Cậu thật sự đang đùa với tôi hả?"
"Đùa cái gì?" Giang Thuỵ nhíu chặt mày, lại quan sát tổng thể phòng bệnh lần nữa. Phòng tập thể sáu giường nằm, điều hoà lắp sát trong góc gió chả bay tới tí hơi nào, chăn mền thô ráp cứng ngắc, điều kiện của hắn từ khi nào lại tệ tới như vậy?
"Giang Diệp Khê đâu?" Hắn hỏi.
Dung Bạch: "..."
Giang Diệp Khê là ai?
"Nếu cậu mệt thì nằm xuống nghỉ ngơi tí nữa, biết đâu một hồi đầu óc liền trở về bình thường." Dung Bạch nén lại góc chăn, giọng điệu chân thành nói.
Giang Thuỵ đen mặt: "Cậu nói đầu óc ai không bình thường? Rốt cuộc là ai thuê cậu tới?"
"Là tôi tự tới đó, nếu muốn trả tiền thuê thì tuỳ cậu." Dung Bạch hoàn toàn cho rằng vị này muốn đùa giỡn với mình cho nên cũng hùa theo.
"Đây là cách cậu nói chuyện với ông chủ?"
Dung Bạch tức tới phát cười: "Nè, muốn làm ông chủ tới điên rồi hả? Một vừa hai phải thôi ba."
Giang Thuỵ và Dung Bạch đáp qua đáp lại mấy câu, chợt phát hiện ra vẻ mặt của đối phương không có tí đùa giỡn nào: "..."
"Cậu đừng doạ tôi sợ, có gì thì nói để tôi gọi bác sĩ." Lúc này Dung Bạch thật sự lo lắng, nếu Thẩm Cơ Uy vì cậu mà trở thành một tên ngốc, nửa đời sau cậu khó có thể sống yên ổn với cái lương tâm này.
Giang Thuỵ trầm giọng nói: "Tôi không quen cậu."
"Tôi là Dung Bạch!"
Giang Thuỵ: "..." Chưa từng nghe tới.
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân và người này não bộ căn bản không cùng một tầng sóng, tốt nhất vẫn nên tự mình hành động thôi.
"Nè, cậu muốn đi đâu?" Dung Bạch nhìn hắn xốc chăn xuống giường mà lo sợ, vội vàng chạy theo đỡ.
"Buông." Giọng nói Giang Thuỵ không chứa tí nhiệt độ nào, Dung Bạch hơi mím môi bỏ tay ra.
Hắn nhớ phòng làm việc của Giang Diệp Khê ở tầng 21, sau khi bấm thang máy thì cùng Dung Bạch im lặng chờ đợi. Cửa thang máy lần nữa mở ra, một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc thời thượng bước vào, trên tay còn cầm theo hộp giữ nhiệt.
Mọi thứ đều thật bình thản nếu như khuôn mặt đó không chính diện đập thẳng vào mắt Giang Thuỵ.
"..."
Hình như có gì đó sai sai?
Thế là hắn vỗ vỗ lên vai thiếu niên kia: "Tới bệnh viện làm gì?"
Thiếu niên, Dung Bạch: "..."
"Liên quan gì tới cậu?" Thiếu niên nghi hoặc nhìn hắn.
Cái giọng điệu vô lễ này, từ khi nào mà Giang Mễ lại có gan ăn nói với hắn kiểu đó?
Cặp mày tinh xảo của Giang Thuỵ nhíu chặt lại với nhau, dò xét hỏi: "Tới tìm Diệp Khê à?"
"Sao anh lại biết tên anh trai tôi?" Giang Mễ hơi bất ngờ.
Giang Thuỵ đột nhiên cảm thấy đám người này bị điên hết rồi.
Nhưng trên thực tế, hai người kia đều cho rằng thế giới này vô cùng bình thường, trừ người bên cạnh này ra.
"Tôi là anh trai nó, lẽ nào không nên biết?"
Giang Mễ ngoáy ngoáy lỗ tai, cùng Dung Bạch không hẹn mà cùng đồng thanh nói lớn: "Cậu nói khùng điên cái gì đó?!"
Người bị hét vào mặt: "?"