Tôi và Vân Phàm mua mô.t cây ghita, anh đành trả tiền, kiên quyết muốn tặng tôi một vật kỷ niệm. Ở trong tiệm nhạc cụ, anh thử đàn rất lâu, đàn một khúc đân ca của mỹ, thanh âm tuôn ra như nước vỗ vào đá, như mưa đập vào cửa sổ, nghe thật rung động lòng người, vậy mà anh vẫn lắc đầu không hài lòng lắm. --Chỉ có thể dùng tạm. Đẫu sao cô cũng mới học, để sau này tôi sẽ mang cây ghita của tôi cho cô dùng, thanh âm của nó mới hay. --Tôi nghe tiếng của mấy cây đàn có khác gì nhau đâu --Tôi thành thực nói. --Chờ khi cô học biết rồi thì sẽ khác. Đầu tiên cô cần học phân biệt âm sắc và chất âm của ghita. --Anh học ghita ở đâu? --Tôi hỏi. Anh chỉ cười không đáp. Mua ghita xong, anh chở tôi đến một nhà hàng trên đường Trung Sơn. Tôi không chú ý đến tên nhà hàng, chỉ chú ý đến thiết kế của nó. Nhà hàng này giống một con thuyền, có đây thừng, lưới đánh cá, đèn đầu trang trí mờ ảo, vách tường làm bằng những khúc gỗ to khô đóng kết lại, trên cắm đuốc, treo mỏ neo sắt, không khí đầy nét thô sơ, haong đã. Ngoài nét hoang đã, ánh sáng đèn dìu dịu tỏa ra khiến không gian có vẻ mông lung, cùng bài hát tiếng Anh '' Giọt mưa rơi '' phát ra từ máy hát tạo cho quán ăn có vẻ gì thơ mộng. Tôi ngắm nhìn quanh, không ngăn được hít sâu một hơi, nói : --Tôi không biết ở dài Bắc có một quán ăn như thế này. --Quán này mới mở --Anh cười trả lời. Một người có đáng như quản lý bước đến gần nói nhỏ mấy câu với Vân Phàm rồi lui ra ngay. Sau đó, người phục vụ đi vào, cung kính chào lỏi Vân Phàm như đã quen thuộc, chắc hẳn anh là khách thường xuyên ở đây. Vân Phàm nhìn tôi. --Có muốn uống thử tí rượu không? Để chúc mừng thắng lợi của cô đấy mà. --Thắng lợi của tôi? Tôi ngơ ngác, vẫn còn chưa thoát ra khỏi hình bóng của Sở Liêm và Lục Bình, câu nói này như châm chọc tôi. --Xem kìa! không phải cô vừa được miễn không thi đại học sao? --À, phải! Tôi cười. Anh đặn nhỏ người phục vụ mấy câu, sau đó lại nhìn tôi. --Đây là quán Tây, ăn được không? Tôi gật đầu. --Muốn ăn gì? Tôi gọi món '' bit-tết tiêu Hắc hồ '' Anh gọi món cá và xà lách. Phục vụ đi rồi, tôi không ngớt nhìn ngó tứ phía. Vân Phàm thì cứ nhìn tôi như có điều suy tư, hồi lâu anh mới hỏi : --Thích nơi này hả? --Đúng vậy --Tôi tò mò nhìn anh --Chắc anh thường đến đây? Anh gật đầu, cười cười, nói gọn : --Tôi là chủ ở đây. Tôi giật mình nhìn anh chằm chằm. --Sao thế? Anh cười hỏi, lạ lắm à? Tôi tròn mắt không tin. Anh cười, nhún vai. --Giống như cô nói, tôi không phải là rồng là phụng, chỉ là một thương nhân bình thường. --Tôi...tôi thật không tin --Tôi lúng búng, tôi cho rằng....anh mới từ châu Âu về. --Qủa thật là tôi mới từ châu Âu về, chính vì cái quán này, anh nói, ở La Mã, tôi cũng có một quán ăn, ở Washington cũng có một cái. --Ồ! Tôi lom lom nhìn anh như nhìn quái vật, tôi thật không sao liên tưởng anh với nhà hàng được. --Nó phá hỏng đánh giá của cô đối với tôi, phải không? Anh nhìn tôi sắc bén. Tôi không thể che giấu mình dưới ánh mắt đó của anh, mà tôi cũng không muốn giấu mình. --Đúng vậy, tôi thực thà nói, tôi cứ nghĩ anh là một nhà nghệ thuật hay một nghệ sĩ. Anh mỉm cười. --Nhà nghệ thuật hay nghệ sĩ thanh cao hơn chủ quán ăn sao? Anh hỏi, nhìn đán vào tôi. --Tôi....Tôi lúng túng đáp, tôi không biết. --Cô không biết, nhưng quả thật cô cho là như vậy. Anh đã nói trúng tâm trạng tôi.Anh dựa vào ghế, đốt thuốc, mặt mờ sau làn khói, nhưng đôi mắt thì lại sáng quắc, chờ khi cô lớn thêm một chút, chờ khi cô trải qua thêm một đoạn đời, cô sẽ nhận ra giá trị của nhà nghệ thuật cũng chẳng khác mấy với chủ quán ăn. Nhà nghệ thuật khi bán tranh thì cũng là một thương nhân mà thôi. Người thanh cao hay không, không phải ở nghề nghiệp mà ở tư tưởng và tiết tháo của anh ta. Tôi trố mắt nhìn anh, có phần huyễn hoặc. Anh lại cười nói với tôi : --Rượu đến rồi! Phục vụ đẩy một chiếc xe tới,giống như thường thấy trên phim, một chai rượu tinh xảo đặt trong một thùng gỗ chất đầy nước đá, có hai ly thuỷ tinh chân cao. Phục vụ đặt ly trước mặt chúng tôi, cầm chai mở nút, '' bốp '' bọt trào ra miệng chai làm tôi kinh ngạc, tôi hỏi Vân Phàm : --Gì thế này? Sâm banh hả? --Đúng vậy --Nụ cười không tắt trên môi anh, để chức mừng tự đo của cô. Rót rượu đầy ly, phục vụ lui ra. --Tôi chưa bao giờ uống rượu. --An tâm, anh trấn an, sâm banh không làm cô say mèm đâu, nó không hơn gì nước ngọt có ga, anh nâng ly với tôi, nào, chúc phúc cô! Tôi bưng ly lên. --Chúc phúc tôi về cái gì? Tôi cố ý điêu ngoa, đừng quên tên tôi là '' thất ý ''. --Đời người không có thất ý sao có đắc ý? anh nói, ánh mắt sâu thẳm, để tôi chúc phúc cô mãi được vui vẻ. Nên biết, mọi thứ trên đời đều là giá, chỉ có vui vẻ mới là quý giá. --Ngay tièn bạc cũng giả sao? Tôi vẫn điêu ngoa. --Khi tiền bạc mua được vui vẻ thì nó mới có giá trị. --Tiền bạc của anh có mua được vui vẻ không? --Có lúc được. --Khi nào? --Như lúc này. Tôi cau mày. Anh vội thanh minh : --Đừng quá nhạy cảm thế, cô gái nhỏ. Ý của tôi là, khi cô muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện, uống một ly rượu ngon, hưởng thụ nhàn nhã trong khoảng khắc, những thứ này cô đều cần dùng tiền để mua. Tôi chỉ hiểu lờ mờ nên cứ nhăn nhó. Anh cười sảng khoái nói : --Đừng vì những lý lẽ này mà nghĩ ngợi lung tung. Cô còn qúa nhỏ, tương lai cô sẽ hiểu. Giờ uống rượu nhé? Tôi cầm ly rượu lên, hớp một ngụm to, suýt nữa bị nghẹn. Vị rượu chua chua, tôi liếm môi. --Nói thực nhé, nó không ngon lắm. Anh lại cười, đặt ly xuống, rút một điếu thuốc. --Đến khi uống quen rồi cô sẽ thích. Tôi nhìn anh. --Anh vừa hút thuốc vừa uống rượu sao? --Đúng vậy, anh nhướng mày, tôi có rất nhiều thói xấu. --Vợ anh có chịu nổi những thói xấu này không? Anh thoáng giật mình, một tàn thuốc rơi xuống. --Ai nói với cô về vợ tôi? Anh hỏi. --Không ai cả. --Thế làm sao cô biết tôi có vợ? --Một người đàn ông 38 tuổi, có cơ sở làm ăn tốt, có rất nhiều tiền, anh đúng là thần tượng của nhiều cô gái, tôi không tin đàn ông như anh lại chưa từng lập gia dình. Anh trầm mặc rất lâu, trân trân nhìn tôi không lên tiếng, chỉ liên tục rít thuốc. Khói thuốc phủ mờ mặt anh khiến anh có vẻ thần bí khó đoán. Trong lặng lẽ của anh, tôi không biết nói gì mới phải, vì thế tôi uống từng ngụm từng ngụm sâm banh. Bỗng nhiên anh phấn chấn lên, ngồi ngay ngắn lại, dụi tắt thuốc, ánh mắt lại sa6u thẳm. --Này! Anh nói, đừng có uống sâm banh như uống nước lã vậy. Nó làm cô say đó. --Anh vừa nói nó không say mà. --Tại tôi không biết cách uống của cô như vậy, anh nói, tôi thấy nên gọi cho cô một lon coca cola! Tôi cười. --Không cần. Chỉ cần anh nói nhiều một chút là được rồi. --Nói cái gì? Anh quắc mắt, cô rất biết khêu vết thương của người ta! --Vết thương? Tôi ngơ ngác, tôi không biết vết thương của anh nằm ở chỗ nào, khêu bằng cách nào? Anh nhấp một ngụm rượu, ánh mắt trầm lắng. --Cô có biết tôi học gì không? --Không biết. Tôi hòan toàn không biết gì về anh. --Tôi tốt nghiệp ngành xây dựng, anh trầm trầm nói, sau khi tốt nghiệp tôi đi Mỹ, chuyển nghề thiết kế nội thất. Bốn năm sau, tôi thành một nhà thiết kế có chút đanh tiếng, anh ngẩng nhìn bốn phía, quán ăn này là đo tôi thiết kế. Thích không? Ngụm rượu nghẹn trong cổ tôi, kinh ngạc làm tôi tròn xoe mắt. Anh cười, xoay xoay ly trong tay. --Ở Mỹ, tôi chuyên thiết kế thương xá, quán, cafe, nhà hàng, kiếm được khá nhiều tiền, anh tiếp tục kể, có một hôm, tôi chợt cảm thấy hứng thú với cổ phiếu, thế là tôi bồng bột mua 10.000 cổ phiếu của một công ty đầu hoả mới mở. Họ đang đò tìm đầu trong sa mạc. Một năm sau, những cổ phiếu này chẳng khác nào tờ giấy thải vì công ty đó vẫn không khoan được đầu. Tôi tiếp tục làm nghề thiết kế của mình, gần như quên bẵng đống cổ phiếu đó. Cho đến một ngày, rất bất ngờ, rốt cuộc trong sa mạc có mỏ đầu, chỉ trong một đêm,giá cổ phiếu của tôi tăng vọt mấy mươi lần, tôi đột nhiên phát hiện mình trở thành tỉ phú --Anh ngừng nói, hỏi tôi --Cô có từng nghe chuyện loại này chưa? --Chưa từng nghe, tôi thật thà. --Đây là loại truyền kỳ điển hình của nước Mỹ, anh lắc lắc ly, lim đim mắt nhìn cái ly trong tay, như cô nói, một người độc thân có tiền rất dễ sa vào hôn nhân, ba tháng sau tôi kết hôn. --Ồ! Tôi nuốt ực một ngụm rượu, chị ấy hiện giờ ở đâu? Mỹ hay châu Âu? Anh nhìn tôi một cái. --Tôi không biết, anh đáp. --Anh không biết? tôi lấy làm lạ. --Cô ấy đẹp, rất đẹp, Anh nói, là một cô gái đẹp mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mơ ước, một cô gái Mỹ! --Ồ! Tôi ngạc nhiên, một cô gái Mỹ? --Đúng là một cô gái đẹp của phương Tây, vóc đáng, sắc đẹp đều thuộc chuẩn hoa hậu. Trong một thời gian, tôi cho rằng mình đang ở thiên đàng, hạnh phúc như tiên. Nhưng, chỉ mấy tháng mộng ảo của tôi tan tành. Tôi phát giác vợ của tôi chỉ là thân sác chứ không chút đầu óc, tôi không thể chuyện trò, không thể làm cô hiểu tôi, không thể....Anh nghĩ ngợi tìm từ thích hợp, đột nhiên nói, chính là hai chữ '' thông điện '' mà cô dùng. Giữa tôi và cô ấy không có sự cảm thông, hiểu biết. Hôn nhân của tôi bắt đầu trở nên đau khổ sâu sắc, đối với hai chúng tôi đều là sự hành hạ. Cuộc hôn nhân này đuy trì được hai năm, sau đó tôi cho cô một số tiền lớn rồi ly đị. Phục vụ mang súp tới, tiếp đến là bít - tết của tôi và cá của anh, vì thế cắt ngang câu chuyện. Tôi trải khăn ăn, cầm đao nĩa, nhưng ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt anh. Anh cười dịu đàng với tôi, nói : --Ăn đi kẻo nguội hết ngon. Tôi vừa cắt bít -tết vừa hỏi : --Sau đó thì sao? --Về sau ư? Anh trầm ngâm, có một đạo tôi rất sa sút, cảm thấy chán chường, trống rỗng. Tôi có tiền, có sự nghiệp nhưng không biết mục tiêu sống của mình là gì. Thế là tôi đi châu Âu. Anh ăn một miếng cá, nhìn tôi hói, tôi có nói với cô, từ khi học đại học tôi đã mê đàn ghita? --Không có, anh chua từng nói. --Từ nhỏ tôi đã mê đàn ghita, sau khi đến Mỹ tôi mê đàon hợp xướng, nhưng không bỏ việc luyện đàn. Đến châu Âu, trong lúc chán nản, suy sụp, tôi xin vào đàn ở một quán ăn khá sang. Tôi là tay ghita hạng nhất trong ban nhạc đó, anh cười hỏi, cô tin không? --Tôi đã bắt đầu cảm thấy, tôi nói, từ anh, bất kỳ chuyện quái nào cũng đều có thể xảy ra, vì anh là một nhân vật truyền kỳ. Anh mỉm cười, tiếp tục ăn cá xà lách của mình. --Anh đàn được bao lâu? Tôi không nhịn được hỏi. --Tôi đi đu lịch khắp châu Âu, đàn cho nhiều quán ăn, cứ thế tôi sinh ra có hứng thú với quán ăn. --Vậy là, tôi tiếp lời, anh liền mở quán ăn, ở Mỹ, ở châu Âu. Quán ăn của anh làm ăn tương đối phát đạt, tiền của càng lúc càng nhiều, anh lại nảy ý định về nước đầu tư và anh trở về mở nhà hàng này? --Cô nói rất chính xác, anh gục gặc, cười, Nhưng, cô ăn ít quá. Thế nào, bít -tết này không hợp khẩu vị à? --Đây là lần đầu tôi ăn cái gì gọi là bít - tết tiêu Hắc hồ, tôi ấp úng, tôi gọi nó chẳng qua muốn tỏ vẻ sành thức ăn Tây thôi. Tôi không biết có cay như vậy. Sự thẳn của cô khiến anh bật cười. --Gọi món khác cho cô nhé? --Không cần đâu, tôi lại hớp một ngụm sâm banh --Bây giờ tôi cảm thấy mình bồng bềnh như sắp bay bổng rồi, không còn ăn nổi bất kỳ món gì. Sâm banh này chẳng mạnh hơn nước ngọt bao nhiêu. Ê, tôi càng uống càng quen rồi. Anh đưa tay muốn lấy cái ly của tôi. --Cô uôngnhiều qúa. Cô say rồi. --Không có, tôi lắc mạnh đầu, bóp chặt ly của mình, kể thêm cho tôi nghe chuyện của anh đi. --Chuyện của tôi cô biết hết rồi, còn gì nữa? --Còn, chắc chắn còn nhiều. Anh là nhân vật thần bí, chuyện của anh tầng tầng lớp lớp kể không hết. Anh kể đi, tôi rất thích nghe. Vậy là anh kể, nhiều, nhiều lắm, những điều nghe thấy ở châu Âu, những cô gái đẹp phương Tây, những chuyện lạ, những gặp gỡ của anh...Tôi lắng nghe, tôi càng lúc càng nặng, mắt tôi càng lúc càng lung linh. Tôi chỉ nhớ tôi cứ cười, cười mãi không ngừng. Cuối cùng, đường như đêm rất khuya, anh kéo tôi ra khói nhà hàng, tôi dựa vào người anh, vẫn còn cười, không biết chuyện gì đáng cười như vậy. Anh ấn tôi vào xe, tôi ngồi lắc lư theo xe và bắt đầu đọc thơ. Nhất định tôi đã đọc đủ thứ loại thơ, vì khi xe ngừng trước của nhà tôi, tôi còn đang đọc đi đọc lại bài thơ '' Một giấc ảo mộng '' mà tôi viết : Tôi có một rèm châu mộng Chẳng biết cùng ai sẻ chia? Bao nhiêu bí mật bên trong Muốn nói ai người hiểu cho! Tôi bị kéo xuống xe, chệnh choạng bước đi, bị lôi vào nhà, tôi vẫn còn cười, vẫn đang lải nhải đọc '' Một giấc ảo mộng '' của mình. Mãi đến khi đứng giữa phòng khách, đột ngột phát hiện Sở liêm vẫn còn ngồi ở salông, trong lúc đó người mẹ thân yêu của tôi hét chói cả tai. --Ôi trời! tử Lăng! Con sao vậy? Cơn say của tôi đường như tỉnh hơn nửa. Tôi nghe Vân Phàm giải thích vẻ nhận lỗi. --Tôi thật không biết cô ấy không biết uống rượu. --Uống rượu? Giọng của mẹ càng gay gắt, Vân Phàm, chú có biết nó bao nhiêu tuổi không? Chú cho rằng nó là bọn con gái mà chú giao đu hả? Tôi đứng lảo đảo, nhìn thấy Sở Liêm đứng đậy khỏi salông, mặt tái nhợt, trừng mắt với tôi. Tôi cười hỏi. --Sở Liêm, hiện giờ anh là ếch hay hoàng tử? Công chúa của anh đâu? Tôi đảo mắt tìm khắp phòng, bắt gặp Lục Bình ngồi trong salông, trố mắt nhìn tôi vẻ kinh hoảng lẫn khó hiểu. Tôi đưa tay xoa mặt mình, cười khì nhìn chị hỏi : --Em mọc thêm mũi hay mất một mắt màsao chị nhìn em ghê thế? --Ai đa --Lục Bình kêu nho nhỏ --Nó điên rồi! Đúng lắm, tôi điên rồi! Đời người có mấy lần điên, không điên lúc này chờ đến khi nào? Tôi loạng choạng bước về phía Sở Liêm, oang oang nói : --Sở Liêm, anh tuyệt đối không thể nào tin được, em vừa trải qua một buổi tối lạ lùng thế nào. Anh tuyệt không thể tin, em quen với một nhân vật rất thần bí, anh ấy có thể biến háo thành đủ loại hoàng tử, anh tin không? Đại khái đó là câu rõ ràng mà tôi nói trong đêm đó, vì tiếp theo là tôi ngã vào salông mà ngủ thiếp ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT