Vừa sáng sớm, trong nhà đã mang hới hướm giông tố. Không cần hỏi tôi cũng hiểu được chuyện bắt nguồn từ tôi. Chắc chắn đêm qua Sở Liêm đã nói hết với cha mẹ tôi. Mặt mẹ tôi nặng chịch còn hơn chì. Lục Bình thì vẫn giữ thái độ im lặng cố hữu, không ngớt nhìn tôi lạ lẫm như nhìn một vật kỳ quái hay một quyển sách khó hiểu. Chỉ có cha trước sau mỉm cười, cố tình pha trò để làm giảm bầu không khí nặng nề trên bàn ăn. Nhưng, tôi cũng nhận ra cha đang nhẫn nại chờ '' cơ hội tốt '' để cho tôi '' hiểu đại nghĩa ''. Không khí này khiến tôi cảm thấy căng thẳng, nghẹt thở khó chịu nổi, vì thế, sau khi Lục Bình đi làm tôi mượn cớ đơn giản nhất để trốn chạy khỏi '' những lời giáo huấn '' mà tôi sắp nhận chịu. Tôi nói đối phải dự sinh nhật một người bạn thân, liền vọt ra khỏi cửa, để mẹ trừng mắt tức giận ở nhà,Dù thế nào, tôi cũng không muốn vừa sáng sớm đã lâm trận chiến đấu. Tôi nghĩ, tôi cần phải vận dụng suy nghĩ, đồng thời cũng cho mẹ một khoảng thời gian để mẹ bình tĩnh. Tôi long nhong cả ngày ở bên ngoài. Tôi đi học theo lề đường, lẩm nhẩm đếm gạch lát vỉa hè, ngắm nghía vật dụng trưng bày trong tủ kiếng, xem thời trang phụ nữ. Tôi ăn mì ở quán cóc, ăn đậu đỏ đá bào ở Tiểu Mỹ, mua cá viên chiên ở cửa rạp hát, xem một bộ phim hành động có đấm đá, mái sập tường đổ, máu chảy, mồ hôi luôn. Sau đó, tôi cố thoát khỏi theo đuổi của hai chàng công tử bột.....Đúng 5 giờ chiều, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, tay chân rã rời, thế là, tôi đành phải quay về nhà, kết thúc ngày '' lang thang '' của mình. Trong lúc nhấn chuông cửa, tôi tự nhủ : --Chuyện phải đến rồi sẽ đến, có chạy cũng không khỏi, Uông Tử Lăng, mày nên đối điện với hiện thực đi. A Tú ra mở cổng cho tôi. Nó làm ở nhà tôi đã được năm năm rồi, rất được lòng tôi, là tâm phúc của tôi. Cửa vừa mở, nó liền tươi cười nói với tôi : --Cô hai, trong nhà có khách đó! Có khách? Tin tốt lành! Mẹ không tiện đem '' vấn đề đại học '' của tôi nói trước mặt khách. Đối với mẹ chuyện tôi thi rớt là chuyện xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, mà tôi không chịu phấn đấu càng là chuyện khôngnên để người biết! Tôi tung tăng chạy qua vườn hoa, nhanh chóng xông vào phòng khách. Mới bước vào phòng khách, tôi lềin chựng lại, cái gọi là khách đó chính là Phí Vân Chu bạn thân của cha, và Phí Vân Phàm em của chú. Hai người và cha mẹ tôi đang nói chuyện rất hào hứng, sự xuất hiện của tôi khiến họ giật mình Mẹ gây khó dễ trước, quắc mắt nhìn tôi quát : --Hay nhỉ! Cô hai nhà ta rốt cuộc cũng biết về nhà rồi! Đương khi mẹ dùng giọng như vậy nói với tôi, tôi biết mẹ đã vô ý quên mất '' thể điện '' cũng biết mẹ sắp '' khai chiến '' với tôi. Tôi đứng yên trong phòng khách. Giờ muốn chuồn thẳng lên lầu đã không được rồi, chi bằng chấp nhận '' phán quyết của số phận ''. Tôi gật đầu chào quen thuộc với chú Phí Vân Chu trước. --Chú Phí! Sau đó, tôi quay đầu nhìn Phí Vân Phàm, anh đang mỉm cười nhìn tôi không chớp, tôi cắn môi ngần ngừ. --Thế nào? Vân Phàm lên tiếng, không nhớ tôi sao? Trong buổi tiệc hôm đó ở nhà cô, tôi nói rất nhiều chuyện với cô, tôi không tin cô mau quên như vậy! --Không - Tôi nói -Tôi không quên anh! Càng không quên tài đàn ghita của anh! Tôi chỉ đang nghĩ không biết phải xưng hô với anh thế nào. --Xưng hô thế nào? Cha ở bên cạnh nói --Con phải gọi bằng chú Phí chứ! --Có hai chú Phí làm sao phân biệt? Tôi nói, nếu gọi chú đại Phí, chú tiểu Phí, thành ra họ của hai chú nghe không hay lắm! --tại sao họ của chúng tôi thành không hay lắm? Vân Phàm cười hỏi. Tôi phát hiện anh có đôi mắt thông minh và thu hút. Chú tiểu Phí là chú em, mà tiểu Phí có nghĩa tiền cho, giống như người ta cho chú tiền vậy. Giả như chú biểu điễn ghita trên phố, dựa vào tiểu phí mà sống, gọi như vậy còn thích hợp. Đằng này, chú áo quần sang trọng, đáng đấp quý phái, thực không giống kẻ lang bạt bán nghề trên phố! Vân Phàm cười ha hả, còn cha trừng mắt với tôi cười mắng : --Tử Lăng, con càng lúc càng không ra thể thống gì. --Đừng mắng cô ấy --Anh nói --Cô hai nhà ông đã từng nói với tôi những lời càng không ra thể thống hơn nữa kia! Thế này nhé --Anh nhướng nhướng mày --Tôi cho phép cô gọi tên, đượ ckhông? --Phí Vân Phàm? Tôi hỏi. Anh cười gật đầu, mắt phát sáng. --Đúng rồi! Anh nói --Rất cám ơn cô đã không quên tên tôi. --Vậy sao được? Đâu có chuyện kẻ dưới gọi bề trên với cả họ lẫn tên...Cha không tán thành. --Đừng nghiêm khắc thế --Vân Phàm nói với cha tôi --Tôi vừa từ nước ngoài về, ông trách tôi nhiễm phương Tây cũng được, con cái người ta còn gọi cha bằnhg cả tên nữa kìa !Tôi cảm thấy khó phân biệt được vai vế giữa người và người. Người Trung Quốc, ở nhiều địa phương qúa coi trọng lễ phép.Lễ phép qúa đáng gần như khác sáo. Con người giao tiếp nhau cần nhất là thẳng tha9'n, chân thành. Xưng hô ra sao thì đáng kể gì chứ. --Được, được --Phí Vân Chu chen lời --Cô nhóc, cô thích gọi gì thì gọi thế. Đẫu sao, Vân Phàm sinh ra đã phản truyền thống rồi! --Chưa hẳn đâu. --Vân Phàm nói với anh mình --Anh nói như vậy là độc đóan. Em không phải phản truyền thống. Truyền thống có tốt có xấu, truyền thống tốt chúng ta nên giữ gìn, truyền thống xấu chúng ta có thể cải thiện hay bài trừ. Con người luôn không ngừng thay đổi, không ngừng cách tân, vậy mới là tiến bộ. --Nói hay lắm! Cha khen thành thực --Tử Lăng, con cứ gọi tên của chú nhé. --Vâng ạ, tôi hứng hcí cố ý gọi to --Phí Vân Phàm! Tôi cười, anh cũng cười. Mẹ bước qua. --Được rồi, Tử Lăng --Mẹ không nhẫn nại, chau mày, đường như con rất đắc ý. Hiện giờ con đã chào hai chú Phí rồi, đừng ở đó mà quấy rầy ba nói chuyện. Con theo mẹ lên lầu, mẹ có chuyện muốn nói với con. Tiêu rồi! Mẹ tuyệt không bỏ qua cho tôi! Tôi đảo mắt kháp phòng một lượt, ánh mắt chạm vào Vân Phàm, Vân Phàm phản truyền thống! Cô không cần thiết phải học đại học, cô chỉ cần sống cho tốt, sống vui vẻ, an tâm, trong đầu tôi lướt qua nhưng lời anh nói, tôi tin tôi đã lộ ra ánh mắt '' cầu cứu '' với anh. Vân Phàm phản truyền thống! Tôi lại nhìn mẹ, sau đó từ từ ngồi xuống salông. --Mẹ! Mẹ muốn nói với con điều gì con đã rõ --Tôi nói --Chúng ta cùng nói trong phòng khách này, được không mẹ? --Cái gì? Mẹ càng nhíu chặt chân mày --Con muốn ở trước mặt mọi người bàn chuyện.... --Mẹ! Tôi cắt lời mẹ --Ai nấy đều biết con thi rớt đại học, đây chẳng còn là bí mật. Con hiểu điều này khiến mẹ rất mất mặt, con thật xin lỗi, nhưng sự việc đã như vậy.... --Ai đa, Tử Lăng! Mẹ cau có --Vấn đề không phải con xin lỗi mẹ hay không, mà nó liên quan tới tương lai của con! Chuyện qua rồi mẹ cũng tha thứ cho con, không muốn nhắc đến nữa. Hiện giờ, vấn đề chúng ta cần nghiên cứu là chuyện sau này của con. Mẹ không hiểu, tại sao mẹ mời Sở Liêm đến phụ đạo cho con mà con không chịu? Nếu con chê Sở Liêm không giỏi, mẹ sẽ mời thầy khác, hay mẹ cho con học phí đăng ký lớp luyện thi..... --Mẹ à mẹ! Tôi nhẫn nại nói. Mẹ nghe con nói một chút nhé? Mẹ trừng mắt nhìn tôi. --Không phải con không ba9'ng lòng Sở Liêm --Tôi bình tĩnh nói --chủ yếu là con không muốn thi đại học, không muốn học đại học. --Nữa rồi! Mẹ đảo mắt nhìn cha --Triễn Bằng, đây là con gái của anh, anh đến nói với nó rõ ràng đi! Tôi đứng lên lắc đầu nguầy nguậy. --Cha không cần nói gì đâu. Tôi kiên quyết --Bao năm nay cha mẹ nói với con điều này điều nọ, giờ con cảm thấy người cần nói rõ ràng không phải là cha mẹ mà là con! Con nghĩ, con cần phải tỏ rõ la6.p trường và suy nghĩ của con, đó là....Tôi nói từng tiếng --con không muốn học đại học! Trong phòng la9.ng hồi lâu, mọi người đều chăm bẳn nhìn tôi. Ánh mắt cha đắn đo nghĩ ngợi, mẹ trái lại đầy vẻ cáu kỉnh. --Thôi được --cuối cùng cha mở miệng --Vậy con muốn làm gì, con nói xem! --Lang thang! Tôi trả lời nho nhỏ. Cha nhảy dựng, mặt tái xanh. --Con đừng thấy thường ngày cha nuông chiều mà con phóng túng không biết trời cao đất đày! Cha nghiêm khác nhìn tôi --Con muốn lang thang? Con nói vậy là có ý gì? --Xin đừng hiểu lầm hai từ này --Tôi nhìn thẳng cha --Cha biết hôm nay con làm gì không? Con lang thang cả ngày, thả bộ trên đường, nhìn người qua lại, nhưng trong đầu con không ngừng suy nghĩ, quan sát. Con không biết tương lai của con ra sao, vì con phát hiện con chỉ là một người bình thường. Cha, cha đừng ép con, một đứa con bình thường trở thành rồng thành phụng. Hôm nay con trông thấy hàng trăm hàng ngàn người trên phố, trong họ có mấy người là rồng là phụng chứ? Cứ lấy người trong nhà mà nói, cha tốt nghiệp cao đẳng triết học nhưng giờ đây cha là một thương gia bình thường. Mẹ học đại học kinh tế nhưng mẹ cũng là một người mẹ, người vợ điển hình. Còn chú Phí, cháu biết chú học lịch sử nhưng cũng đi làm xuất nhập khẩu như cha cháu. Phí Vân Phàm --Tôi nhìn anh --chỉ có anh, tôi không biết anh học gì làm gì, chỉ biết anh cũng chẳng phải là rồng là phụng. --Hay lắm! Mắt, màt, miệng của anh đều đang cười --Tôi chưa từng nghe được lời phê bình nào sâu sắc mà chân thực như vậy. --Ối trời! Mẹ cứ đảo mắt, cứ thở dài --Con nhỏ này bị điên mất rồi! Triển Bằng, anh còn để nó nói nữa, không biết nó còn nói những lời điên khùng gì đây? Nó bất kể tất cả, bất kể cha mẹ, người thân nữa rồi! --Mẹ! Tôi gọi khẽ --Mẹ vốn không hiểu ý của con! --Mẹ không hiểu! Mẹ không hiểu! Mẹ nổi giận hét --Tao sinh ra đứa con như mày coi như xui xẻo rồi! Tao chưa từng hiểu mày, từ khi ba tuổi tao đã biết mày là một wúai vật điêu ngoa! --Đừng la nữa --Cha ngăn mẹ,trước sau vẫn không rời mắt khỏi tôi --Tử Lăng, đây là kết luận mà con có được sau một ngày lang thang, phải không? --Vâng ạ --Tôi đáp. --Con cho rằng về sau con....... --Con cho rằng về sau con sẽ giống cha mẹ, bất luận học đại học hay không, con cũng là người bình thường, có thể kết hôn, sinh đẻ nuôi đưỡng con cái thành một người vợ người mẹ mà thôi! --Kết hôn? mẹ tôi lại ré lên --Ai mà cần mày chứ! --Mẹ! Tôi bi ai nói --Mục đích học đại học không phải để tìm chồng sao? Nếu không ai cần con thì cho dù con học tới thạc sĩ,tiến sĩ, cũng không có người cần con! Có mấy người đàn ông cưới vợ là cưới học vị chứ? --Mày có lý --Mẹ tiếp tục ré --Mày luôn có lý. Từ nhỏ mày đã có vô số lý lẽ ngược đời. --Thuấn Quyên! Lần nữa cha ngăn mẹ --Em đừng la ó nó nữa! Cha quay đầu nh'in tôi, trong đáy mắt thoáng có buồn bã và cảm xúc sâu sắc --Con gái --Cha khàn giọng --Cha nghĩ cha có thể hiểu con. Bất luận thế nào thì con cũng đã thuyết phục được cha --Cha bước sang đưa tay vò vò mái tóc ngắn của tôi, nhìn thẳng vào tôi --Tử Lăng, con đừng tự cho mình là bình thường, có lẽ con là người không bình thường nhất trong nhà ta! --Hay qúa! Mẹ hét --Anh lại thuận theo nó rồi. Bao giờ nó cũng có cách thuyết phục anh! Người cha như anh.... --Thuấn Quyên! Cha ôn tồn nói -- Con cháu có phúc phận của con cháu, em đừng quá lo lắng. Cha lại nhìn tôi, Tử lăng, con đồng ý với cha một chuyện thì cha không ép con thi đại học. Tôi nhìn cha, trong chớp mắt này tôi hiểu giữa cha von chúng tôi đã có sự tương thông tâm linh, đôi bên hiểu nhau và cùng tán thưởng nhau. Trong đòn gmáu của tôi rốt cuộc đang chảy đòng máu của cha tôi! Tôi cảm động muốn khóc. Tôi chớp mắt, nhỏ nhẹ nói : --Cảm ơn cha, cha! Cha âu yếm nhìn tôi một hồi. --Nói cho cha biết xem con gá --Cha thân thiết hỏi, ngoài suy nghĩ và quan sát ra, trước mắt con còn muốn làm gì? --Con muốn học vài thứ. Tôi đáp, nhìn nhìn Vân Phàm, trước sau anh vẫn cười cười nhìn tôi như có điều nghĩ ngợi. Trước tiên, tôi nhìn anh, Vân Phàm, tôi luôn nhớ tiếng đàn ghita của anh đêm đó, anh có đồng ý đạy tôi không? --Rất đồng ý --Anh vội vàng đáp --Ê, Vân Phàm! Phí Vân Chu nói --Đừng đồng ý nhanh như vậy. Chẳng phải em đi châu Âu sao? Vân Phàm nhún vai. --Với em, bốn biển là nhà. Anh nói vẻ bất cần --Không có chuyện gì cần thiết để em phải đi châu Âu. --Được. Tôi nói với Vân Phàm, vậy chúng ta đã quyết định xong, anh phải đạy tôi học đó. Có thể, nhưng cô cần mua cây đàn ghita trước. Anh cười tủm tỉm, chờ khi có thời gian, tôi sẽ đưa cô đi mua đàn. Tôi không tin cô biết chọn ghita như thế nào. --Một nguyện vọng của con đã được thực hiện --Cha nhìn tôi đò hỏi --Còn nữa không? --Con muốn học thêm sách, mua vài món. Cha, cha biết không, hai thứ mà con yêu thích chính là âm nhạc và văn học. --Vậy sao? Cha trầm tư, giờ cha biết, cha nghĩ... lẽ ra cha nên sớm biết. --Muộn còn hơn không biết, tôi vọt miệng, rất nhiều cha mẹ cả đời không có được thông điện giữa họ và con cái. --Ái đà! Mẹ tôi nổi nóng. Cái gì thông điện với không điện? Mày cho tao cảm giác chạm điện thì có. lại có cha mày đung túng cho mày, cưng chiều làm hư mày. Sau này mày sẽ dựa vào những thứ đó mà sống buông thả. --Không phải sống buôn thả, tôi nhỏ nhẹ, mà là học, học nhiều thứ, thậm chí còn phải học sống như thế nào! --Học sống? Mẹ tôi la lên, sống mà cũng phải học hả? --Đúng đấy, mẹ. Tôi bước tới ôm mẹ, nhìn mẹ khẩn cầu. Mẹ thử hiểu con đi, mẹ! mẹ hãy cho con đi con đường của con, mẹ cho con sống cuộc đời của con, được không? Trước mắt, cha không cần con làm việc nên con còn có thời gian '' lang thang '' nhé mẹ! Mẹ đã có Lục Bình, đừng nhào nặn con thành Lục Bình thứ hai. Giả như con giống hệt Lục Bình, khác nào mẹ chỉ có một đứa con gái. Hiện giờ, mẹ có hai đứa không tốt hơn sao? --Trời ơi! Mẹ rầu rĩ vò vò mũi, con làm mẹ rối cả lòng. Rốt cuộc con muốn làm gì? --Mẹ đừng quan tâm con muốn gì, Tôi xuống giọng, chỉ xin mẹ đồng ý đừng quản đến chuyện con thi đại học. Mẹ lúng túng nhìn tôi lại nhìn cha như khó xử. Cha không nói một lời, chỉ mỉm cười như khuyên giải mẹ, thế là mẹ đành thở dài sườn sượt, thiểu não nói : --Thôi được, tôi cũng không quản tới nữa. Dù gì tôi cũng không phải có một đứa con gái, tuỳ cô đi! Tốt hay xấu gì tôi cũng không thể theo cô suốt đời! Tự đo phát triển, tự đo, tự đo, tôi thật không biết tự đo sẽ mang đến cho cô những gì. Ai biết được? Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết cuối cùng tôi không phải thi đại học. Tôi ôm chầm lấy mẹ, hôn lên má, chân thành nói : --Cám ơn mẹ, mẹ tốt! --Tôi không phải mẹ tốt. Mẹ giận đỗi nói, tôi thậm chí không hiểu nổi con gái của mình. Vân Phàm tằng hắng một tiếng, tươi cười tới. --Vậy không có gì lạ, anh nói, sự thông hiểu giữa người và người đâu có dễ dàng. Anh nhìn tôi mỉm cười hàm súc, chúc mừng cô '' thất ý '' bé nhỏ! ''Thấy ý '' bé nhỏ? Có cô gái tên '' thất ý ''. Trong lòng cô có bao bí mật. Chỉ vì khó gặp tri kỉ, cô cố phải tìm tìm kiếm kiếm !... Tôi cười ngượng ngập. Chính lúc này tôi nghe tiếng xe gắn máy quen thuộc, tiếp theo là tiếng chuông cửa reo vang : sở Liêm! Tim tôi đập thình thịch, nụ cười chắc chắn đã tắt trên môi, vì tôi thấy vẻ lúng túng của Vân Phàm. Tôi bỏ mặc Vân Phàm, phải báo ngay thắng lợi với Sở Liêm, kẻ phản đồ sánh vai tác chiến cùng tôi! Tôi đã thuyết phục được cha mẹ tôi rồi, tôi muốn anh chia sẻ cùng tôi. Tôi nhào ngay đến bên cửa kiếng, vừa vặn nhìn thấy xe máy của Sở Liêm chạy vào cổng. lập tức tôi lặng người! Sở Liêm không phải tới một mình, sau xe anh còn có người chị xinh đẹp của tôi đang ôm eo anh. Xe đừng, hai người xuống xe, nắng chiều chiếu lên người họ một màu vàng ánh, đúng là một đôi người ngọc! Sở Liêm vào phòng khách trước, mặt cười rạng rỡ. --Chào bác Uông trai, bác Uông gái. Cháu đưaLục Bình về nhà. Thì ra cơ quan của cháu và Lục Bình chỉ cách nhau vài bước chân nên luôn tiện cháu đi đón cô ấy. Về sau, cháu có thể thường xuyên đưa cô về, nhưng hai bác có vui lòng giữ cháu lại ăn tối không? --Đương nhiên rồi! Mẹ thân yêu của tôi lập tức nở nụ cười tươi tắn. Sở Liêm này, cháu từ nhỏ lớn lên bên cạnh bác, giờ lại khách sáo thế? Chỉ cần cháu đến bảo đảm không để cháu đói. Lục Bình thong thả đi vào. Mái tóc dài của chị bị gió thổi rối bời, gò má đỏ hồng lên, vì gió hay vì nguyên nhân khác mà mặt chị bừng sáng như vậy? Đôi mắt to của chị sáng rỡ, trong trẻo nhìn anh em Vân Phàm, lễ phép gọi hai tiếng chú. Gần như lúc này Sở Liêm mới phát hiện trong nhà có khách, anh nhìn chung quanh, lướt qua người tôi, cười hi hi hỏi : --Thế nào, mọi người đang mở hội nghị gì,phải không? Tim tôi nhói đau, tôi quên mất lời muốn nói với anh, quên hết mọi thứ, chỉ thấy bao tử cồn cào, đầu óc rối tung rối bời. Tôi lén đến bên Vân Phàm nói nhỏ : --Anh hứa đưa tôi đi mua ghita? --Đúng vậy. --Đi bây giờ, được không? Anh nhìn xoáy vào tôi mấy giây. --Được! Chúng ta đi! Anh xăng xái đáp, ngẩng nhìn cha tôi --Ông Uông, tôi đưa con gái ông đi mua ghita. --Cái gì? Mẹ vội lên tiếng --Ăn cơm ngay mà. --Tôi sẽ săn sóc cho cô ấy ăn cơm --Vân Phàm cười nói --Đừng lo cho chúng tôi. Con gái ông gấp muốn học ghita đó. --Tại sao nói lúc vầy lúc khác chứ? Mẹ la to Vân Phàm, chú cũng điên theo con điên này rồi sao? --Đời người khó được mấy lần điên, không điên bây giờ chờ đến khi nào? Vân Phàm nói một tràng vừa lôi tôi đi --đi thôi, con điên! Tôi và anh lao ra cửa kiếng, tôi thậm chí còn không nhìn Sở Liêm một lần. Đến bên ngoài cổng, Vân Phàm mở cửa chiếc xe đua màu đỏ, nói : --Lên đi! Tôi ngạc nhiên nhìn chiếc xe, nói : --Đây là xe của anh hả? Tôi không biết anh có xe. --Còn nhiều chuyện của tôi cô không biết lắm --Anh cười nói --Đóng cửa xe giúp tôi. Tôi ngồi ngẩn ngơ nghĩ tới Sở Liêm. Sở Liêm và người chị xinh đẹp của tôi, cảm thấy chua xót, mũi cay cay. Vân Phàm lên xe, anh không khởi động máy ngay, lẳng lặng nhìn tôi giây lát, đưa một chiếc khăn sạch cho tôi. Lau nước mắt đi! Anh nói. Tôi nhận khăn tay, lau đôi mắt không biết che giấu của mình. --Xin lỗi! Tôi nghẹn ngào --Xin thứ lỗi cho tôi. --Đừng nói những lời như vậy --Anh nói rất dịu đàng --Tôi hiểu mà. --Chúng tôi cùng lớn lên --Tôi vụng về giải thích, cổ nghèn nghẹn, từ nhỏ tôi đã biết ảnh và Lục Bình là một đôi thích hợp nhất. Lục Bình, chị xinh đẹp, xuất sắc thế, thực tình, tôi chưa từng nghĩ mình cạnh tranh với chị, thật đấy --Tôi không tự chủ mà bộc bạch, cũng không hiểu tại sao mình lại nói những lời này. Anh đặt bàn tay to của anh lên vai tôi. --Đừng nói nữa! Giọng anh ồm ồm, chúng ta đi mua ghita. Tôi đánh cuộc trong ba tháng sẽ đạy cô biết đàn, anh khởi động xe. Xe vọt lên trước, tôi vẫn ngồi thừ ra, lơ đãng nhìn con đường trước mặt mà nghĩ đến Sở Liêm và Lục Bình, Sở Liêm và Lục Bình! Đúng vậy, có cô gái tên '' thất ý '' trong lòng cô có bao bí mật. Chỉ vì khó gặp tri kỉ, cô cứ phải tìm tìm kiếm kiếm! Vân Phàm quay đầu nhìn tôi. Một tay điều khiển vô lăng, tay kia rút bao thuốc lá trong túi ra. --Ê, tiểu thư! Anh hỏi nghiêm túc, tôi có thể hút thuốc không? Tôi hơi ngẩn người, chợt nhớ lại đêm đó trên ban công, bỗng nhiên không nhịn được cười. Tôi thật không tin đây là lần thứ hai chúng tôi gặp mặt, chúng tôi đường như quen biết nhau lâu rồi. Lấy gói thuốc trong tay anh, tôi rút ra một điếu gắn lên môi anh, lại bật quẹt giúp anh. Anh rít thuốc, phả khói đầy đặc, qua làn khói thuốc nhìn tôi, nói : --Tử Lăng, cười lên đi! Cô không biết nụ cười của cô đẹp đến thế nào đâu !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT