Tôi ngủ một giấc cho mãi tới trưa hôm sau mới tỉnh. Tôi thấy mình nằm trong phòng ngủ của mình. Ánh sáng trong phòng mờ tối, bên ngàoi đang mưa, nước mưa đánh lên cửa sổ kiếng nghe tung tung nho nhỏ. Đầu tôi vẫn nặng chịch, chuyện đêm qua tôi gần như quên mất, mãi đến khi nhìn thấy cây đàn ghita nằm trên bàn sách, tôi mới nhớ lại tất cả : Ghita, nhà hàng, sâm banh và Vân Phàm đầy vẻ truyền kỳ! Tôi lười nhác trở mình không muốn đậy, quấn chặt mền, nghe tiếng mưa gió bên ngoài ma mơ mơ màng màng. Hồi lâu, tôi gần như không suy nghĩ, không ý thức, thần trí chập chờn nửa thức nửa ngủ. Tiếng cửa mở làm kinh động tôi, tôi quay nhìn ra cửa, mẹ bước vào đi thẳng đến bên giường tôi, cúi khom người nhìn tôi. --Tỉnh rồi hả, Tử Lăng? Mẹ hỏi. --Vâng ạ! Tôi đáp, bỗng cảm thấy có lỗi gì hành vi đêm qua. Mẹ ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt thẳng áo gối của tôi, dịu đàng mà buồn rầu nhìn tôi. Ánh mắt của mẹ thế này khiến tôi không chịu nổi, nó khiến tôi tràn đầy cảm giác '' phạm tội '' và đang được '' an xá ''. --Tử Lăng! Mẹ gọi dịu đàng. --Gì thế mẹ? Tôi thận trọng hỏi. --Con có biết đêm qua con đã làm những gì không? --Con uống rượu đến say mèm,tôi đáp. Mẹ chòng chọc nhìn tôi, than khẽ : --Tử Lăng, đây chính là '' lang thang '' mà con nói đó, phải không? Mẹ lo âu hỏi --Con chỉ mới 19 tuổi thôi mà! --Mẹ à, tôi nhăn nhó, khó khăn giải thích, tất cả chuyện đêm qua không phải tính trước mà hoàn toàn bất ngờ. Con cho rằng sâm banh uống không say, không biết say đến vậy. Mẹ, mẹ an tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. --Con xem, đêm khuya con về nhà vừa cười vừa hát, nghiêng ngả dựa vào một người đàn ông. Con nghĩ xem, con sẽ khiến Sở Liêm suy nghĩ thế nào? Trời ơi, Sở Liêm! Tôi cắn chặt răng. --Mẹ, mẹ không phải lo, Sở Liêm không quan tâm đâu. Uống rượu say, đêm khuya về nhà là con chứ không phải Lục Bình. --Con không sợ người ta cho là nhà ta không có gia giáo sao? --Ôi,mẹ! Tôi kinh hoảng kêu, mẹ cho rằng hành vi không kiểm soát của con sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa Sở Liêm và Lục Bình sao? Nếu Sở Liêm là người đàn ông nông nạn như vậy, anh ấy còn đáng để Lục Bình thích không? Hơn nữa, Sở Liêm lại là người hiện thực, sâu sắc, anh không chịu nổi một chuyện thế sao? Mẹ, mẹ đừng quá xem thường Sở liêm! --Được, chúng ta không nói đến Sở Liêm nữa. Mẹ đường như có hơi bực đọc, mặt rầu rĩ, lại vuốt mền tôi, muốn nói gì lại thôi. --Mẹ! Tôi nhìn mẹ chăm chú, mẹ muốn nói gì à? Mẹ ngẫm nghĩ giây lâu,cuối cùng như quyết định, ngẩng đầu nhìn thẳng tôi, nói nho nhỏ : --Vân Phàm đó không phải là đàn ông đàng hoàng. Tôi chưng hửng khoảng khắc, rồi cười nắc nẻ. --Ôi, mẹ ơi! Tôi kêu, theo mẹ, con có gì với anh ta à? Ngay khi nằm mơ con cũng không nghĩ tới chuyện này! Mẹ đưa tay vò vò mũi, lo lắng nói : --Mẹ không nói con có gì với hắn, mẹ nhăn mày, mẹ chỉ muốn con đề ph'ong hắn. Đàn ông đều không đáng tin, đặc biệt là loại đàn ông như Vân Phàm. Con không biết lịch sử của hắn. Hắn giàu lên đột ngột, phát tài một cách mờ ám, cưới một người đàn bà ngoại quốc rồi bỏ rơi người đàn bà đó. Ở Mỹ, ở châu Âu hắn có không biết bao nhiêu bạn gái, ngay cả ở Dài Loan hắn cũng nổi tiếng là kẻ phong lưu. --Mẹ! Tôi bật ngồi đậy, nóng nảy nói, con thật sự không hiểu những người lớn như mẹ. --Thế nào? Mẹ giương mắt nhìn tôi. --Người lớn ở trướt mặt Vân Phàm thì khen ngợi, nịnh nọt anh, sau lưng thì phê bình, nói xấu anh. Thế giới người lớn giả đối! --Ôi trời! Mẹ ré lên, mày phê phán cả cha mẹ mình. --Không phải tất cả cha mẹ đều không thể phê phán, tôi nói --Con nói mẹ biết những chuyện liên quan đến Vân Phàm, bất luận cha mẹ coi anh thế nào, phê bình anh ra sao, cũng bất kể anh đàng hoàng hay không, lịch sử phức tạp bao nhiêu, tóm lại anh là một người đàn ông chân thực, không hề đối trá! Đó là mặt quí giá của anh! Cha mẹ vốn không hiểu anh. Mắt mẹ mở trừng. --Chẳng lẽ con hiểu hắn? mẹ thăm đò, chỉ dựa vào đêm qua? hắn đã nói những điều quái quỷ gì với con? --Ô, mẹ, con cũng chưa hẳn hiểu anh ấy, tôi nói, con chỉ có thể đoán chắc, những phê bình của cha mẹ đối với anh là không đúng. Tôi ngập ngừng nhìn vào gương mặt âu lo của mẹ, bỗng nói --Ai đa, mẹ, rốt cuộc mẹ lo lắng chuyện gì chứ? Con nói mẹ hay, Vân Phàm chỉ là chú tiểu Phí của con, cha mẹ đừng quan trọng hóa việc này, được không? --Mẹ....mẹ chỉ nhắc nhở con...Mẹ ấp úng. --Con hiểu, tôi mở to mắt, anh là con sói háo sắc, phải không? --Trời ơi! mẹ la, so con lại dùng mấy từ không văn nhã như vậy? --Tại vì ý của mẹ qủa thật là không văn nhã như vậy. Tôi nghiêm mặt, được rồi, mẹ. Con muốn hỏi mẹ một chuyện, xin mẹ thẳng thắn trả lời con. Con đẹp lắm, phải không? Mẹ nhăn mày, nhìn tôi từ trên xuống, ngần ngừ nói : --Mẹ không hiểu ý của con --Mẹ ỡm ờ --Trong mắt cha mẹ thì con cái luôn xinh đẹp. --Vậy, tôi hỏi tới, con so với Lục Bình thì sao? Mẹ có vẻ phiền muộn. --Con khác Lục Bình, mẹ nói cho qua, các con mỗi người một vẻ đẹp riêng. --Ôi, mẹ, tôi mỉm cười, mẹ lại nói không thật rồi. Mẹ thừa biết con không đẹp bằng Lục Bình mà. cho nên, nếu Vân Phàm là sói háo sắc thì người anh nhắm đầu tiên chắc chắn phải là Lục Bình. Sự thực, con gái đẹp hơn Lục Bình cũng có nhiều, với điều kiện của anh, anh muốn có con gái thế nào mà chẳng được, trong lòng anh con chỉ là một con nhóc mà thôi. Xin mẹ đừng lo sợ vu vơ nữa, được không? --Nếu vậy, mẹ gần như bị tôi thuyết phục,con hứa với mẹ, về sau đừng uống rượu với hắn nữa, cũng đừng khuya lơ khuya lắc mới về nhà! --Con hứa! Tôi trịnh trọng nói. Mẹ cười như rút được gánh nặng. --Vậy mẹ an tâm rồi, mẹ âu yếm vuốt má tôi. Còn chưa thức đậy, sắp ăn trưa rồi. Tôi nhảy xuống giường, ra khói phòng. tôi thay áo ấm và quần dài. Trời rất lạnh, mùa đông đến tự lúc nào. Tôi nhảy tưng tưng trong phòng một hồi cho ấm người. Mưa chảy thành đòng trên cửa sổ kiếng.Tôi đi đến bên cửa sổ, vẹt rèm châu sang bên, tiếng hạt châu va nhau thành một chuỗi âm thanh. ''Tôi có một rèm châu mộng, chẳng biết cùng ai sẻ chia ''? bất giác tôi không ngăn được tiếng thở dài não nề. Cơm trưa xong tôi trở về phòng. Không phải thi đại học, tôi không còn phải phát ngán với những sách vở toán, hóa, sinh nữa. Tôi lục tìm trong tủ sách một lát, mới phát hiện sách của tôi qúa ít ỏi, tôi không tìm được quyển nào để xem. Trong nhà thật yên vắng, cha đã đến công ty, Lục Bình đi làm, mẹ đang ngủ trưa, cả ngôi nhà lặng như tờ. Tôi ngồi trước bàn giấy, lại nhìn vào rèm châu nơi cửa sổ mà chìm đắm trong suy tư và mộng ảo. Tôi ngồi không biết bao lâu,mãi đến khi chuông cứa thình lình reo vang, mãi đến khi tôi nghe được tiếng xe gắn máy quen thuộc chạy vào vườn hoa, tôi giật mình, lẽ nào đã đến giờ ta ca? Sở Liêm đưa Lục Bình về nhà đấy ư? tôi nh'in đồng hồ tay, mới 2 giờ chiều, không phải giờ tan ca. Có tiếng chân chạy sầm sập lên lầu, có người gõ cửa phòng ra. Tôi nhìn thấy Sở Liêm người ướt sũng, nước mưa chảy từng đòng từ trên tóc anh xuống, áo khoát ướt nhẹp, tay ôm một túi giấy nilong, lếch thếch đứng ở đó. --Ôi chao! Tôi kêu lên, anh đầm mưa đến đây? --nếu không đầm mưa, em nghĩ anh nhúng nước hồ hả? Anh đáp, mắt rực sáng. --Thời tiết thế này sao anh còn chạy tới đây? tôi lại hỏi, tại sao nah không đi làm? --Hôm nay anh nghỉ phép --Anh vừa trả lời vừa bước vào phòng, đưa chân đá cứa phòng đóng lại, anh mang ít đồ cho em đây, anh mở túi giấy, đi tới bên giường tôi đố ra một đống sách. --Anh vẫn còn muốn làm gia sư cho em hả? Tôi không thèm nhìn đống sách đó, nhìn thẳng vào anh nói --cho anh biết, cha mẹ đã đồng ý không buộc em thi đại học nữa, nên em không cần anh phụ đạo. --Hừm! Anh hừ một tiếng bất mãn, ánh mắt nhìn tôi kỳ đị, bước đến nắm chặt cổ tay tôi như muốn làm tôi đau, thô lỗ kéo đến bên giường, anh nói vừa như giận đữ vừa ra lệnh --Hãy nhìn xem anh mang cho em những sách gì! Tôi cúi đầu, kinh đị phát hiện đó không phải là sách luyện thi hay giáo trình ôn tập, mà toàn là sách văn học và tiểu thuyết. Một quyển '' Đỏ và đen '' một quyển '' Nước mắt cô nhạn '' một quyển '' Đồ vật nhỏ '' còn có quyển '' 60 nhà thơ đời Tống '' và quyển '' Bạch hương từ phổ '' Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh, ngạc nhiên hỏi : --Anh... làm sao...anh nghĩ đến..đi...đi mua những sách này? --Không phải em đang cần những sách này sao? Anh đăm đăm nhìn tôi. --Đúng vậy --Tôi ngẩn người --Nhưng anh...làm sao anh biết? --nếu anh không biết em thì còn biết gì nữa? Anh nói như đang giận ai --Hay anh quá nhiều chuyện nên đầm mưa đi mua những sách này cho em? Nếu em cho là anh làm chuyện không đâu th'i anh có thể mang những sách này đi --Anh xông vào đống sách. --Ồ, không! Không! Tôi liền chặn trước giường, mắt mở thật to trừng trừng nhìn anh. Anh cũng trừng mắt nhìn tôi. Tôi nhìn thấy nước mưa từ tóc trước trán anh chảy xuống, gương mặt trẻ trung của anh trắng nhợt, đôi mắt đen tuyền đang hừng hực sáng. Tôi chợt nhớ lại bộ dạng say lè nhè khi về nhà của tôi mà đêm qua anh nhìn thấy, bóng người đột ngột bật đậy khỏi salông đó, khuôn mặt tái xanh đó....tự đưng tim tôi co thắt mạnh, các cơ bắp như căng ra, người run rẩy, đầu óc hoảng loạn...Tôi cứ trừng trừng nhìn anh, Sở Liêm, người bạn thưở nhỏ chơi dùa mà tôi luôn quấn quýt! Có thể sao? Cảnh mộng ảo hư vô mờ mịt của tôi sẽ thành sự thật sao? Sở Liêm, sao anh nhìn tôi lạ lùng vậy? Mặt anh sao trắng nhợt vậy? Sở Liêm, anh, anh không phải là người yêu của chị tôi sao? Không phải sao? Tôi đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc, cổ họng đắng nghét. --Sở Liêm! Tôi nói khẽ --Tại sao anh nổi giận? Mắt anh như bốt lửa, nhìn tôi sâu thẳm. --Vì --Anh nghiến răng ken két --em là con ngốc vong ân bội nghĩa, vô tâm vô ý, không hiểu tình người! Tôi run rẩy. --Thế sao? Giọng tôi thật đáng thương. --Đúng vậy --Anh khàn giọng --Em đáng ghét vô cùng! --Tại sao? Giọng tôi càng đáng thương hơn. --Em thật không hiểu sao? Anh nhăn mặt như không tin nhìn tôi chòng chọc --Em thật sự không hiểu? --Em không hiểu --Tay chân tôi lạnh buốt, người càng run hơn. Tôi biết môi và gò má của tôi đã không còn sắc máu vì tim tôi đập đữ đội. Anh nhìn tôi trân trân, môi anh cũng không còn sắc máu. --Từ năm anh 15 tuổi --Anh gằn từng tiếng --anh đã quyết định đợi em lớn lên. Tim tôi như muốn vỡ tung, đầu tôi kêu ù ù, cả người bủn rủn. Tôi không tin vào tai mình, tôi sợ mình xỉu mất, tôi lui ra sau, lui tới cạnh bàn sách tựa vào đó, tôi cứ đứng ngây ra nhìn anh. Tôi không dám mở miệng, tôi sợ vừa mở miệng thì mọi thứ sẽ tan biến đi, sẽ thành ảo mộng. Tôi cắn chặt răng lặng thinh. Sự im lặng của tôi rõ ràng khiến anh bất an, sợ hãi, mặt anh càng nhợt nhạt, ánh mắt anh nhìn tôi càng khẩn trương. Tôi muốn nói nhưng không sao mở miệng, chỉ cảm thấy nghẹt thở. Cuối cùng, anh lắc lắc mạnh đầu làm văng nước mưa đầy người tôi, giọng như nghẹn tắt : --Coi như anh chưa nói qua những lời này. Anh sớm biết anh chỉ là một thằng ngốc đa tình! Anh quay người xông về phía cửa. Tôi không còn cách nào giữ im lặng, hét lên một tiếng : --Sở Liêm! Anh đứng lại, đột ngột xoay người, ánh mắt chúng tôi quấn lấy nhau, một luồng hơi nóng tràn trong mắt tôi, che mờ tầm mắt tôi, tôi chỉ nhìn thấy bóng người cao gầy của anh đứng như hoá đá no8i cứa. Tôi nghe giọng mình yếu ớt, thảm hại : --Em cứ nghĩ, em không cách nào giành anh với Lục Bình! Anh nhào đến tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra mình đã ở trong lòng anh, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt lấy tôi, tôi khóc tấm tức trong lòng anh như một đứa trẻ. Anh đưa tay vò rối tóc tôi, đắm say nhìn tôi, đầu anh cúi xuống, đôi môi nóng bỏng của anh phủ lên môi tôi. Tôi mê man, choáng váng, nhẹ bổng như cưỡi trên mây, tôi bay bay trong cảnh huyền ảo mênh mông đầy màu sắc. Tôi nghẹn thở, đán chặt vào người con trai trướt mặt, ôm siết anh giống như người chết đuối ôm cánh tay anh vẫn quàng cổ tôi.Tôi nhắm mắt không dám mở ra, sợ cảnh mộng tan mất. Ngón tay anh vuốt ve trên mặt tôi, sau đó, một chiếc khăn tay nhè nhẹ chùi trên má tôi, chùi ngấn nước mắt của tôi, giọng anh trầm trầm bên tai tôi : --Mở mắt ra đi, nhìn anh nè, Tử Lăng! --Không! --tôi bướng bỉnh, mắt nhắm càng chặt --Vừa mở mắt ra anh sẽ biết mất. Em biết, đêm qua em uống say, hiện giờ men rượu vẫn còn trêu em. Em không mở mắt, bằng không em sẽ không thấy anh, em chỉ còn thấy cửa sổ, rèm châu và mộng ảo của em. Anh run rẩy. --Ngốc ạ! Anh kêu, giọng tắt nghẹn --Anh thật sự đang ở đây, thật sự đang ở trước mặt em, anh đang ôm em, em không cảm thấy sức mạnh cánh tay của anh sao? --Anh siết chặt tôi --Giờ mở mắt ra đi, Tử lăng! Nhìn anh đi, được không? Anh rủ rỉ van nài --Tử Lăng! Tử Lăng! Tôi từ từ hé mắt, len lén nhìn anh qua rèm mi hơi mở. Thế là, tôi nhìn thấy khuôn mặt anh đã không còn tra9'ng nhợt mà đang bừng bừng đỏ, đôi mắt long lanh nhiệt tình, đôi môi mong mỏng ươn ướt....Tôi bất chợt ngước lên, không chút thẹn thùng đán chặt môi tôi vào môi anh, đán chặt, đán chặt.... Tôi thở không nổi, cả người nóng bừng. Đột nhiên tôi mở bừng mắt nhìn anh, cảm giác giận đữ và uất ức vô cớ chợt ào đến, tôi giậm chân, giãy khỏi vòng ôm của anh. --Em không nên gần anh! Em không nên chạm vào anh! Sở Liêm, em phải tránh anh, tránh cho thật xa. Anh sửng sốt hói : --Sao vậy, Tử Lăng? Tôi giậm chân thình thịch, không giữ được nước mắt trào ra khoé, chảy tràn xuống má. Tôi lui sát đến bên góc tường, rút vào đó, run giọng nói : --Anh ăn hiếp em. Sở Liêm, bao nhiêu năm rồi anh luôn để em tin rằng anh đang đeo đuổi Lục Bình, anh ăn hiếp em! Tôi rúm người lại --Em không muốn gặp anh nữa. Anh là người không có lương tâm! Em không muốn gặp anh! Anh chạy qua nắm cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi góc tường. --Em suy nghĩ một chút có được không? Em nghiêm túc suy nghĩ xem. Anh khẩn thiết nói --Có khi nào anh chứng tỏ anh đang theo đuổi Lục Bình? Có khi nào anh nói anh đang đeo đuổi cô ấy? --Anh đón chị tan ca, anh trò chuyện với chị, anh khen chị đẹp, anh khiêu vũ với chị....Tôi nói một mạch --Vậy còn không kể là chứng tỏ, thế nào mới kể là chứng tỏ chứ? --Trời ơi! Tử Lăng! Anh la toáng --Em công bằng chút chứ. Từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, anh không thể không ngó ngàng tới cô ấy, phải không? Nhưng, bao giờ anh cũng bỏ gấp đôi sức lực và thời gian cho em, lẽ nào em không cảm thấy? Anh đi đón Lục Bình chẳng qua là mượn cớ đến nhà em thôi. Em....Anh quắc mắt nhìn tôi rồi thở dài nặng nề, nhẫn nhịn nói --Tử Lăngem đừng nói chuyện trái lương tâm được không? --Nhưng....Tôi nói nho nhỏ --mấy năm nay anh không hề biểu thị gì với em. --Tử Lăng! Anh nhẫn nại nhìn tôi, em nghĩ lại xem! Không phải anh không biểu thị, mỗi lần anh mới đưa ra đầu đề thì em liền giống như con cá nhỏ trơn tuột trượt đi, em lôi đầu đề vào chị em, gán ghép anh với cô ấy. Anh chỉ biết đành than thở nói với mình, vì em còn qúa nhỏ nên không hiểu được tình cảm của anh, hoàn toàn dửng dưng với anh. Tử Lăng, anh nhìn tôi chứa chan thân thiết, anh có thể làm gì được chứ? Đương khi anh hỏi em, trong mộng có anh không, em trả lời có, anh là một con cóc ghẻ, quay vòng vòng giữa đám lục bình xanh. Đương khi anh ôm em vào lòng khiêu vũ cùng với bao mộng đẹp của anh, đột nhiên em ném anh cho chị em! Tử Lăng, nói thực với em, em thường khiến anh hận em đến nhức nhối. Giờ đây em lại nói anh không biểi thị. Em còn muốn anh biểu thị thế nào nữa? Đừng quên anh còn có lòng tự trọng của đàn ông. Em làm sao cứ năm lần bảy lượt muốn anh hụt hẫng. Em nói xem, Tử Lăng, rốt cuộc là anh không biểu thị hay em không cho anh bất kỳ cơ hội? Anh áp sát tôi --Em nói đi, con nhóc vô lương tâm! Em nói! Tôi nhìn anh, chợt kêu khẽ một tiếng, lại nhào vào lòng anh, chùi mắt mình lên người anh, vừa khóc vừa hét : --Em làm sao biết? Em làm sao có thể biết? Lục Bình mạnh hơn em nhiều, tại sao anh không đeo đuổi Lục Bình mà cần em? --Vì em sinh động, em có tư tưởng, vì em sôi nổi, nghịch ngợm, nhiệt tình, sảng khoái. Ôi, --Anh cũng hét --anh chỉ mong em hiểu anh yêu em biết bao! Chỉ mong em hiểu được anh chờ đợi em bao lâu! Chỉ mong em hiểu em đã từng giày vò anh đến mức nào! --Lẽ nào anh không giày vò em? Tôi nói năng lộn xộn --Em từng hận anh muốn chết. Hận không lột đa anh, rút gân anh... Anh áp môi chặn đứng miệng tôi, rồi ngẩng nhìn tôi. --Giờ còn hận anh không? Anh ngọt ngào hỏi. --Còn hận! Anh lại hôn tôi. --Phút giây này còn hận anh không? Anh lại hỏi. Tôi tựa đầu vào bờ vai ướt nước mưa của anh, thở dài nhè nhẹ. --Phút giây này em không còn có thể giận bất cứ thứ gì --Tôi mê man nói, vì em qúa hạnh phúc. Thình lình tôi giật nẩy người --Nhưng, Lục Bình.... --Xin đừng nhắc tới Lục Bình nữa, được không? Anh nhẫn nại nói. Tôi quắc mắt với anh. --Lục Bình cho rằng anh yêu chị, giờ chị cũng yêu anh. Anh tròn mắt. --Đừng nói bậy bạ! Anh bất an nói, đây là chuyện không được hiểu lầm. --Nếu em đã từng hiểu lầm thì tại sao chị không thể hiểu lầm? Tôi hỏi. Anh lúng túng lắc đầu. --Tốt nhất chúng ta nên nói rõ ràng chuyện này --Anh nói dứt khoát --Đêm nay, chúng ta cần phải công khai tình cảm của mình. --Xin đừng! Tôi biết sắc mặt tôi trắng nhợt --Đừng, Sở Liêm, hãy để em nói chuyện với Lục Bình, đò hỏi Lục Bình trước xem --Tôi nhìn đán vào anh --Anh luôn không muô'n làm tổn thương chị, phải không? --Anh không muốn làm tổn thương bất cứ ai --Anh ủ rũ đáp. --Vậy chúng ta cần phải giữ bí mật --Tôi siết chặt tay anh --Đừng nói với bất kỳ ai, đừng biểu thị gì cả, chờ đến khi Lục Bình có nơi có chỗ đã. --Trời ơi! Anh la lên --Đây là chuyện không thể... --Có thể! Tôi cố chấp nói --Anh đi tìm Đào Kiếm Ba, anh ấy yêu Lục Bình phát điên, chúng ta có thể tác hợp cho họ trước --Tôi đăm đăm nhìn anh --Em không muốn để chị của em đau lòng, vì em đã biết mùi vị của đau lòng rồi. Anh vuốt tóc tôi, nhìn suốt hồn tôi. --Tử Lăng, em là con vật bé nhỏ lương thiện, bất ngờ anh ôm ghì tôi, áp chặt đầu tôi vào ngực anh, tim anh đập mãnh liệt mà nặng nề --Tử Lăng, nếu anh từng làm em đau lòng, hãy tha thứ cho anh, vì khi em đau lòng cũng là lúc anh đang tự giày vò mình. --Em đã không còn đau lòng rồi, tôi cười sung sướng, em sẽ không còn biết cái gì đau lòng nữa. Tôi trầm ngâm giây lát, cho em biết, Sở Liêm, nguyên nhân gì thôi thúc anh tỏ rõ tâm ý với em hôm nay? Anh vốn nghĩ em chưa lớn, lại dửng dưng với anh mà. Cánh tay anh chợt biến thành cứng rắn, hơi thở đồn đập. --Tên Phí Vân Phàm đáng chết! Anh mắng. --Sao? Tôi không hiểu hỏi. --Hắn ta9.ng ghita cho em, đưa em đi nhà hàng, cho em uống sâm banh, nếu anh còn không tỏ rõ chị sợ em sẽ ngả vào lòng hắn. --Ai đa! Tôi kêu khẽ, nhìn nút áo trên áo anh, bất giác mỉm cười, cầu thượng đế phù hộ cho Phí Vân Phàm! Tôi nói nho nhỏ. --Em đang nói quái quỷ gì đó? Anh hỏi. --Em nói, Tôi ngập ngừng, cảm ơn Vân Phàm. Nếu không có anh ta, chẳng biết em còn phải chờ đợi đến khi nào. Anh ghì chặt tôi. Tôi ngậm nước mắt mà cười, nghe tiếng tim anh đập, nghe tiếng mưa rào rào ngoài cửa sổ. Con người có thể đung chứa được bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc, tôi không biết, tôi chỉ biết trong phút giây này tôi đang ôm cả thế giới, một thế giới đẹp đẽ, rực rỡ sắc màu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT