Tiệc tùng đã trôi qua mấy ngày rồi. Lục Bình cũng bắt đầu đi làm. Thực ra Lục Bình chỉ đi làm tạm thời, chị đã chuẩn bị để xuất ngoại. Việc thi đỗ cao học đối với chị dễ như trở bàn tay, xin học bỗng càng không thành vấn đề. Sở dĩ chị còn ở lại trong nước, một là vì mẹ không đành xa chị, tôi đoán tám mươi phần trăm là vì Sở Liêm đáng chết đó. Tại sao Sở Liêm đáng chết chứ? Tôi cũng không nói được tại sao. Vừa sáng sớm, mẹ đã báo tôi : --Mẹ đã có nói với bác Sở gái với Sở Liêm rồi, về sau vào ngày hai, tư,sáu mỗi tuần, Sở Liêm sẽ tới giúp con ôn tập toán, Anh văn, chuẩn bị sang năm thi lại! Dù cho thế nào con cũng phải vào đại học! --Mẹ! tôi nhăn mặt, con nghĩ con không thi đại học cho xong. --Con nói gì vậy? Mẹ hốt hoảng nói, không thi đại học thì con có thể làm gì? ngay cả gả con cho người ta cũng không có gia dình tốt nào cần con! --Ngoài trừ thi đại học và gả cho người ta ra, con gái không thể làm được việc gì khác sao? Tôi buồn bực nói. --Có cơ quan nào tuyển học sinh phổ thông? Mẹ khinh miệt nói, hơn nữa, gia dình ta như vầy... --Được rồi, được rồi, tôi cắt ngang lời mẹ, con sẽ chuẩn bị để sang năm thi lại đại học,được chứ? Mẹ cười tươi tắn. --Vậy mới phải là con ngoan chứ! --Nhưng, tôi từ từ nói, nếu sang năm con lại thi rớt thì làm sao? --Năm tới thi nữa! Mẹ nói dứt khoát. --Vậy mẹ chuẩn bị cho con một ít thuốc nhuộm tóc nhé! --Thuốc nhuộm tóc? Mẹ ré lên, vậy là ý gì? --Nếu con thi suốt hai mươi năm mà vẫn rớt, chẳng phải khi đó con cần thuô'c nhuộm tóc sao? Tóc bạc mà đi thi thì quái lắm! Mẹ trợn tròn mắt nhìn tôi, hồi lâu mới kêu '' Ôi '' một tiếng, nói : --Con thật không có ý chí. Tử Lăng, sao con không học tập chị con chứ? Nó chưa từng khiến mẹ phải lo lắng như vậy --Đây chính là thất sách của mẹ, tôi uể oải nói. --Thất sách của mẹ? con lại có ý gì đây? chân mày của mẹ nhíu càng chặt. --Đã sinh ra Lục Bình qúa tốt đẹp thì đừng nên sinh thêm con! Ai bảo mẹ không thoả mãn mà cho ra thêm con quỷ đáng ghét này! Mẹ chết lặng ở đó, mắt mở trừng trừng nhìn tôi cứ như là trông thấy quái vật chưa từng gặp. Qua hồi lâu, bà mới nghiến răng nói một câu : --Con khiến người ta khó chịu dựng nổi! Mẹ quay người đi về phía cửa. Tôi rầu rĩ ngồi nơi đó, phát ngây với bức rèm châu của mình. nghe tiếng cửa mở, tôi đột ngột quay đầu gọi : Mẹ! Mẹ quay đầu qua. --Con xin lỗi, tôi nhỏ nhẹ nói, con không cố ý. Mẹ quay lại trước mặt tôi, đang tay ôm lấy đầu tôi, vò vò đầu tôi như vò đầu một đứa bé con. Mẹ dịu dàng, hiền từ, có mấy phần cam chịu, thở dài nói : --Con ngoan. Mẹ biết con thi rớt đại học, trong lòng không vui, nhưng chỉ cần con cố công thì sang năm chắc chắn sẽ đậu. Con thông minh không hề thua kém Lục Bình, mẹ chỉ không hiểu sao con từ sáng chí tối cứ phát ngây ra với cái rèm này. Con bớt mơ mộng, đọc sách nhiều thêm, thì sẽ không vấn đề gì. Sau này có Sở Liêm đến giúp con ôn tập, nhất định con sẽ tiến bộ rất nhanh. '' Sở Liêm '' tôi cắn môi, lại không thể giữ được cái lưỡi của mình. --Anh ta không phải hứng thú với việc phụ đạo cho con, chẳng qua ảnh tới là để đeo đuổi Lục Bình mà thôi! Mẹ cười, mắng : --Con nhóc! Con thật lắm trò. Mặc cho mục đích chính của nó là gì, nhưng nó nói nó vui lòng giúp con ôn tập. --Anh ấy, tôi làu bàu, vui lòng là có ý đồ đó. Được rồi, tối nay là thứ hai, là ngày mà Sở Liêm đến giúp tôi ôn tập. Trên bàn tôi đặt một quyển ngữ pháp Anh văn cao cấp, nhưng tôi thì lại phát ngây với rèm châu của tôi hàng mấy canh giờ liền. Rèm châu đó giống những hòn bi toi chơi thuở nhỏ. Thiên hạ bảo con gái không thể bò lê trên đất mà chơi bắn bi, nhưng tôi không quan tâm nhiều như vậy, tôi chơi rất hay, ngay cả bọn con trai như Sở Liêm và đào kiếm Ba còn chơi không lại tôi. Khi đó, tôi hãy còn bé con, suốt ngày quấn quýt bên họ. --Anh Sở, chơi bắn bi với em đi. --Em nhỏ qúa. Anh ngạo nghễ ngẩng đầu chê. Anh lớn hơn tôi 5 tuổi, cao gần như gấp đôi tôi. --Em không nhỏ. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lắc đến hai bím tóc bị sút tung ra, nếu anh không chơi với em, em sẽ khóc thật lớn. Em nói khóc là khóc đó, anh có tin không? --Anh tin! Anh tin! Anh vội la lên vì biết tôi không đạo suông, Anh sợ em luôn, con quỷ nhỏ! Thế là chúng tôi bò trên đất để bắn bi. Chỉ một lát, ngón nghề thần kỳ của tôi lộ ra đã làm anh choáng váng. Càng chơi anh càng gắng, càng chơi anh càng nóng nảy không phục. Chúng tôi có thể chơi liền mấy tiếng đồng hồ, bò lăn bò lóc, mình mẩy đầu cổ đầy bụi đất. Còn người chị nhỏ xinh xắn của tôi thì quần áo thẳng nếp cùng Sở Y đứng một bên xem, luôn miệng nói : --Trò này có gì vui? Sở Liêm, anh đã hứa chơi nhà còi mà lại chơi bắn bi. --Không chơi không được, nó sẽ khóc đó. Sở Liêm thờ ơ đáp, đầu cũng không thèm ngẩng lên vì cònmê bắn bi hơn tôi. --Nó là con quỷ nhỏ ưa khóc nhè, Sở Y phán một câu. Quỷ ưa khóc? Không,tôi thật sự không phải ưa khóc, tôi chỉ khóc khi không có ai chơi với tôi, gặp chuyện lớn trái lại tôi cắn răng chịu dựng. Năm đó, Sở Liêm đạy tôi chạy xe đạp. Tôi 10 tuổi, anh 15 tuổi. Anh ở phía sau vịn xe, tôi ở phía trước đạp vù vù. Anh vừa thở hồng hộc chạy theo vừa la lớn với tôi : --Em yên tâm, anh vịn chắc lắm, em không té đâu. Tôi học chạy xe ở sân vận động trường đại học Sư phạm,quẹo trái một vòng, quẹo phải một vòng, chạy thật vui. Hồi lâu, ở phía sau anh hét : --Cho em biết, đã năm vòng rồi anh không có vịn xe. Em đã chạy được rồi! Tôi liền quay đầu, qủa nhiên anh chỉ chạy suông theo xe thôi. Tôi sợ chết khiếp, ré lên, cả người lẫn xe ngã lăn kềnh xuống đất. Anh chạy tới đỡ tôi đậy, nhưng tôi không sao đứng được, đành ngồi bệt dưới đất, tôi cắn răng không khóc. Anh vén ống quần tôi lên, ống quần đầy vết máu, đầu gối bị tét, máu từ đó chảy ra. Anh lo sợ, mặt tái nhợt, ngẩng nhìn tôi, luôn miệng nói : --Em đừng khóc, em đừng khóc! Tôi nén nước mắt, cười với anh. --Em không đau đâu, thật đấy! tôi nói. Anh nhìn tôi, mãi đến nay tôi vẫn còn nhớ ánh mắt lo lắng, thương xót lẫn khâm phục đó. Ôi! Thời thời thơ ấu đã trôi đi không trở lại, còn tuổi trưởng thành cứ sồng sộc đến. Sở Liêm không còn là thằng con trai thường theo tôi quậy phá điên khùng, anh đã là một kỹ sư xây dựng trẻ tuổi. '' Tuổi trẻ ra sức, tương lai xán lạn '' mẹ nói thế. Đêm qua, tôi nghe lén cha nói với mẹ : --Chúng ta đã biết Sở Liêm từ bé đến lớn. Tình cảm giữa chúng ra và Sở gia cũng khắng khít. Anh nghĩ, nó và Lục Bình thật xứng đôi, từ nhỏ đã là đôi thnah mai trúc mã, hai đứa nó mình không cần đoán. Nếu Lục Bình đính hôn với Sở Liêm, xem như tâm nguyện của anh đã thành. Thanh mai trúc mã, hai đứa nó mình không đóan! Lục Bình và Sở Liêm sao? Tôi nhìn trân trân những hạt châu trên rèm, lớn có nhỏ có, từng hạt từng hạt giống như những hòn bi thuỷ tinh của tôi! Những hòn bi đó giờ mất hút nơi đâu ?Tuổi thơ của tôi giờ mất hút nơi đâu? Có tiếng chuông cửa. Tôi khẽ rùng mình, nghiêng tai lắng nghe, tiếng cổng mở, tiếng xe gắn máy của Sở Liêm chạy thă"ng vào. Sở Liêm, anh đến phụ đạo cho tôi hay đến thăm Lục Bình? Tôi ngồi bất động. Cửa phòng tôi khép kín nên tôi không nghe được âm thanh trong phòng khách, nhưng tôi biết Lục Bình đang ngồi trong phòng khách, vì chuyện '' ôn tập '' của tôi mà chị đã thay ba bộ đồ rồi. Tôi tháo đồng hồ tay đặt lên quyển ngữ pháp Anh văn, chằm chằm nhìn kim phút đi chuyển, 5 phút, 10 phút, 15 phút, 20 phút, 25 phút, 30 phút...thời gian cứ trôi chầm chậm, 45 phút, cuối cùng có tiếng bước chân lên cầu thang, tiếp theo là tiếng gõ cửa '' cốc cốc '' vang rõ mồn một, mỗi tiếng đều làm chấn động thần kinh của tôi. --vào đi! Tôi gắt. Cửa mở, Sở Liêm vào. Vừa khép cửa anh đã nhào tới cạnh tôi, cười vui vẻ với tôi. --Hi, hi! Tử Lăng, em thật là chăm chỉ đấy nhé! Tôi từ từ đeo đồng hồ vào tay, quắc mắt nhìn vào khuôn mặt sáng bừng và đôi mắt tràn đa6'y niềm vui của anh. 45 phút dưới lầu đã đủ để khuôn mặt này hạnh phúc vậy sao. tôi chống cằm, lười nhác hỏi : --Sao anh biết em chăm chỉ? --Không phải em đang xem ngữ pháp Anh văn sao? --Anh hỏi, kéo ghế đến ngồi xuống cạnh bàn viết của tôi. --Con người thường nhìn sự việc từ bên ngoài, phải không? Tôi hỏi, lim đim mắt nhìn anh không chớp. Quyển ngữ pháp văn đặt trên bàn thì chứng tỏ là em đang chăm chỉ, đúng không? Anh nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt sắc bén, tôi cảm giác anh đang tìm cách '' nhìn thấu '' tôi. --Tử Lăng! Anh ôn tồn hỏi, vì chuyện g'i mà em không vui? --Làm sao anh biết em không vui? Tôi hỏi lại có ý khiêu khích. Anh lại nhìn kỹ tôi giây lát. --Đừng ngốc, Tử Lăng, anh chỉ ngón tay lên mũi tôi --Chúng ta đã cùng lớn lên từ nhỏ, còn không hiểu nhau sao? Vui buồn của em đều hiển hiện trên mặt. --Hừm! Tôi nhướng mày nói, anh hiểu em? --Tương đối hiểu, anh gật đầu. --Cho nên anh cho rằng em luôn chăm chỉ? Anh ngã người ra sau, dựa vào lưng ghế, cầm bút chì trên bàn lên gõ nhẹ vào môi, nhìn tôi có vẻ nghĩ ngợi. Trời ơi, tôi thật không muốn anh nhìn tôi bằng thần sắc đó, nếu không tôi sắp hết chỗ giấu mình. --Hẳn là em không đang đọc sách, anh nói, thế em đang làm gì? Nhìn bức rèm của em để mộng mơ hả? Tôi gậit mình. --Có thể! Tôi trả lời nhát gừng. --Trong mộng có anh không? Anh hỏi, liếc nhìn tôi, lại bắt đầu toét miệng cười. Đáng ghét! --Có --Tôi đáp --Anh biến thành một con cóc ghẻ vừa nhảy chung quanh đám bèo xanh ở trong ao,vừa kêu oa oa oa, vừa xấu xí vừa khó nghe. --Vậy sao? --Nét cười của anh càng sâu. --Đúng vậy --Tôi nghiêng mặt đáp. Anh thu nụ cười, gõ mạnh bút chì lên tay tôi, nhìn đán vào tôi. --Nếu trong mộng em có anh, anh chắc chắn anh là con ếch chứ không phải là con cóc ghẻ. --Nói thực, em không nhận ra con ếch và con cóc ghẻ có gì khác biệt. --Em sai rồi. Cóc ghẻ là cóc ghẻ, nhưng ếch là hoàng tử biến thành. --A! Tôi ré lên --Anh thật không biết xấu hổ. Anh là hoàng tử, thế công chúa đâu? --Trong lòng em biết rõ mà.-Anh lại cười. Đúng, trong lòng tôi biết rõ, vị công chúa đó đang ngồi trong phòng khách dưới lầu. Hoàng tử ếch và đám bèo xanh! Tôi lắc lắc đầu, tôi cần phải lắc văng thứ gì đó trong đầu tôi ra. Những hòn bi của tôi đã mất rồi, tuổi thơ của tôi cũng đã sớm mất rồi, mà thứ đã mất lại không thể quay về. Tôi hít sâu một hơi. Hay là tôi chẳng mất đi thứ gì vì tôi vốn chưa từng có được thứ gì. Anh tằng hắng một tiếng lớn, tôi giật mình ngước nhìn anh. --Hồn em đường như ở tận đâu đâu! Anh nói, chồm người tới gần tôi, nhìn tôi đò xét. Thôi được, nói cho anh biết, rốt cuộc là em đang buồn chuyện gì? Tôi cứ lẳng lặng nhìn anh, trong phòng lặng như tờ. --Sở Liêm! Cuối cùng tôi lên tiếng gọi. --Hử --Em nhất định phải thi đại học sao? Tôi hỏi. --Anh trước nay không cho rằng như vậy --Anh đáp không kịp nghĩ. --Anh cho rằng học đại học là con đường em phải đi sao? Anh không dùa nữa, đăm chiêu nhìn tôi, vẻ mặt chân thành nghiêm túc. Anh chầm chậm lắc đầu. --Chỉ có mẹ em cho rằng em cần học đại học. Thực tình, em yêu âm nhạc, yêu văn học, những thứ này không vào đại học em vẫn có thể rút ngắn con đường học tập của em. Nhưng, chúng ta khó làm cho cha mẹ hiểu được những điều này, phải không? Vào đại học của em cũng giống như việc xuất ngoại của anh. --Xuất ngoại của anh? --Mẹ anh cho rằng anh phải xuất ngoại. Nhưng, vì cái gì chứ? Anh cảm thấy đây chỉ là lòng ham thích hư vinh của cha mẹ chúng ta mà thôi. Họ nghĩ có con đu học nước Mỹ đủ để khoe khoang cùng xóm, không hề biết những đu học sinh chúng ta ở nước ngoài phải rửa chén bát, bán sức lao động, xem chừng sắc mặt người Tây mà sống. Giả như cha mẹ chúng ta nhìn thấy cuộc sống của con cái họ ở nước ngoài, anh không biết lòng hư vinh của họ còn lại bao nhiêu! --Vậy, anh không muốn xuất ngoại hả, Sở Liêm? --Anh muốn đấy, Tử Lăng --Anh trầm ngâm giây lát --Nhưng, không phải hiện giờ mà trong tương lai, khi anh kiếm đủ tiền, anh muốn đi nước ngoài chơi, chứ không đi lúc này để chịu tội. --Thế nah quyết định không đi đu học nước ngoài? --Đúng vậy. Anh quyết định làm phản đồ. --Nếu vậy --Tôi hít sâu một hơi --tư tưởng của anh không thống nhất với mẹ em rồi. Lục Bình sắp xuất ngoại, nếu anh không xuất ngoại, việc của anh và Lục Bình tính làm sao? Anh nhìn tôi trân trốii đầy vẻ sửng sốt. --Ê này, tiểu cô nương --Anh nói bực đọc --Em làm ơn đừng lo lắng cho anh và chị của em, được không? --Nếu vậy --Tôi tiếp tục nói --anh và Lục Bình sớm đã tính toán, thảo luận truớc rồi? --Trời ơi! Anh kêu lên --Tử Lăng, em còn bao nhiêu cái ''nếu vậy '' nữa hả? --Nếu vậy --Tôi lại nói --Xin anh giúp em với. --Được! Tôi gấp quyển ngũ pháp Anh văn trên bàn lại. --Giúp em làm một phản đồ --Tôi nói --Em không muốn thi đại học nữa, cũng không muốn học đại học. Anh quan sát tôi hồi lâu. --Em sẽ khiến mẹ em thất vong-Anh từ từ nói. --Nếu anh không xuất ngoại, không phải anh cũng khiến mẹ anh thất vọng sao? Em nghĩ, tuy mẹ sinh ra chúng ta, nhưng không vì thế mà chúng ta sống và phát triển theo sự sắp xếp của mẹ, nửa cuộc đời sau là thuộc bản thân chúng ta, đúng không nào? Anh trầm mặc, sau đó thở dài. --Đây cũng là vấn đề anh thường nghĩ. Tử Lăng, -Anh nói -chúng ta sống vì ai đây? Vì cha mẹ mình hay vì bản thân mình? Nhưng, Tử Lăng, em không thể phủ nhận cha mẹ sắp xếp cho chúng ta là vì họ yêu chúng ta, họ cho rằng như vậy là giúp chúng ta. --Có nhiều khi yêu trở thành hại. Anh lại nhìn tôi chăm chú, qua hồi lâu, anh nhẹ nhàng nói : --Tử Lăng, em không còn là con nhóc nghịch ngợm nữa. --Em vẫn nghịch ngợm -Tôi thă"ng thắn nói, nhưng nghịch ngợm không cản trở suy nghĩ của em. Nói anh biết, hàng ngày em ngồi trong phòng, chẳng phải ngồi suông, trong đầu em lúc nào cũng cuồn cuộnbao tư tưởng, nếu nói ra có thể sẽ không ai hiểu em, em thường cảm thấy mình có hơi điên. Em gộp những suy nghĩ và đặt cho nó một cái tên. --Tên gì? Anh thích thú nhìn tôi. --Ảo Mộng -Tôi khẽ đáp. --Ảo Mộng? --Đúng vậy. Anh nhìn bức rèm này đi. Lục Bình không hiểu tại sao em dùng hạt châu làm rèm. Chị không thể hiểu được trong mỗi hạt châu đều có một giấc mộng của em, cả bức rèm này là một bức ảo mộng của em --Tôi lắc đầu -Không ai có thể hiểu được! Anh đăm đắm nhìn tôi, mắt chớp sáng. --Nói cho anh nghe, thử xem sức lĩnh hội của anh đến đâu. Nói cho anh nghe? Thử lĩnh hội của anh ?Tôi khép hờ mắt nhìn anh, lại mở to mắt nhìn anh, đôi chân mày rậm đó, đôi mắt đen đẹp đó! Sở Liêm, Sở Liêm, người bạn chơi dùa thời thơ ấu đó! Tôi thở dài. --Em không thể nói được, Sở Liêm. Nhưng, anh có thể nghĩ, đây là thứ chỉ có thể hiểu bằng tâm mà không thể dùng lời truyền đạt! Hay cho thứ hiểu bằng tâm mà không thể dùng lời truyền đạt! Anh buông bút chì xuống, đặt tay anh lên tay tôi --Anh đồng ý với em, Tử Lăng, anh sẽ giúp em làm một phản đồ! --Một lời đã hứa? --Một lời đã hứa! Anh bóp chặt tay tôi, chúng tôi đăm đăm nhìn nhau. Ngoài cửa chợt vang tiếng động, tôi hoảng hốt vội vả rút tay về. Người bước vào chính là người chị xinh đẹp của tôi. Chị cười thật tươi, bưng một đĩa điểm tâm vừa mới làm xong mùi thơm phưng phức, đi thẳng tới đặc đĩa lên bàn, cười nói : --Mẹ bảo em mang đến cho hai người! Sở Liêm, anh quản nó nghiêm một chút, đừng để nó lười nhác! Sở Liêm nháy nhó với tôi thật tức cười. --Tử lăng, anh nói, em muốn làm gì trong tương lai? --Ồ, em là người có chí lớn, tôi mỉ cười đáp, em chỉ muốn sống tốt, sống vui vẻ, sống được an tâm....Tôi đừng một lát, mấy câu này là ai nói nhỉ? À, buổi tiệc hôm đó, Phí Vân Phàm kỳ lạ đó! Tôi lắc đầu, tiếp tục nói, em muốn viết chút văn chương, làm mấy bài thơ, học ít âm nhạc...giống như đàn ghita, đàn organ, sau đó, làm một con người bình thường. Ai đa! Lục Bình kêu khẽ, hai người đang ôn tập hả? --Đúng vậy, Sở Liêm cười nói, đúng vậy, Tử Lăng đang giúp anh ôn tập. --Sở Liêm, Lục Bình bất mãn kêu lên, anh đang làm trò quỷ gì vậy? Sở Liêm ngẩng đầu nhìn chị. Đôi mắt đen tuyền của chị đang mỉm cười đừng trên mặt anh, hai hàng mi cong dài hơi rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn ôn nhu, ấm áp. Tôi chú ý thấy sắc mặt của Sở Liêm biến đổi, hoàng tử ếch gặp công chúa của mình lập tức hiện nguyên hình của nó. Anh hất một họn tóc đen ra sau, nhiệt tình nói : --Tử Lăng không muốn anh ôn tập giúp... --Coi chừng mẹ nổi giận đấy! Lục Bình liền tiếp lời. --Tại em không muốn ôn tập, tôi bực tức la lên. Ánh mắt Lục Bình trước sau vẫn đừng trên mặt Sở Liêm. --Được rồi! Cuối cùng chị nói, không hề nhìn tôi, hôm nay hai người không ôn tập, rút trong căn phòng nhỏ này làm gì? Chúng ta xuống lầu đi. Đi nghe đĩa hát. --Chị nắm Sở Liêm kéo đi, đi thôi, Sở Liêm! Sở Liêm đứng lên như bị thôi miên. Anh không quên lịch sư với tôi. --Em cũng xuống nhé, Tử Lăng! --Không, tôi đáp vội, em còn một số việc cần làm. Họ đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng, họ xuống lầu. Tôi thừ ra đó nhìn rèm châu của tôi...Tôi không biết mình ngồi bao lâu, trăng sáng sao thưa ngoài cửa sổ, một ngọn đèn ngoài cửa sổ đã tắt, tôi rút một tờ giấy trắng, chán chường viết một bài thơ nhỏ. Tôi có một rèm châu mộng Chẳng biết cùng ai sẻ chia Bao nhiêu bí mật bên trong Muốn nói ai người hiểu cho! Đêm qua gió mưa tơi bời Đêm nay hoa rụng đầy sân Xuân đến xuân đi lặng lẽ Còn lại đây rèm châu sầu! Nỗi sầu riêng ai giải được? Ai đem tình ái gieo sâu? Nếu mai gặp được trương tri Cùn gnhau chung giấc mộng này! Viết xong, tôi ném bút, thở dài với bức rèm châu, đột nhiên cảm thấy qúa chán chường, mệt mỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT