Vừa bước vào phòng khách, tôi liền sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt.
Thật không ngờ là người đông như vậy, náo nhiệt như vậy, đâu đâu cũng thấy tà áo phấn phới, nước hoa xộc mũi, tiếng nói cười huyên náo. Mọi người tụm năm tụm ba, chen chúc, ồn ào, nhân viên phục vụ của nhà hàn gMỹ Nhi Liên như con thoi lòn lách khắp nơi chuyền đưa chén đĩa, đũa muỗng, Thoáng nhìn tôi đã nhận ra khách chia làm hai loại, một là các bậc trưởng bối mà mẹ là trung tâm, có bác Sở gái, bác Đào gái, bác Chương gai..với các bác trai, các dì. Họ tụ tập thành một nhóm bàn luận sôi nổi chuyện gì đó. Bác Sớ gái, bác Đào gái, dì Hà và mẹ là bạn thời đại học, cũng là chị em kết nghĩa, lúc trẻ họ cạnh tranh học vấn, khoe khoang bạn trai, hiện giờ thì họ tranh nhau về sự nghiệp của chồng, khoe khoang con gái. Còn may, sự nghiệp của cha thuận buồm xuôi gió, không làm mất mặt mẹ, Lục Bình thì hơn người khiến mẹ đủ tranh thể điện. Còn may, tôi không là con một của mẹ, nếu không thì mẹ thảm rồi! Loại thứ hai là những người trẻ tuổi mà Lục Bình là trung tâm, cùng Sở Liêm, Sở Y, Đào Kiếm ba, Hứa Băng Khiết, Hứa Băng Tâm...và những người khác, họ tụ tập trước đàn máy hát, đang nghe đĩa hát của Thomson Jones. Đào Kiếm Ba có mang theo cây đàn ghita, vật bất ly thân của anh, đang nhấp nhỏm muốn biểu điễn một màn. Xem ra, sau tiệc không trách khỏi có khiêu vũ, không chừng sẽ kéo dài tới nửa đêm.
Tôi và cha vừa xuất hiện, chú Phí Văn Chu liền chạy tới kéo cha đi. Họ là bạn thân lại có quan hệ làm ăn nên lúc nào cũng có chuyện nói không hết.
Cha nhìn tôi, nháy mắt về hướng chiếc bàn dài bày đầy thức ăn, rồi bỏ tôi đó. Tôi nhìn chung quanh, rõ ràng sự xuất hiện của tôi không gây chút chú ý nào của mọi người, con người nhỏ nhoi như tôi sao đáng được người khác chú ý chứ!
Không ai chú ý càng tốt, tránh chú bác cô dì các vị đến an ủi ''sự thi trượt ''của tôi.
Tôi len lén đi đến bên bàn, cầm đĩa lên, chất đầy một đĩa thức ăn. Không ai ngó ngàng tôi, ít nhất tôi có thể ăn một bữa no nê mà không bị ai đòm ngó. Người trong phòng đã lấy xong thức ăn nên bàn ăn không một bóng người. Chất đầy thức ăn xong, tôi liền lui ra ngoài ban công. Như tôi đoán, nơi này không có ai, tôi ngồi trên ghế mây ở ban công, đặt đĩa lên chiếc bàn nhỏ và bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Trong phòng cười nói nhộn nhịp, ngoài này trái lại vắng lặng. Nơi góc trời, vầng trăng non treo lơ lửng, lác đác mấy ngôi sao lấp lóa điểm xuyết cho bầu trời đêm mênh mông. Không khí ẩm ướt, gió thổi lạnh buốt lên người, chiếc áo sơmi của tôi thật khó khăn được giá rét của gió đông. Nên vào phòng ăn thôi! Nhưng tôi không muốn vào! Ngẫm nghĩ tôi lại cúi đầu ăn từng miếng lớn thịt bò cari và tôm nướng. No bụng rồu, người cũng thêm mấy phần ấm áp, trách nào thiên hạ thường nói '' đói lạnh '' liền nhau, vì vừa đói thì sẽ lạnh!
Tôi ngốn sạch đĩa thức ăn như rồng cuốn. Thở phào một hơi, tôi đẩy đĩa sang bên, liếm liếm môi, cảm thấy cổ họng vừa khô vừa cay. Tôi quên mang theo chén canh, quên cả mang thức uống và ít trái cây, tôi trố mắt nhìn cái đĩa không, càu nhàu :
--Tiệc tự phục vụ qủy quái gì, bưng đĩa chạy tới chạy lui không ra thể thống gì! Không phải ăn cơm mà là gặp qủy !...
Tôi còn mắng chưa đứt, một bóng người phủ trước mặt tôi, một chén canh nóng đặt trên bàn nhè nhẹ đẩy tới, một giọng đàn ông lạ hoắc vang bên tai tôi :
--Tôi nghĩa cô cần một chút thức uống để khỏi mắt nghẹn.
Tôi ngẩn đầu, trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Tôi bắt gặp ngay ánh mắt tán thưởng, một gương mặt không còn trẻ, khoảng độ 35 tuổi hay 40 tuổi gì đó, tôi không rõ, tôi không nhìn ra tuổi tác của phái nam.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên mặt anh ta. Anh ta có đôi mày rậm, ánh mắt linh động, nụ cười mỉ bên khóe miệng như có vẻ thích thú.
--Anh là ai? _Tôi hỏi có hơi gắt gỏng -Anh nhìn trộm tôi ăn cơm hả? Anh chưa từng thấy tướng người đói ăn như thế nào hả?
--Anh cười cười, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối điện với tôi.
--Đừng có xù lông như nhím vậy, được không ?--Anh nói --Tôi rất ngưỡng mộ tướng ăn của cô, vì cô đúng là đang ăn.
--Hừm! -Tôi hừ mũi, bưng chén canh trên bàn lên, không chút khách sáo uống cạn một hơi. Đặt chén xuống, tôi chống cằm chăm chú nhìn anh -Tôi không biết anh -Tôi nói.
__Tôi cũng không biết cô! anh đáp.
--Nói thừa! -Tôi bực bội -Nếu tôi không biết anh, đương nhiên anh cũng không biết tôi rồi!
--Chưa hẳn là vậy! -Anh nói thủng thẳng -Elizabeth Taylor không biết tôi nhưng tôi biết cô ta.
--Dĩ nhiên tôi không phải là Elizabeth Taylor! -Tôi nổi cáu, la lên -Anh là người không lịch sự.
--Cô cho rằng cô lịch sự hả? -Anh cười hỏi, lấy hộp thuốc lá và hộp quẹt trong túi ra, nhìn tôi -Tôi có thể hút thuốc không?
--Không! -Tôi đáp dứt khoát.
Anh cười cười làm như câu trả lời của tôi đúng như anh dự liệu, anh nhét hộp thuốc lá và hộp quẹt trở vào túi.
--Tâm tình của cô không được tốt lắm -Anh nói.
--Tôi không có kêu gọi ai đến giây vào tôi. Một mình tôi lánh nơi này ăn cơm, tự anh chạy đến kiếm xui xẻo.
--Không sai! -Anh cũng chống cằm nhìn tôi. Ánh mắt không còn vẻ tươi cười mà thay vào là sự quan tâm chân thành, giọng anh trầm ấm -Tại sao cô phải lánh một mình nơi này?--Anh rất hiếu kỳ,phải không? -Tôi lạnh nhạt hỏi.
--Tôi chỉ tiếc thay cho chủ nhân.
--Tiếc gì?
--Một buổi tiệc thành công, chủ nhà không nên thờ ơ với bất kỳ người khách nào.
Trời ạ! Anh lại còn cho rằng tôi là một người khách nữa chứ. Tôi nhìn anh chằm chằm, một hồi không nén nổi bật cười lớn.
--Khó khăn lắm, cuối cùng cô cũng cười rồi! -Anh nói như ngạc nhiên -Nhưng, cô cười gì?
--Cười nhiệt tình của anh -Tôi nói - Anh đang thay chủ nhà tiếp đãi tôi, phải không? Anh là bạn thân của chủ nhà?
--Tôi mới đến đây lần đầu. -Anh thật thà đáp.
--Tôi biết.
--Làm sao cô biết? Cô là khách quen ở đây à?
--Đúng vậy! -Tôi táy máy với đao nĩa trên bàn, mỉm cười nhìn anh - Quen đến mức thường xuyên ở đây.
--Vậy sao cô không vào chung nhóm với đám trẻ họ vừa hát vừa đàn, vui lắm kìa!
Tôi nghiêng tai lắng nghe, đúng là Đào Kiếm Ba đang trổ ngón ghita của mình. Anh đàn rất khá,là khúc nhạc ''Hò dô ta '' top gần đây nhất. Người đang hát chính là Sở Liêm, giọng của anh vừa nghe liền nhận ra ngay, một giọng hát đầy sức hút, trầm trầm khoẻ khoắn, giọng hát mà tôi đã nghe từ nhỏ cho đến lớn! Hoà giọng với anh là một nhóm nữ, đương nhiên là có Lục Bình trong đó. Sở Liêm, anh bao giờ cũng là trung tâm bao vây của bọn con gái giống như Lục bình là trung tâm bao vây của bọn con trai. Họ hoà giọng thật hay, thật điêu luyện. Tôi cắn nhẹ môi.
--Xem kìa! Mắt của cô sáng lên rồi -Người tiếp đãi của tôi nói, ánh nhìn sắc sảo xoay vào mặt tôi
--tại sao không tham gia cùng nhóm họ?
--Tôi không còn trẻ.
Tôi ngắm nghía anh từ trên xuống.
--Tôi thấy anh không già tí nào.
Anh cười.
--So với cô thì tôi đã rất già rồi. Ít nhất tôi cũng lớn hơn cô gấp đôi.
--Nói bậy! -Tôi hất cằm -Anh nghĩ tôi còn con nít hả? Cho anh biết, tôi chỉ ăn mặc cẩu thả một tí, chứ tôi không phải là con nít. Tôi đã 19 tuổi rồi!
--Ha ha! -Anh nhướng mày vẻ đắc thắng -Tôi đã may mắn nói đúng. Tôi lớn hơn cô gấp đôi!
Tôi lại quay sát anh.
--38 tuổi? -Tôi hỏi.
Anh nhếch miệng cười, gật đầu.
--Đủ già chưa? -Anh hỏi.
Tôi cười, lắc đầu.
--Nếu thế, tôi còn có tư cách tham gia nhóm của họ?
Tôi gập đầu.
--Vậy, cô có đồng ý cùng tôi tham gia nhóm họ chứ?
Tôi liếc anh, nghĩ ngợi. Cuối cùng tôi quyết định đứng lên, chùi tay vào quần, vì tôi quên mang khăn ăn. Tôi vừa gật đầu vừa nói :
--Được rồi, chỉ vì câu vừa rồi của anh.
--Câu nói gì? -Anh ngơ ngác.
--Một buổi tiệc thành công, chủ nhà không nên thờ ơ với bất kỳ người khách nào. - Tôi cười nói.
--Ê! Ý của cô không phải nói.....
--Đúng vậy! -Tôi khom người với anh -Tôi là lão nhị của Uông gia. Anh nhất định đã trông thấy người chị thông minh, xinh đẹp, thùy mị, trang nhã của tôi rồi. Còn tôi, tôi chính là cô em vô tích sự. Anh biết không, ông trời thật không công bằng, ông cho cha mẹ tôi một ''kiêu ngạo '' lại cho họ một ''thất ý '' Tôi chính là ''thất ý '' đó.
Lần này đến phiên anh ngắm nghía tôi từ trên xuống.
--Tôi nghĩ -Anh chậm rãi nói - ''thất ý '' này là món mà nhiều người cầu còn không được.
--Anh không hiểu đâu --Tôi không nhẫn nại để giải thích liền lôi ngay khuyết điểm của mình ra -Tôi thi rớt đại học.
--Ha ha! -Anh hơi nhíu mày, vẻ lúng túng.
--Anh còn không hiểu sao? -Tôi rầu rĩ kêu -Trong gia dình như gia dình tôi, không đậu đại học là điều sỉ nhục. Chị thì lên thẳng đại học, tương lai sắp xuất ngoại, sắp học cao học, sắp lấy bằng thạc sĩ, còn em thì thi đại học còn không đậu. Anh hiểu chưa nào?
Anh lắc đầu, ánh mắt thân thiết, dịu đàng.
--Cô không cần thiết phải học đại học, cô chỉ cần sống cho tốt, sống cho vui vẻ, an tâm. Học vấn của con người không hoàn toàn có được ở trường đại học, cô có thể học hỏi rất nhiều thứ trong cuộc sống thực tế.
Tôi đứng lên tròn mắt nhìn anh.
--Anh là ai? -Đây là lần thứ hai tôi hỏi anh.
Tôi họ Phú, tên Phàm.
--Tôi biết rồi, -Tôi kêu nhỏ -Trời ơi! Thế tôi phải gọi anh bằng chú sao?
--Cô gọi gì cũng được -Anh lại cười, nụ cười ấm áp -Nhưng, tôi phải gọi cô thế nào? ''thất ý '' của Uông gia hả?
Tôi cười.
--Không, tôi có tên, Uông Tử Lăng, Lăng của hoa ấu, tử Lăng là hoa ấu tím. Tôi sinh vào mùa hoa ấu nở.
--Tử Lăng, tên nghe thật hay -Anh đăm đăm nhìn tôi -Hiện giờ, cô có thể bỏ đi thất ý của cô mà cùng tôi vào phòng không? Nếu còn không vào, mũi của cô đỏ cả rồi.
Tôi lại cười.
--Anh rất thú vị -Tôi nói -Phi..quỷ quái! Tôi không muốn xem anh là bậc trưởng bối, anh không có chút đáng vẻ gì của bề trên cả.
--Nhưng tôi cũng không muốn cô gọi tôi là ''Phí quỷ quái '' -Anh nghiêm trang nói.
Tôi cười giòn, vuốt mái tóc bị gió thổi tung, cao hứng nói :
--Chúng ta vào đi! Phí Vân Phàm!
Anh nhún vai không có ý phản đối cách gọi cả họ lẫn tên này của tôi. Anh xem ra gần gũi, vui vẻ, già đặn, thoải mái khiến người ta có cảm giác an toàn và đáng tin cậy. Vì thế, khi bước vào cánh cửa kiếng, tôi thành thực nói nho nhỏ :
--Cho anh biết một bí mật, bản thân tôi cũng không quan tâm đến chuyện thi rớt đại học, chỉ không chịu nổi sự quan tâm của người khác mà thôi.
Anh cười cười.
--Tôi đã sớm biết -Anh đáp.
Chúng tôi đi vào, đúng lúc nhân viên phục vụ của Mỹ Nhi Liên đang tìm kiếm đĩa và chén canh tôi ăn, tôi chỉ chỗ cho anh ta. Như tôi tiên đóan, cảnh tượng trong phòng khách đã thay đổi, bàn ăn được đẹp trống, phòng rộng rãi hơn nhiều. Các vị khách lớn tuổi đã có nhiều người từ giã ra về, chỉ còn lại đám người của bác sở Sở gái, bác Sở trai, Phí Vân Chu, dì Hà....Những người trẻ như Sở Liêm, Đào Kiếm Ba...đều tụ tập trong phòng vừa hát vừa dùa giỡn. Đào Kiếm Ba đang khảy ghita. Sở Liêm và Lục Bình đang khiêu vũ, bước chân của họ điêu luyện, tuyệt vời, lại thêm cả hai đều đẹp, dưới ánh đèn dịu trông họ như đôi tiên đồng ngọc nữ. Tôi thấy mắt mẹ sáng lên khi nhìn họ, tim tôi chợt co thắt, bất giác khẽ rùng mình. Phí vân Phàm không bỏ sót cử chỉ này của tôi.
--Sao thế, cô?
--Chắc bên ngoài bị lạnh, giờ không kịp thích ứng với không khí nóng trong phòng -tôi nói, nhìn Sở Liêm và Lục Bình -Nhìn chị tôi kìa !-Tôi lại nói -Vì chị tên Lục Bình nên chị thích mặc quần áo có chất liệu mềm mại, màu xanh lá. Chị ấy đẹp biết bao!
Thật vậy, Lục Bình mặc chiếc áo lụa màu xanh lá, váy dài chấm đất phất phơ như tiên giáng trần, mái tóc dài xoã bờ vai, phối hợp cùng Sở Liêm, xoay chuyển nghiêng trước ngửa sau, mỗi động tác đều hấp đẫn. Mặt chị ửng hồng, ánh mắt như say, rực sáng dưới ánh đèn.
Còn Sở Liêm? Hiển nhiên anh đang say trong âm nhạc, say trong khiêu vũ và say cả sắc đẹp của Lục Bình, mặt anh cũng bừng sáng.
Phí Vân Phàm nhìn Lục Bình một lát.
--Đúng là chị của cô rất đẹp.
--Chính xác là kiêu ngạo của Uông gia, phải không?
--Chính xác! -Anh nhìn tôi -nhưng, cô là linh hồn của Uông gia.
--Nói vậy là sao? -tôi ngẩn người.
--Cô sinh động, thẳng thắn, tự nhiên, nghịch ngơ.m, nhạy bén. Cô là một cô gái đáng yêu ấy, Tử Lăng.
Tôi sững lại mấy giây, ngây ra nhìn anh.
--Cảm ơn anh, Phí Vân Phàm.-Cuối cùng tôi nói.
Mặc dù anh khen vị tình nhưng thú thật tôi rất thích nghe.
Anh cười như muốn nói điều gì, nhưng cha tôi và chú Phí Vân Chu đã sải bước đến. Chú Phí liền hỏi.
--Vân Phàm, em đi đâu vậy? Anh tìm em khắp nơi.
Em hả? -Vân Phàm cười đáp -Em vừa lượm được ở ngoài cửa một ''thất ý ''.
Tôi trừng mắt với anh, đây mà là câu trả lời sao chứ? Cha đưa tay quàng qua vai tôi, tủm tỉm cười, nhìn tôi lại nhìn Vân Phàm.
--Con và chú Phí nói chuyện có vui không? Chú có kể cho con nghe những chuyện thú vị của chú ở châu Âu không? và đám bạn gái của chú nữa?
Tôi ngạc nhiên nhìn Vân Phàm, tôi vốn không biết anh ta từ châu Âu trở về, cũng không biết đám bạn gái của anh ta. Cuộc nói chuyên của chúng tôi bị tiếng gọi của mẹ cắt đứt. Mẹ đi nhanh về phía tôi, quơ tay nắm cổ tay tôi.
--Ôi dào, Tử Lăng, con không thể ăn mặc đàng hoàng một chút sao? Xem bộ dạng lếch thếch của con kìa! Cả buổi tối con chạy đi đâu? Mau qua chao bác Sở và dì Hà đi, con càng lớn càng không phép tắc, ngay cả lễ phép cũng không biết hả? con đã gặp qua chú Phí nhỏ này chưa.
Tôi liếc ''chú Phí nhỏ '' một cái. liền bị mẹ kéo đi tới trước mặt bác Sở gái sang trọng. Bác cười hiền hoà với tôi, nhỏ nhẹ hỏi :
--Sao cháu không khiêu vũ với chúng nó?
--Vì cháu phải ''chào hỏi '' các bác trước - Tôi đáp.
Bác Sở gái phì cười, nói với mẹ.
--Thuấn Quyên, tính tình cô con gái nhỏ của chị càng lúc càng giống Triển Bằng.
Triển Bằng là tên của cha tôi. Nghe nóithời trẻ, cha mẹ và bác Sở gái chơi chung một nhóm. Tôi thắc mắc sao cha cưới mẹ mà không cưới bác Sở gái, có lẽ vì cha tôi theo đuổi không được, bác Sở trai là người đàn ông đẹp trai.
--Còn nói nữa - Mẹ hờn trách - Việc gì cũng tại Triển Bằng nuông chiều nó qúa. Thi rớt đại học....
Thôi rồi! Tôi đảo con ngươi muốn tìm chỗ chạy trốn. Cơ hội vừa đến, Sở Liêm thoắt cái lao tới trước mặt tôi, hồ hởi kêu lên :
--Em nấp ở đâu vậy, Tử Lăng? mau đến khiêu vũ đi! Anh muốn xem bước nhảy của em đã tiến bộ đến đâu rồi.
Tôi bị anh kéo ra giữa phòng khách. Giờ tôi mới phát hiện, Đào Kiếm Ba đã ném cây ghita của mình lại, đang cùng Lục Bình khiêu vũ. Máy hát đang phát bài ''Anh yêu'', hầu như những người trẻ đều đang nhảy. Nhạc vang cuồng loạn, người cũng nhảy cuồng loạn. Bầu không khí hừng hực này lập tức lôi cuốn tôi, tôi bắt đầu nhún nhảy. Sở Liêm cười khính lệ tôi, nói :
--Anh muốn xoá tan bóng đen ''thi rớt '' khỏi người em. Tử Lăng, sôi nổi lên! Phải giống như con nhóc hoang đã mà bấy lâu anh đã quen thuộc.
Tôi bỗng cảm thấy mắt mình cay cay. Sở Liêm, khuôn mặt đẹp trai, trẻ trung của anh đang lắc lư trước mắt tôi, đôi mắt đen sáng quắc, làn đa rám nắng khoẻ khoắn, đôi chân mày rậm...Tôi mơ màng nhớ về thuở bé lúc ấy, tôi, Lục Bình, Sở Liêm, Sở Y cùng chơi chung một nhóm. Lục Bình luôn ngoan ngoãn, thùy mị, tôi thì dở dở ương ương, nên Sở Liêm gọi Lục Bình là ''tiểu công chúa '', gọi tôi là '' con nhóc hoang đã '', Chớp mắt, chúng tôi đã lớn cả rồi, Lục Bình tốt nghiệp đại học, Sở Y cũng đã học năm thứ ba đại đọc, Sở Liêm thì dự lớp huấn luyện sĩ quan dự bị xong, nay đang là kỹ sư xây dựng của một công ty xây dựng nổi tiếng.
Thời gian như bóng câu trôi qua nhanh qúa! Trong nhóm chỉ có tôi là tệ hại nhất, nhưng, ánh mắt Sở Liêm nhình tôi sao sáng thế! Nhưng, ánh mắt này không phải cũng từng nhìn Lục Bình như thế sao?
Sau màng khiêu vũ điên cuồng, nhạc chuyến sang một điệu nhạc chậm buồn. Sở Liêm không buông tôi ra mà kéo tôi vào lòng, đằm thắm nhìn tôi hỏi :
--Sao muộn vậy em mới ra đây?
--Em bảo đảm anh không hề mong tìm em - Tôi cười nói.
--Nếu em còn không xuất hiện thì anh sẽ đi tìm em!
--Hừ! -Tôi bĩu môi -Anh không sợ Lục Bình bị Đào Kiếm Ba cướp đi hả? Theo em, anh đã đành tất cả thời gian để canh giữ Lục Bình, nếu không anh đã nhìn thấy em từ lâu rồi, vì em luôn ở ngoài ban công.
--Vậy sao? Anh ngạc nhiên nói, Anh thề là anh không hay biết...
Lục Bình và Đào Kiếm Ba khiêu vũ đến gần chúng tôi. Lục Bình tươi cười với Sở Liêm. Sở Liêm như quên mất đang nói chuyện dở đang với tôi, cũng cười trả với Lục Bình, ánh mắt lại mải mê theo chị. Tôi hừ một tiếng.
--Sở Liêm, tôi nói, anh có cần em giúp anh không?
--Giúp anh việc gì?
--Theo đuổi Lục Bình!
Anh chong mắt nhìn tôi rồi toét miệng cười, hỏi :
-Em giúp cách nào?
--Giúp ngay lập tức đây, tôi kéo anh khiêu vũ đến gần chỗ Đào Kiếm Ba và Lục Bình, sau đó, tôi nói nhanh với Lục Bình -Lục Bình, chúng ta đổi bạn nhảy nhé!
Tôi liền tách khỏi Sở Liêm, kéo Đào Kiếm Ba đi.
Sở Liêm và Lục Bình tách ra xa khiêu vũ. Tôi gặp ngay ánh mắt khó chịu của Đào Kiếm Ba.
--Con quỷ nhỏ! Cô đang giở trò gì đây? Anh hỏi.
--Em thích khiêu vũ với anh -Tôi cười nhạt nhẽo, hơn nữa, em không phải con quỷ nhỏ.
--Cô luôn là con quỷ nhỏ, anh tức giận nói.
--Nếu vậy con quỷ nhỏ đi đây, tôi nói, quay người bỏ đi. Anh giậm chân mắng mỏ sau lưng tôi. Nhưng, chỉ một lát anh đã cặp kè với Sở Y vũ. Tôi lén nhìn Sở Liêm và người chị xinh đẹp của tôi. Họ ôm nhau tất chặt, miệng anh gần như kề sát tai chị, như đang thầm thì gì đó với chị. Lục Bình thì cười thật ngọt ngào quyến rũ.
Tôi lẳng lặng lui đến bên salông, ngồi cạnh cây ghita của Đào Kiếm Ba. Tôi ôm đàn khảy khảy nhè nhẹ đây đàn. Tiếng đàn tưng tưng yếu ớt vang ra bị lấp mất bởi âm thanh từ đĩa hát. Chị tôi cười rạng rỡ, mắt Sở Liêm lấp lánh,...ngày bé chúng tôi rượt đuổi nhau trên sườn đồi...những hình ảnh qua mắt tôi.
Có người ngồi xuống cạnh tôi.
--Đưa tôi cây đàn đó đi! Một giọng nói vang lên.
Tôi hoang mang nhìn anh, Phí Vân Phàm mà tôi gần như quên mất.
Tôi đưa đàn cho anh.
--Đi theo tôi! anh nói, đứng lên.
Tôi theo anh ra ngoài, chỗ đó là vười hoa nhà tôi. Gió đêm phả hơi lạnh, mang theo hương hoa thoang thoảng. Bóng cây đồng thanh sừng sững dưới ánh trặng
Anh ngồi xuống bậc thang trước thềm cửa, ôm ghita, khảy nhẹ, một chuỗi âm thanh réo rắc tuôn ra. Tôi kinh ngạc ngồi xuống cạnh anh, tròn xoe mắt nhìn.
--Tôi không biết anh còn biết đàn ghita -Tôi nói.
--Ở nước ngoài, tôi là một tay đàn ghita chuyên nghiệp trong một ban nhạc -Anh nói vắn tắt. Hàng chuỗi nhạc tuyển đẹp tuôn ra từ ngón tay anh. Tôi ngây người, sửng sốt nhìn anh. Anh ngước nhìn tôi, thong thả nói -Có muốn nghe tôi hát không?
--Muốn !, tôi vội đáp.
Thế là anh hát tuỳ hứng theo tiếng đàn.
Có cô gái tên ''thất ý ''
Trong lòng cô có bao bí mật.
Chỉ vì khó gặp tri kỉ.
Cô cứ phải tìm tìm kiếm kiếm !...
Mắt tôi mở càng to nhìn thẳng anh. Anh ngừng hát, nhìn tôi cười.
--Thế nào? Anh hỏi.
--Anh...tôi chưa hết kinh ngạc, là yêu quái!
--Vậy có đồng ý cùng yêu quái này vào phòng khiêu vũ không? Anh hỏi.
--Không, tôi lơ mơ trả lời, trong phòng đó không có chỗ cho '' thất ý '' này. Tôi thà ngồi đây nghe anh đàn.
Anh đăm đăm nhìn tôi, trong mắt có ánh cười.
--Nhưng, đừng mãi ảo não đáng thương như vậy,được không? Anh hỏi.
--Tôi cho rằng tôi...Tôi lúng búng.
Anh chầm chậm lắc đầu, tiếp tục khảy đàn, vừa ung dung hát :
...Cô nghĩ mình không lộ ra
nhưng, mặt cô đã hiện rõ nỗi '' cô liêu ''
Tôi thật sự không ngờ, cứ trân trối nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play