Chuyển ngữ: Trần
"Hưm ưm!" Lôi Tử cắn răng bắn ra. Rất nhanh, có hơi quá nhanh, lại phải rất lâu sau mới hoàn hồn lại từ cơn choáng váng như sóng thần cuộn cuồn sau khi lên đỉnh. Hắn rề rà nhổm người dậy, rút tờ giấy ăn trên bàn ra lau người.
Quan Huệ Lương thầm thở phào. Lúc này Lôi Tử lại đột nhiên chép miệng, sáp tới, nhẹ nhàng túm lấy vạt sau áo sơ mi của anh, lại rút thêm tờ giấy ra, lau sột soạt.
Dính vào rồi. Quan Huệ Lương xấu hổ nhắm nghiền mắt lại. Đáng lý phải cảm thấy ghê tởm, vậy nhưng dường như lẫn giữa ghê tởm lại là thứ gì đó khác. Tủi nhục, hoặc oán giận.
Khoảng năm phút sau, Lôi Tử lay vai anh. Quan Huệ Lương giả bộ vừa tỉnh dậy, xoay người lại theo. Vạt sau áo sơ mi còn chưa khô hẳn, dính lên đùi, không thoải mái cho lắm.
Anh không nên đỏ mặt, nhưng việc chẳng như mong, mặt vẫn đỏ chót lên. Lôi Tử thấy vậy, giật mình thảng thốt, lập tức rón rén rụt rè, suốt nửa buổi mới nặn ra một câu: "Quần... Thay quần lót."
Quan Huệ Lương hệt như một chú chó nghe lời, ngoan ngoãn dạng chân về phía hắn. Lôi Tử vắt qua người anh, lột chiếc quần lót kẻ sọc ra, sau đó lại vươn tay kéo chiếc quần lót tam giác trên đầu xuống. Bởi giặt qua nước, chiếc quần lót kia trông càng nhỏ hơn. Hắn chà chà phần đũng quần cứng ngắc, hai tay bạnh ra, tròng vào chân Quan Huệ Lương.
Cong gối, vặn eo, nâng mông. Quần lót kéo qua đầu gối, bắp đùi, hông, đáng lẽ phải kéo tới bụng rồi, vậy nhưng bước cuối cùng này lại giùng giằng hồi lâu chẳng tới. Quan Huệ Lương nghiêng đầu nhìn xuống, vạt áo sơ mi lật ngược lên trên. Lôi Tử đang nhìn chòng chọc vào vùng kín không hề che đậy của anh, nhìn một cách hết sức trắng trợn.
Anh giật mình, mông liền đáp xuống. Vừa đáp xuống, tầm mắt của Lôi Tử liền hướng thẳng tới mặt anh. Sợ phải nhìn thẳng vào mắt hắn, Quan Huệ Lương vội liếc xuống. Chỉ trong một cái chớp mắt, cả hai người đều thấp thỏm ngay ngáy.
Quần lót bao bọc lấy mông. Lôi Tử không có động tác thừa thãi gì thêm, xuống khỏi sập. Ngồi bên mé sập một chốc, hắn móc điện thoại ra: "Bài em hát tối qua... tên gì thế?"
Quan Huệ Lương thuận miệng đáp: "God rest you merry gentlemen."
Lôi Tử quay đầu lại nhìn anh, tựa hồ rất ngưỡng mộ việc anh có thể lưu loát đọc ra một tràng tiếng anh dài như vậy. Thẹn thùng cúi đầu, hắn dè dặt nói: "Cái đó, tìm trong này thế nào?"
Anh để Quan Huệ Lương nhìn điện thoại, là trang tìm kiếm của app nghe nhạc. Quan Huệ Lương khó nhọc ngồi dậy, tựa vào hắn, chỉ hắn từng chữ từng chữ: "G, O, D, R, E, S,..."
Bọn họ đầu sát bên đầu, người đọc người ấn, cùng nhìn vào một chiếc màn hình điện thoại, tựa như đôi bạn cùng bàn thân thiết thuở trung học.
Thế nhưng Lôi Tử lại lơ đễnh, hắn ngẩn ngơ nhìn người bên cạnh. Quan Huệ Lương sạch sẽ, xinh đẹp, có giáo dưỡng, cũng có tiền. Anh yêu mến những đứa trẻ mắc bệnh, cũng sẵn lòng bỏ thời gian cho chúng... Kìm lòng không đặng, hắn hôn lên khuôn mặt mềm mại của anh, vang đánh chụt một tiếng.
Quan Huệ Lương ngơ ngác, chẳng biết phản ứng thế nào, đành giả bộ làm thinh, nhấn nút phát nhạc. Hơi thở của Lôi Tử có phần gấp gáp, sự gấp gáp ấy khiến anh sợ sệt, luống cuống hỏi: "Anh... vì sao phải ngồi tù?"
Nhạc dạo bài God rest you merry gentlemen đã bắt đầu. Nhịp cùng tiếng nhạc uyển chuyển, Lôi Tử nói: "Tôi đã giết bốn người."
Sắc mặt Quan Huệ Lương không tốt cho lắm, Lôi Tử nhìn ra, nhưng vẫn không ngừng lại: "Dùng dao, đâm hai thằng, cứa cổ một thằng, còn một thằng," Hắn hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, còn bật cười, "Giày vò một chút, sau đó ném từ trên tầng bốn xuống."
Hắn chẳng hề hối cải. Quan Huệ Lương nuốt nước bọt, cái buốt lạnh len vào xương tủy. Đây thực sự là một tên tội phạm giết người. Ban đêm bọn họ cùng chung chăn gối, còn làm những chuyện phi đạo đức, nhưng vì sao... Vì sao rõ ràng hắn muốn, nhưng lại chỉ thủ dâm sau lưng, chưa từng cưỡng ép mình?
"Tôi muốn đi tắm," Quan Huệ Lương nói. Lôi Tử nhíu mày, vô thức nhìn vạt sau áo sơ mi của anh. Sơ mi trắng, vết tinh dịch đó nhìn không rõ.
"Cô gái kia tắm rồi." Quan Huệ Lương nhấn mạnh. Vì sao nhắc đến cô ả ấy, anh cũng chẳng rõ.
"Nước lạnh lắm." Lôi Tử tắt nhạc đi, "Sắp rồi, đợi tiền đến, về nhà mà tắm rửa."
Quan Huệ Lương lặng thinh chốc lát, mắt chợt rưng rưng, nghẹn ngào: "Anh cho rằng... tôi thật sự tin các anh sẽ thả tôi sao? Tôi đã nhìn thấy mặt các anh rồi, tôi không sống được nữa." Anh mỉm cười với Lôi Tử, bất lực đến vậy, tuyệt vọng đến vậy, "Tôi chỉ muốn được chết sạch sẽ một chút."