Chuyển ngữ: Trần

Móc chìa khóa ra mở cửa, Lý Thành vào nhà, đá giày ra, chẳng lo cơm nước mà nằm vật ngay ra sofa, lấy mấy gói đồ ăn vặt đã mở nhiều ngày dưới bàn ra lót dạ.

"...Mặc quần lót nhỏ thế này, thít vào không khó chịu à?" Giọng Lôi Tử xa xa, nghe không rõ, "...Em nhiều quần lót quá rồi đấy, đừng mua nữa, hết chứa nổi nữa rồi..."

"Sao mỗi lúc cởi thì anh không chê nhiều đi?" Giọng Quan Huệ Lương rất gần, rất rõ ràng, giống như là đang đứng cạnh cây san hô sắt, "Cái nào trước khi mua chả hỏi ý anh?"

Xa xa, phụp một tiếng – là tiếng mở nút chai. "...Đẹp thì đúng là đẹp thật." Sau đó là tiếng ly thủy tinh lanh canh va vào nhau, "Em mặc gì chả đẹp, mua hết được chắc?"

Lặng thinh một chốc, có lẽ là uống ngụm rượu xong, Quan Huệ Lương ấm ức nói: "Người đã khó ưa, quần lót còn không đẹp nữa, ai thèm cọ."

Cọ? Lý Thành nhíu mày, Lôi Tử tỏ vẻ không vui: "Nói cái gì thế?"

Giọng Quan Huệ Lương rầu rầu: "Cái cô Vivian ở công ty ấy, suốt ngày mặc váy bó sát, lượn qua lượn lại trước mặt anh, còn tưởng em không thấy à."

"Vivian?" Lôi Tử phì cười, "Em nói Triệu Đình ấy hả?" Những lời tiếp theo của hắn không được đứng đắn cho lắm, "Đừng nói là váy bó sát, cho dù có khỏa thân nằm trước mặt anh, anh cũng chẳng cứng nổi."

"Đệt!" Lý Thành nhấc chân đá bàn trà, tự thấy thẹn theo, "Mẹ kiếp bọn nhà giàu, mặt trơ trán bóng!"

Quan Huệ Lương đột nhiên cất tiếng, giọng run run: "Có giỏi thì anh bớt cọ đùi em," Giọng điệu thay đổi, có phần khiêu khích, "làm thật đi xem nào!"

Bàn tay bốc đồ ăn vặt của Lý Thành khựng lại, "làm" thật? "Làm" trong quan hệ đồng tính, là chỉ... Trong đầu lại tái hiện hình ảnh những chiếc quần lót gợi cảm của Quan Huệ Lương: trong suốt, có ren, vân báo, mở đũng, siêu nhỏ, lộ mông. Anh ngủ với Lôi Tử bốn năm, thế mà chưa bị "làm"?

"Cọ đùi cũng tốt mà, không đau, còn được lâu." Lôi Tử bắt đầu giở trò, sáp tới làm nũng. Giọng rất nhỏ, nhưng trong máy vẫn nghe được rõ ràng, "Có lần nào em bắn ít đâu?" Tiếng kéo áo sơ mi vang lên, "Chỗ này, em cào rách da này, còn chỗ này, em cắn, lần trước ở ban công phụ, em còn ngồi phệt xuống đất..."

"Em muốn làm thế kia với anh cơ." Quan Huệ Lương ngắt lời hắn, không rõ ràng, nhưng lại rất trực tiếp, "Chúng ta ở bên nhau bốn năm rồi, em chỉ muốn được anh làm đau một lần đến cùng, không được sao?"

Tiếng thở dốc của Lôi Tử, có phần gấp gáp, có phần căng thẳng. "Anh sợ em chảy máu." Hắn đi lại lòng vòng, "Tình cảm của chúng ta không cần thiết phải thế." Buông tiếng thở dài, hắn bất lực nói: "Cả đời này anh cũng không muốn làm đau em lần nữa."

Làm đau lần nữa? Lý Thành nhổm dậy trên ghế sofa, lôi giấy bút từ dưới mấy gói đồ ăn vặt ra, nghiêm túc để ý tai nghe. "Thứ lần trước cho anh xem đó... em mua rồi." Quan Huệ Lương lầm bầm, "Anh dùng cho em, sẽ không đau nữa."

Tiếp đến là tiếng đệm giường lún xuống. Lý Thành hồi tưởng lại chiếc giường to đến bất thường trong phòng ngủ chính. Ga giường màu đen trơn, khiến anh ta không khỏi nhớ lại cần cổ của Quan Huệ Lương. Rất trắng, cả người đều rất trắng. "Cởi đồ ra đi đã." Anh nói với Lôi Tử, cùng lúc có tiếng mở ngăn kéo, "Em ngậm cho anh trước..."

Ngậm? Đầu Lý Thành không nhảy số theo kịp, siết chặt cây bút trong tay.

Tiếng khóa thắt lưng vang lên, kèm theo tiếng cọ sát sột sà sột soạt. Chốc sau, tiếng mút mát ướt át cùng với tiếng mũi dập dìu truyền vào màng nhĩ.

"Ưm... ưm..." Quan Huệ Lương nhập tâm đến khó tin. Lý Thành khó lòng không tưởng tượng ra khuôn mặt của anh. Lông mày hơi nhíu, đôi mắt quá đẹp so với mắt đàn ông. Anh giàu có như vậy, còn là một con chiên ngoan đạo, thế mà lại thích ngậm dương vật của đàn ông. Là Lôi Tử dạy anh sao?

"Mẹ kiếp, biết xài cái nào đây?" Lôi Tử loay hoay một thứ gì đó, loạt soạt lắc hộp đựng, "Một con thỏ... một con chim, còn có một con bò."

Thứ gì vậy? Lý Thành mở khóa điện thoại, bấm vào app Taobao.

"Là Thỏ trắng, Phượng hoàng, Tê giác, với Nai sừng tấm." Quan Huệ Lương ngậm vào một nửa, vừa mút vừa nói, "Cũng xêm xêm nhau cả, dùng cái Ruộng Đen kia bôi trơn cho em trước, sau đó nhét vào."

Ruộng Đen... lại là cái gì nữa? Lý Thành nhập vào thanh tìm kiếm, kết quả hiển thị "Dầu bôi trơn Ruộng Đen trắng da se khít cấp ẩm cho lỗ hậu hồng hào khít chặt". Cái đệt! Anh ta sững sờ, nhìn tấm hình mông nam giới mặc quần lót dây màu đen kia, nuốt nước bọt, lại tiếp tục tìm kiếm "Phượng hoàng, Nai sừng tấm, Tê giác". Kết quả hiển thị không nhiều, nhưng đều xuất hiện một từ khóa: Dung dịch điểm G.

Bằng sự nhạy bén của nghề cảnh sát, anh ta lập tức nhận ra đây có thể là thuốc cấm. Nhập lại vào ô tìm kiếm, bấm xác nhận, lập tức hiện ra nguyên một trang liên kết sản phẩm. Đa phần sử dụng hình mẫu nam khỏa thân, cực ít có hình bao bì sản phẩm. Gần như trên tấm hình nào cũng có ba chữ vàng to oạch: Thuốc trợ uy.

Anh ta tiện tay mở một trang ra, kéo xuống dưới. Không có mô tả cụ thể gì. Lại mở phần đánh giá ra, bình luận hot nhất là: Thuốc rất mạnh, lỗ nhỏ sẽ chảy nước, còn là kiểu chảy ào ào ấy. Kết hợp với dầu bôi trơn lành lạnh giảm đau và RUSH Đẳng Cấp đúng là sướng lên tiên luôn. Hôm qua thử dùng một nửa, chơi từ tám giờ đến tận nửa đêm. Dầu bôi trơn với nước lỗ nhỏ chảy ra lênh láng khắp giường với sàn nhà, khiến bạn chịch của tôi...

Cánh tay Lý Thành nổi một lớp da gà, vội vàng lướt xuống dưới, đa phần đều là kiểu bình luận như vậy: Sẽ cảm thấy mặt sau ngứa ngáy, trống rỗng, sẽ không ngừng uốn éo, hễ chạm vào sẽ có khoái cảm cực mạnh... Ngứa, dục vọng tăng, giảm đau khi quan hệ cửa sau, rất dâm...

"Đừng có nhìn chằm chằm mãi thế..." Quan Huệ Lương nói, nghe ra được là anh đang thẹn, "Bôi trơn xong thì dùng thuốc."

"Mẹ kiếp, anh..." Giọng Lôi tử khàn khàn, "lần đầu tiên nhìn chỗ này của em đấy." Hơi thở của hắn nặng nề, tiếp đến, giường kêu cọt kẹt, chắc là bởi hắn kéo chân Quan Huệ Lương, "Đỏ hết cả lên rồi..."

"Anh đừng có ngoáy vào mãi thế." Quan Huệ Lương nhỏ giọng giục giã, "Nhanh lên."

"Mấy cái này đều giông giống nhau hết hả?" Tiếng xé bao bì vang lên, còn có tiếng hôn môi nhóp nhép.

Mặt Lý Thành đỏ tưng bừng, tay cầm di động mướt mồ hôi. Mở trình duyệt ra, tìm kiếm thuốc trợ uy, dễ dàng tìm được chi tiết phân loại sản phẩm: Phượng hoàng bản cũ, người mới dùng; Thỏ trắng bản mới, cao cấp, thi thoảng dùng; Nai sừng tấm, bổ sung, dùng thường xuyên; Tê giác, dành cho dân sành sỏi.

"Thế anh mở gói Tê giác nhé." Lôi Tử ở đầu bên kia tai nghe lên tiếng. Lý Thành bỗng trợn trừng mắt, ấn tai nghe bluetooth, tự lẩm bẩm: "Đệt... Mẹ kiếp, sếp Lôi, anh dùng sai rồi!"

"Ưm ưm..." Có lẽ là bắt đầu dùng rồi. Quan Huệ Lương rên như hát, rên rỉ một hồi, bỗng kêu lên, "Đừng, đừng sâu quá, khó chịu!" Anh kêu đến là tội nghiệp, như thể Lôi Tử đang cưỡng hiếp mình không bằng. Tiếng van xin hoảng hốt khiến Lý Thành chật vật khom người, ảo não khép chặt đùi lại.

Trên mạng ghi rõ, có hiệu quả trong vòng mười phút. Suốt mười phút này, hai người đầu bên kia tai nghe vẫn luôn ra sức hôn hít. Vừa nghỉ lấy hơi một lúc, Quan Huệ Lương đã cuồng loạn kêu lên: "Lôi Tử... Đụ em đi, Lôi Tử!"

"Cái đệt!" Lý Thành ồ ồ thở dốc, bịt lỗ mũi phát nóng của mình lại. Hai tên đàn ông, dùng thứ thuốc cấm không rõ lai lịch để tiến hành quan hệ bằng lỗ hậu. Mẹ kiếp, đúng là cái loại chẳng ra gì... Lòng thì chửi vậy, tay lại chầm chậm mò xuống dưới. Thình lình, giọng nói trong tai nghe thay đổi. 

"Cái đệt!" Là Lôi Tử đang hít thở hồng hộc, dồn dập, "Anh... ôi đệt, đệt!" Hẳn là hắn đang cắm vào một chỗ chứa nóng bỏng, tuyệt diệu đến vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

"A! A!" Tiếng kêu của Quan Huệ Lương dày đặc, đến độ bất bình thường, hệt như nữ diễn viên lên đỉnh trong phim người lớn, khiến người ta phải hoài nghi giây tiếp theo anh sẽ tắt thở mất. Là tác dụng của thuốc, Lý Thành tháo phứt tai nghe xuống, hằm hè nhìn mấy chữ trên điện thoại: Bé cưng nhà tôi dùng nửa tuýp, hàng chính hãng nha, dâm cực kỳ luôn, hê hê! Sướng khó đỡ... 

Đây là một loại thuốc phiện, thành phần là dẫn xuất của Amphetamin, có tác dụng gây nghiện. 

Quan hệ cửa sau... cực kỳ muốn bị cắm vào, ham muốn không dứt. Trừ phi anh nhà bạn có thể kiên trì làm bảy lần liên tục, không thì đừng tùy tiện sử dụng. 

Anh ta nhấn nút thoát khỏi giao diện nghe lén, lật danh bạ ra gọi điện. Đầu bên kia bắt máy liền đứng dậy, bực bội đi lòng vòng trong căn phòng không lớn lắm: "Tiểu Châu à, tôi đây, điều tra các cửa hàng bán đồ chơi người lớn trong khu vực, có một thứ gọi là thuốc trợ uy... Đúng, thuốc cấm, hễ tìm được là túm lại hết... Tịch thu tiêu hủy bằng sạch!"

Cúp máy, anh ta cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, thu dọn bàn, đi nấu cơm, sau đó mở máy tính lên, rầu rĩ chán ngán đổi kênh. Giữa chừng, anh ta nhìn sang chiếc tai nghe bluetooth kia không biết bao nhiêu lần. Nhịn được tầm ngót nghét hai tiếng đồng hồ, cuối cùng anh lại túm lấy, đeo lên. Bên trong lập tức truyền tới tiếng khóc của Quan Huệ Lương – tiếng khóc bởi đã bị chịch rất thảm, hoàn toàn đánh mất khả năng tự chủ, vậy mà anh vẫn cứ liều mình như thế, sụt sà sụt sịt, cầu xin Lôi Tử lật người mình lại, thêm lần nữa.

Có trời mới biết bọn họ đã được bao nhiêu hiệp rồi!

Lý Thành lạch tạch châm một điều thuốc, nhấp nhổm hút. Có lẽ bởi Quan Huệ Lương quá trơn, quá ướt, tiếng cắm vào vô cùng rõ ràng. Trong tiếng cọ sát nhanh đến không tưởng, có thể lờ mờ nghe tiếng Lôi Tử thì thào, lặp đi lặp lại một câu: "Yêu em... Quan Huệ Lương, anh yêu em!"


Trần có đôi lời lảm nhảm: Cuối cùng tui cũng đã hoàn thành flag rồi!!! Mọi người có biết sân khấu "Yêu anh" của Vương Tâm Lăng đang rất nổi dạo gần đây không? Tui xem một vid quay lại react của nhiều người về sân khấu đó, thấy những người đàn ông, phụ nữ đã có tuổi, có gia đình vui vẻ đứng lên nhún nhảy và hát theo như trẻ con ấy, không hiểu sao tự nhiên lại xúc động ghê gớm.

Tui nghĩ, cảm xúc của Lôi Tử khi nghe lại những khúc ca xưa cũng là vậy. Những niềm vui, nỗi buồn, ánh dương, mùi cây cỏ, sự tốt đẹp và vô tư của những năm tháng ấy trong khoảnh khắc đó đều được khơi dậy. Và bên cạnh thì là Quan Huệ Lương – như một người bạn cùng bàn cùng nhau san sẻ một giai điệu, một hồi ức. Cảm giác như thanh xuân của họ đều đã được bù đắp trở lại vậy, tốt đẹp làm sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play