Chuyển ngữ: Trần

Suốt nửa ngày, Lôi Tử chỉ mút lấy, không làm thêm gì khác. Tỷ như liếm láp, tỷ như gặm cắn, dường như không biết làm. Hắn nhíu mày duy trì tư thế lạ lẫm này, thậm chí còn chẳng biết làm thế nào để kết thúc nụ hôn.

Bất thình lình, hắn buông môi Quan Huệ Lương ra, thở dốc vài cái, ngượng ngập quay đầu đi, đưa cổ tay quẹt môi. Hắn không dám ngoảnh lại, nhìn chòng chọc cặn nước mì lênh láng trên sàn, rồi chợt ôm lấy đầu mình.

Môi Quan Huệ Lương đỏ rực, phần vì nước mì, phần cũng vì sức Lôi Tử mạnh quá. Đối diện với tình cảnh túng quẫn hoang đường trước mắt họ, Quan Huệ Lương có phần lơ ngơ, phần nhiều là chai sạn. Nếu như là Lôi Tử, chỉ cần được ăn, anh thầm nghĩ, có lẽ, làm gì cũng được.

"Mẹ kiếp..." Lôi Tử nói. Nói được nửa, lại có vẻ rén mà bặt tiếng. Sau hồi lâu nín thinh mới lại tiếp, "Ở trong tù lâu quá, thành ra..." Hắn định nói trống trải, cô đơn, nhưng rồi lại thấy đây không phải là lý do để hôn một người đàn ông, "Em... khiến tôi nhớ lại những ngày tốt đẹp trước kia..."

Hắn hơi nghiêng đầu lại, mặt vẫn đỏ, bởi xấu hổ mắt cũng chẳng dám nhìn lên, bộ dạng bi thương. Quan Huệ Lương không sợ gần gũi với hắn, nhích qua, ích kỷ hỏi: "Mì... còn không?"

Có lẽ đây là lợi dụng, là lừa gạt. Cuối cùng Lôi Tử cũng nhìn lên, chăm chú nhìn anh, lắc đầu.

Trời vẫn còn sáng, buổi chiều thì ống nước sửa xong, buồng phía đông có cái vòi sen cũ, có thể mở nước lạnh. Ả đàn bà chân dài kia mặc một chiếc áo quây màu xanh lấp lánh, xách một cái chậu màu hồng chóe, đi ngang qua cửa sổ buồng Lôi Tử. Vẻ biếng nhác, vừa đi vừa quay đầu, lăm le muốn dòm vào cửa sổ nhìn.

Quan Huệ Lương có thể nhìn thấy cô ta. Do góc độ hay ánh sáng gì đó, cô ta lại không thấy Quan Huệ Lương.

Lẳng lơ đĩ đượi. Quan Huệ Lương định nghĩa về cô ả như vậy, dè bỉu rời mắt đi, nhìn sang Lôi Tử. Hắn có vẻ rất bồn chồn, không ngừng loay hoay với cái điện thoại. Mắt chốc chốc lại lia về phía Quan Huệ Lương, bị bắt quả tang, phản ứng đầu tiên là né tránh, sau lại úp úp mở mở, dây dưa vấn vít, như thể học sinh trung học lén lút mắt qua mày lại mờ ám trong lớp. Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Bên buồng phía đông, ả đàn bà nọ kêu lên re ré, hẳn là bởi nước lạnh. Một chốc sau, bèn thấy cô ả mặc chiếc quần lót tam giác trong suốt, tay che lấy bộ ngực chẳng có gì đáng nhìn, ướt lướt thướt chạy ra, áo quây màu xanh vắt trên vai đung đưa qua lại, chật vật chui vào phòng bọn anh Triển.

"Lạnh chết bà đây rồi!" Cô ta la lối, theo tiếng chậu rơi, còn có tiếng huýt sáo véo von của A Trai, "Huýt cái mả mẹ anh ấy, ra đây ủ cho tôi mau!"

Bên đó yên tĩnh được một lúc, sau đó lại vang lên một loạt tiếng ôm ấp hôn hít, càng lúc càng to, cứ như là cố ý để người khác nghe thấy. Tiếng đàn bà rên rỉ dập dìu trầm bổng, không ngừng thốt ra những lời đưa đẩy lả lơi mà khách chơi thích nghe.

Quan Huệ Lương chẳng buồn nghe, úp mặt vào tường lim dim ngủ. Lôi Tử ở đằng sau cứ đi qua đi lại, có đôi lần hướng về buồng bên chửi sa sả, nhưng chẳng có tác dụng gì. Chốc sau, hắn lại bò lên sập, lăn qua lăn lại trằn trọc trở mình, cuối cùng đành nằm thẳng, bực bội thở hồng hộc, nhỏ tiếng gọi Quan Huệ Lương: "Này... Này!"

Quan Huệ Lương quả thực sắp vào giấc rồi, hơi thở đều đều, chẳng ừ hử tiếng nào. Thế là Lôi Tử bèn cởi thắt lưng, vội vàng nhưng khẽ tiếng, tiếp đó lại kéo khóa quần, sau đó buông tiếng thở dài, thở dứt, lại đột ngột chuyển thành gấp gáp.

Quan Huệ Lương chợt mở to mắt, không dám nhúc nhích, mặt lúng túng đỏ lựng lên.

Căn buồng cũ nát thông gió, tiếng động từ Lôi Tử nghe chối tai lạ thường. Cánh tay rung theo tiết tấu cố định, hơi thở dồn dấp như nghẹt khí, hòa cùng tiếng đàn bà kêu rên ở buồng bên. Lúc lên lúc xuống, lúc nhanh lúc chậm, tiếng gầm nhẹ bị dồn nén vọt ra từ cuống họng, lẫn với cả tiếng nước bọt. Dục vọng cuộn trào, giày vò con người.

Quan Huệ Lương rũ mắt, nín thở nhìn lỗ thuốc cháy lâu năm trên nệm giường. Đúng như dự cảm, Lôi Tử xoay người về phía anh, một tay ở bên dưới sóc, một tay vươn về phía anh. Có lẽ là định đặt lên vai anh, nhưng hồi lâu vẫn chẳng đáp xuống. Ngón tay cách một khoảng vi diệu, run rẩy, phác họa theo đường cong ngực, eo, hông anh.

Chỉ cần chạm xuống một chút nữa, chính là da thịt của Quan Huệ Lương. Đối với Lôi Tử, chưa chạm, cũng như đã chạm. Hắn vùi đầu vào áo gối song hỉ cứng ngắc, say sưa thủ dâm.

Đối với Quan Huệ Lương cũng vậy. Năm ngón tay kia gần đến độ khiến cõi lòng anh rung động, ngứa ngáy. Ánh mắt bất giác dõi theo cái bóng của chúng đổ lên thân người mình. Lúc dừng, lúc chuyển, lúc thong dong, lúc vội vã.

Cô ả kia vẫn đang kêu rên, khiến Quan Huệ Lương nổi hết cả da gà da vịt. Nhưng không phải vì cô ta, cũng chẳng biết là vì lý do gì khác.


Trần có đôi lời lảm nhảm: Không biết đổi xưng hô của Lôi Tử lúc này có phải hơi sớm không, cơ mà tui cảm thấy câu nói đó mà gọi Quan Huệ Lương là em thiệt khiến lòng người tan chảy luôn được ấy! Nếu không thích hợp thì tui sẽ quay lại sửa sau vậy :>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play